Trường Sinh Phản Phái: Hoành Đao Đoạt Ái Liền Trở Nên Mạnh Mẽ

Trường Sinh Phản Phái: Hoành Đao Đoạt Ái Liền Trở Nên Mạnh Mẽ - Chương 284: Sinh đứa bé (length: 8170)

Lời nói bất ngờ khiến Tần Dịch không khỏi rung động.
Sầm tỷ tỷ ngày thường nhìn vào thanh cao thoát tục, tiên khí phiêu dật, vậy mà lại muốn vì một người nào đó sinh con?
Nhưng cũng chính ngay lúc này, Tần Dịch ở trong không gian linh hồn của nàng nhìn thấy một đoạn ký ức như thước phim đang dần hiện ra…
Trong hình, đó là một đôi nam nữ trẻ tuổi, chừng bảy, tám tuổi.
"Sư ca... Ta không luyện được Tuyết Hậu Quyết, liệu ngươi có vì thế mà không để ý đến ta nữa không?"
Cô bé khoảng bảy tuổi, ủ rũ ngồi dưới gốc cây Thạch Lựu.
Cậu bé tầm tám tuổi cầm lọn tóc đuôi sam của nàng lắc lư, cười nói: "Nói gì ngốc thế? Tuyết Hậu Sơ Tình Quyết không tính là khó, chỉ cần ngươi không nóng nảy, chắc chắn sẽ luyện thành, ta tin ở ngươi. Mà lại, cho dù ngươi có thực sự không luyện được, ta cũng sẽ không bỏ mặc ngươi đâu."
"Sư ca, tại sao ngươi mới luyện đã thành thạo vậy?"
"Ha ha, ngươi cũng sẽ được thôi, để ta chỉ cho ngươi nhé, lại đây."
Cậu bé nhiệt tình cầm tay chỉ dạy cho nàng, bắt đầu từ những lý thuyết cơ bản nhất, không ngại phiền phức giảng giải cho nàng hết lần này đến lần khác.
Sau đó hình ảnh chuyển cảnh, hai đứa trẻ lớn hơn một chút, trông chừng mười hai mười ba tuổi.
Năm đó, cũng tại dưới gốc cây Thạch Lựu này, tay trái cô bé đánh ra một mảng trời xanh, tay phải tung ra một vòng sương giá, hai tay cùng lúc xuất chiêu, ánh sáng biến ảo, âm dương giao hòa.
Bốp bốp bốp ~ Cậu bé vỗ tay bước ra từ phía sau: "Ta đã bảo ngươi nhất định làm được mà."
Cô bé vui mừng quay đầu: "Sư ca!"
Cậu bé vẫn như trước đây, nắm lấy bím tóc của nàng: "Làm gì cũng không được nản lòng sớm, đầu tiên phải dũng cảm thử đã, chỉ khi đã nỗ lực hết mình rồi mà vẫn thất bại, thì mới có thể phủ nhận điều đó. Còn nếu chưa thử mà đã vội bảo không được, thì chắc chắn là Tiểu Huyên Nhi lười biếng, không muốn học thôi."
Cô bé bị hắn nói có chút xấu hổ: "Sư ca, về sau ta sẽ không thế nữa."
"Ngươi cứ chuyên tâm luyện tập, mấy hôm nữa ta phải ra ngoài một chuyến."
"Đi đâu vậy?"
"Bên Tuyên Châu xuất hiện ma nhân, ta muốn đi lịch luyện một phen."
"Ma nhân sao? Nghe nói nguy hiểm lắm, huynh có thể đừng đi không…"
"Ma nhân thì nguy hiểm thật đấy, dù là Chân Ma hay khôi lỗi ma nhân, ngoài thích giết chóc, chúng chẳng còn chút nhân từ nào. Với Nhân tộc có thể nói là không đội trời chung. Nhưng chúng ta là người tu chân, trên vai vẫn phải gánh vác một số trọng trách.
Loại chuyện này không thể để người bình thường phải gánh, bọn họ cũng không gánh nổi.
Còn chúng ta, cũng cần phải tôi luyện mới trưởng thành được, biết rằng bảo kiếm càng mài càng sắc, mai hoa càng rét càng thơm. Ngọc không mài không thành khí, ta cũng nên ra ngoài rèn luyện một chút."
Cô bé luyến tiếc: "Sư huynh, là huynh muốn đi hay cha ta bảo huynh đi?"
Cậu bé cười: "Cha ngươi cũng chẳng mong ta đi, nhưng lần này là ta tự nguyện."
Cô bé: "Nhưng mà ma nhân, nguy hiểm lắm, cha ta từng bị ma nhân làm bị thương, nhỡ huynh…"
"Đừng lo." Cậu bé cười xoa đầu nàng: "Thật ra, dù có gặp nguy hiểm cũng không sao, ta vẫn có chút tự tin. Nếu không may có chuyện gì, ha ha, đời ta cũng không có gì tiếc nuối."
Dưới ánh mặt trời, cậu bé hiện lên sự tự tin và dũng cảm.
Hắn là một thiên tài tuyệt đối, khi mới mười mấy tuổi đã một mình nắm giữ ba tuyệt kỹ của Hỗn Thiên thư viện.
Cô bé nghe vậy liền bực mình: "Huynh không được nói xui xẻo như vậy."
Cậu bé bật cười, như chợt nhớ ra điều gì: "À đúng rồi, nếu có chuyện gì không may thật, thì vẫn có tiếc nuối đấy."
Cô bé nhìn chằm chằm, ý là huynh lại nói nữa à?
