Trường Sinh Phản Phái: Hoành Đao Đoạt Ái Liền Trở Nên Mạnh Mẽ

Trường Sinh Phản Phái: Hoành Đao Đoạt Ái Liền Trở Nên Mạnh Mẽ - Chương 62: Không biết tự lượng sức mình? (length: 8353)

Tiêu Khinh Ngữ thật ra không thể nói là quen thuộc với đám đệ tử này, dù sao nàng là nữ, sao có thể tiếp xúc quá nhiều với các đệ tử nam khác? Chỉ là lúc ở Danh Kiếm tông, ngẫu nhiên gặp mặt, cả hai hơi bắt chuyện mà thôi, dừng lại ở mức sơ giao.
Lúc này Tần Dịch thể hiện thái độ không muốn phản ứng, Tiêu Khinh Ngữ nhìn sắc mặt cũng rất nhanh hiểu ra, đã người đàn ông của mình không muốn quản, vậy nàng tự nhiên cũng sẽ không quản.
Bất quá, nói một cách uyển chuyển, vẫn cần phải nói một câu: "Bọn họ người đông thế mạnh, chúng ta dù có cùng nhau, cũng chỉ là 5 người, vẫn là thôi đi."
Huống chi, nhìn y phục trang sức của đối phương, lấy thái cực làm dấu hiệu, thì rõ ràng là đệ tử Thái Nhất môn.
Mọi người đều biết tiên môn hiện tại, lấy Thái Nhất môn làm đầu.
Lúc này, đệ tử Thái Nhất môn có đến mười người, bên ngươi mới có 5 người, làm sao đấu?
Về số lượng và khí thế đều yếu đi một nửa.
"5 người? Sao lại là 5 người? Chúng ta 4 người cộng thêm Tiêu sư tỷ, lại thêm cả... Tần Dịch nữa, là 6 người mà, mà ta nghe nói Tần Dịch là Trúc Cơ kỳ, có thực lực như vậy, chắc chắn có thể cùng bọn họ một trận."
"Đúng đấy, đám người Thái Nhất môn kia, phần lớn là Luyện Khí kỳ, có vài người là Luyện khí cửu trọng mà thôi."
"Tần Dịch nếu ra tay, nhất định có thể khiến bọn chúng trả đồ lại."
Một bên Tần Dịch lại cười, cười lạnh.
Mấy người các ngươi, sau khi gặp mặt, chào ta một tiếng cũng không nói, mở miệng ngậm miệng trong mắt chỉ có Tiêu sư tỷ.
Bây giờ đến lúc cần ra sức, lại nhớ tới ta đây là Trúc Cơ kỳ có thực lực?
Chưa kể giữa bọn họ vốn không có gì giao tình, cho dù là bạn thân, nhờ người giúp đỡ, thì cũng phải chuẩn bị chút quà cáp trước, sau đó lại nhỏ nhẹ khẩn cầu, hạ thấp mình thì người khác mới dễ giúp.
Các ngươi một bộ coi thường ta, vẫn muốn ta giúp thái độ, các ngươi nghĩ mình cao quý lắm chắc?
Trong ánh mắt mong chờ của bọn họ, Tần Dịch chậm rãi nói: "Ta tại sao phải ra tay?"
Bốn người đều sững sờ, có vẻ không ngờ Tần Dịch sẽ có phản ứng như vậy.
Một người nói: "Tần Dịch, chẳng phải chúng ta là đồng môn sao? Đồng môn với nhau, nên giúp đỡ lẫn nhau, chuyện này cũng liên quan đến danh tiếng của Danh Kiếm tông chúng ta."
"Đúng vậy, ngươi đừng ích kỷ như vậy."
"Trước danh dự tông môn, chẳng lẽ ngươi muốn khoanh tay đứng nhìn?"
"Chẳng lẽ ngươi sợ chết? Nếu thật sợ chết, vậy coi như chúng ta không nói lời này."
Bốn người kẻ tung người hứng.
Tần Dịch khinh thường nói: "Danh tiếng? Chỉ có bốn người các ngươi cũng có tư cách nói đến danh tiếng à? Rõ ràng là tự các ngươi giữ đồ trong tay bị người khác cướp đi, mất mặt là chính các ngươi thôi. Đồ bị cướp rồi, đối mặt với đệ tử Thái Nhất môn, thì lại như con rùa rụt cổ không dám hé răng.
Bây giờ gặp đồng môn, thì như chó hoang sủa ầm ĩ làm càn. Nếu các ngươi thật sự quan tâm đến danh tiếng tông môn, đi mà đánh nhau với bọn chúng ấy, dù sao các ngươi có lý, sợ gì?
Rõ ràng trong lòng sợ muốn chết, bây giờ lại chụp cái mũ này lên đầu ta. Nói một ngàn lần, một vạn lần, chuyện này liên quan quái gì tới ta, bọn chúng có cướp đồ của ta đâu. Mà ta cũng có biết các ngươi là ai, các ngươi dựa vào cái gì mà sủa vào mặt ta?"
Thật ra không chỉ ở thế giới này, ngay trong thế giới thực cũng có vô số loại người như vậy.
Đáng ghê tởm.
Bản thân gặp chuyện, không dám đi giải quyết, luôn muốn có người khác đứng ra giúp hắn giải quyết.
Với người ngoài thì khúm núm, với người bên cạnh thì quát tháo, hung hăng càn quấy.
Nói trắng ra, loại người này bản chất là tiểu nhân, ngươi đừng mong hắn thành tựu gì, cũng đừng mong hắn sau này sẽ báo đáp lại ngươi.
Vì loại người này chỉ nhìn bản thân, vong ơn bội nghĩa là chuyện bình thường.