Nhưng trong lòng cũng tò mò: "Tiếc nuối gì?"
Cậu bé cười nhìn nàng: "Vì ta còn chưa có con nối dõi mà, hay là vầy đi, Tiểu Huyên Nhi,... đợi muội lớn lên rồi, sinh cho ta một đứa bé nhé?"
Cô bé nghe những lời ngang ngược như vậy, gương mặt đỏ bừng, kinh hãi.
Nàng vội quay lưng đi: "Sư ca huynh nói gì vớ vẩn thế, sư ca huynh thật kỳ lạ."
Cậu bé lại cười lớn: "Đùa thôi, đừng để bụng, thật ra ta tìm muội, cũng là để cáo biệt, hôm nay ta sẽ lên đường."
"A?" Cô bé hụt hẫng quay lại.
Sau đó, hình ảnh lại chuyển, nam nữ dưới cây Thạch Lựu đã trưởng thành, khoảng hơn hai mươi tuổi.
Lúc này nam tiêu sái tuấn tú, nữ xinh đẹp động lòng người.
"Tiểu Huyên Nhi, ta nghe nói Tuyên Châu bên kia lại có ma nhân, lần này, không thể nói được, ta lại muốn đi lịch luyện một phen."
"Lần này, ta cũng muốn đi."
Cô gái không còn là bé con ngày nào, dưới vẻ duyên dáng yêu kiều kia, nàng cũng đã có thực lực một mình gánh vác mọi chuyện.
"Muội đừng đi, ta không yên lòng."
"Hừ, dựa vào gì mà huynh đi được, ta lại không? Thực lực của ta cũng đâu có kém."
"Thực lực của Tiểu Huyên Nhi thì không kém, nhưng mà, nhỡ muội gặp nguy hiểm, thì ai sinh con cho ta sau này đây?"
Cô bé thẹn thùng đỏ mặt, "Sư huynh, huynh lại nói mấy lời kỳ quái."
Cậu bé cười ha ha một tiếng: "Nha, còn biết ngại ngùng nữa kìa, cha muội đã đồng ý rồi,...đợi khi muội nắm vững đại viên mãn Tuyết Hậu Sơ Tình Quyết thì cho chúng ta kết hôn."
Cô bé ngượng ngùng cúi đầu: "Vậy thì… phải đợi sau khi thành hôn mới nói được."
"Được được được, sau khi thành hôn thì tính."
Đó là một năm trời đông giá rét, hai người cùng nhau lên đường tới Tuyên Châu.
Lúc này, hình ảnh ký ức lại một lần nữa chuyển cảnh.
Đó là một biển máu núi thây, trong dòng lũ máu tanh ngòm, tại một hang ổ ma nhân, một xoáy ma mạch màu tím đậm đầy yêu dị.
Cô gái dũng cảm xông vào bên trong, muốn một chưởng đánh nát trung tâm ma mạch, khiến nó tan rã.
Nhưng đột nhiên, trong xoáy ma mạch đó vươn ra hàng vạn xúc tu, trong nháy mắt đã bao vây lấy cô, quấn chặt toàn thân, trói buộc nàng.
"Sư ca..."
"Tiểu Huyên Nhi, đừng sợ."
Cậu bé một kiếm khí màu hồng đánh tới, vô số kiếm khí đan xen chồng chéo, đó chính là Cửu Diệu Ngưng Quang kiếm khí chém nát hàng vạn xúc tu, ép buộc cứu được cô gái ra.
Hắn nắm lấy cô, dồn hết sức lực đẩy nàng ra khỏi hang ổ ma mạch: "Tiểu Huyên Nhi, muội đi trước đi, muội mà xảy ra chuyện gì, ai sẽ sinh con cho ta đây."
"Sư ca, cùng nhau đi."
"Ha ha, đừng lo, muội cứ đi trước, đợi ta đến chém trung tâm ma mạch. Tin ta."
Cậu bé đẩy nàng đi, mình thì tự tin xông thẳng vào trung tâm.
Cô gái cũng vô cùng tin tưởng vào cậu bé, nên nghe lời bay ra khỏi hang ổ ma mạch.
Nhưng ngay sau khi cô gái rời đi chưa được ba nhịp thở, ầm một tiếng, hang ổ ma mạch bỗng nhiên vươn ra mười vạn xúc tu, trong nháy mắt nuốt trọn lấy cậu bé.
Sau đó, toàn bộ hang ổ, giống như miệng quái thú vậy, trực tiếp khép lại, giữa tiếng ầm vang, hang ổ ma mạch biến mất tại chỗ.
Cùng lúc biến mất, còn có cả cậu bé, hắn không một tiếng động, cùng với hang ổ ma mạch biến mất sạch khỏi thế gian này...
"Sư ca..." Trong tích tắc, nước mắt cô gái rơi như mưa, tim gan tan nát.
Tần Dịch bằng thần thức tinh thần thể chăm chú nhìn đoạn ký ức sâu thẳm trong não hải Sầm Hạ Huyên, lúc này mới hiểu được lời nàng vừa nói là có ý gì.
Đó không phải là sự động tình đột ngột của người phụ nữ với đàn ông, mà là một sự tiếc nuối nàng dành cho sư huynh đã mất nhiều năm!
"Sư ca, Tiểu Huyên Nhi muốn sinh con cho huynh."
Ý thức mơ hồ Sầm Hạ Huyên, lúc này đang ôm chặt lấy Tần Dịch, hoàn toàn coi Tần Dịch là cậu bé kia trong ký ức...
Bạn cần đăng nhập để bình luận