"Ngươi... Sao ngươi ăn nói thô tục vậy?"
"Đồng môn với nhau, không phải là nên giúp đỡ lẫn nhau sao?"
"Ngươi là tu vi Trúc Cơ kỳ, chuyện này đối với ngươi, chỉ là tiện tay mà thôi."
"Ngươi không giúp đã đành, sao còn dùng lời lẽ làm tổn thương người khác?"
Nghe vậy, Tần Dịch càng không muốn để ý đến bọn họ nửa phần.
Tiểu nhân thì vẫn là tiểu nhân, khí lượng nhỏ mọn, tầm mắt hẹp hòi.
Ta là tu vi Trúc Cơ kỳ, ta chỉ là tiện tay thôi?
Lời này giống như một người họ hàng không đáng là gì đột nhiên trở thành triệu phú, mà nhà ngươi muốn sửa nhà thiếu 50 vạn, ngươi liền đến tìm hắn.
Ngươi bảo hắn ông đã là triệu phú, cho ta 50 vạn thì có là gì, đừng keo kiệt như vậy, dù sao đều là người nhà cả.
Ngươi xem người ta có tát cho ngươi không!
Tu vi Trúc Cơ kỳ của ta liên quan gì tới ngươi? Ta là triệu phú thì liên quan gì đến ngươi, ta có nghĩa vụ và trách nhiệm phải cho ngươi 50 vạn chắc?
"Đi thôi."
Tần Dịch không thèm phản ứng bọn chúng thêm câu nào, dẫn theo Tiêu Khinh Ngữ muốn rời khỏi nơi này.
Tiêu Khinh Ngữ nghe Tần Dịch, lúc này cũng dùng ánh mắt chán ghét nhìn 4 đồng môn này, nàng nhẹ gật đầu, cũng không để ý đến 4 người đó nữa.
Mới đi được hai, ba bước, 《Chung Cực Tham Trắc Thuật》 đã dò xét thấy ở dưới một bức tường vây đổ nghiêng, có một vệt kim quang đang nhấp nháy.
Kim dấu chấm than, biểu thị có linh khí bảo vật tồn tại. Hoặc là đan dược, hoặc là pháp khí.
Tần Dịch đi đến, một chưởng hất đống đá vụn ra, sau đó dưới đống đá cào một vòng, từ dưới lớp đá vụn lấy ra một thanh đoản kiếm màu xanh nhạt.
Thanh kiếm vừa rút ra, thân kiếm phát ra tiếng long ngâm, đồng thời hàn khí u ám quanh quẩn trên thân kiếm.
Cầm lấy thanh kiếm này, liền như đang cầm một khối băng vậy.
"Linh khí!"
"Là linh khí!"
Bốn đệ tử Danh Kiếm tông nhìn mà nóng mắt.
Ở dưới đống phế tích này, lại còn có bảo vật tồn tại, mà thanh kiếm này rõ ràng còn cao hơn một cấp so với cây trường đao mà chúng nhặt được trước đó.
"Mẹ kiếp, Tần Dịch này sao vận may tốt thế."
"Thanh kiếm đó ở gần chúng ta như vậy, vậy mà chúng ta lại không phát hiện."
"Đáng ghét, lại để hắn chiếm được."
Bốn đệ tử không những không chúc mừng may mắn cho hắn, ngược lại đều ghen ghét, chỉ mong hắn lập tức bị người đoạt mất.
Và sự mong chờ của bọn chúng, cũng sắp thành hiện thực.
Mười đệ tử Thái Nhất môn ban nãy đang ở một bên nói nhảm bàn chuyện kế tiếp, đột nhiên nhìn thấy Tần Dịch rút ra một thanh bảo kiếm màu xanh nhạt từ đống phế tích.
Ở giới Tu Chân hiện tại, vũ khí chia làm 4 cấp bậc: Pháp khí, linh khí, bảo khí, đạo khí!
Pháp khí bình thường chỉ có thể phát huy linh lực dùng làm pháp bảo, cùng lắm chỉ mạnh hơn đồ sắt một chút.
Nhưng đến linh khí, đó lại là một đẳng cấp khác, vũ khí loại này có linh tính, linh khí, có thể cùng chủ nhân tâm niệm tương thông.
Còn bảo khí, thì lợi hại hơn, trên cơ bản đều là bảo vật trấn tông của các đại tông môn.
Đạo khí thì chỉ là đồ vật trong truyền thuyết, chưa ai thấy qua.
Bởi vậy, đối với những đệ tử bình thường trong các môn phái, có thể có được một thanh [Linh khí] cũng đã rất giỏi rồi.
Cảm giác đó giống như đi ô tô Maserati trong thành phố nhỏ, cũng đủ để bạn hơn người khác một bậc.
Mà 4 cấp bậc pháp khí, lại chia cực phẩm, thượng phẩm, trung phẩm, hạ phẩm. Dù sao người như thế nào cũng có nhiều loại khác biệt, vũ khí cũng vậy.
Trước đây mấy người Thái Nhất môn cướp được một thanh trường đao, cũng chỉ là hạ phẩm linh khí, trên lưỡi đao còn có chút sứt mẻ. Giá trị giảm đi rất nhiều.
Nhưng thanh đoản kiếm màu xanh nhạt Tần Dịch mới lấy được này, vừa xuất hiện đã tỏa phong mang, thân kiếm còn phát ra ánh sáng lam.
Đây rõ ràng là đặc trưng và phản ứng của linh khí thượng phẩm mới có!
Lúc này, mười người Thái Nhất môn lập tức đứng dậy, nhanh chóng vây lại: "Ai đó, giao kiếm ra đây, ta thích nó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận