Trường Sinh Phản Phái: Hoành Đao Đoạt Ái Liền Trở Nên Mạnh Mẽ

Trường Sinh Phản Phái: Hoành Đao Đoạt Ái Liền Trở Nên Mạnh Mẽ - Chương 380: Trình Tâm Nguyệt: Có thể (length: 8251)

"Có điều, hôm nay chuyện này, nếu mà tiết lộ ra ngoài, thì những quy tắc giao kèo chúng ta vừa mới quyết định e là cũng chẳng đáng kể gì."
Viện trưởng là Sầm Hạ Huyên, hiện tại đã quyết định, nhưng vẫn còn vài mối họa ngầm, Tần Dịch vẫn cần phải giúp nàng loại bỏ tận gốc.
Chung Thiên Thù: "Đã ngồi ở đây, hiện tại đều là người một nhà, những chuyện vô ích thì đương nhiên sẽ không nói ra ngoài."
Võ Thông Thiên cũng gật đầu tán đồng: "Đám người Nhiễm Thanh Tùng gieo gió gặt bão, cứ lấy cớ bọn chúng nôn nóng báo thù, rồi nói chúng đi Tuyên Châu, như thế mà thông báo ra ngoài."
Tần Dịch hiện tại muốn, chính là để Chung gia, Võ gia, Kỷ gia cùng Sầm Hạ Huyên, tăng cường đoàn kết.
Nhưng đoàn kết trên miệng, xưa nay đều là sáo rỗng.
Nếu như ở thời hiện đại, tình nghĩa ba người đàn ông chí cốt, là cùng nhau vào sinh ra tử, cùng nhau ăn chơi gái gú, cùng nhau chia của.
Nói ngắn gọn là phải có cùng tham gia vào chuyện gì đó.
Nhưng vừa rồi giết người, chỉ có Tần Dịch một mình ra tay, ba nhà bọn họ thiếu sự tham gia nên tình đoàn kết chỉ là trên miệng, là không vững chắc.
Tần Dịch: "Nhiễm gia, Hồ gia, Trình gia những người còn lại, thì không đáng lo, chỉ có mấy lão già tổ tông của bọn họ còn chưa chết kia, nếu thực sự mà chạy ra ngoài, cũng thật sự rất phiền phức, phải không?"
Chung Thiên Thù và Võ Thông Thiên nghe đến đây liền hiểu ý Tần Dịch.
Ý của Tần Dịch chính là ra tay trước thì hơn, mấy lão già đó tuy chưa chết, nhưng bế quan nhiều năm như vậy, cũng chẳng khá hơn được là bao.
Để tránh bọn chúng gây sóng gió thì dứt khoát trước hết bóp chết bọn chúng trong hang động, sớm về nơi cực lạc.
Chung Thiên Thù và Võ Thông Thiên, trong lòng không muốn, nhưng bọn họ cũng biết đây là vật đặt tiền, là cái mốc đánh dấu sự đoàn kết của bọn họ.
Nếu không làm như vậy, chuyện đoàn kết, cũng chỉ là lời nói suông.
Chung Thiên Thù: "Vì đại cục, huynh Trường Cung lo nghĩ cũng không phải không có lý."
Võ Thông Thiên: "Hỗn Thiên thư viện bây giờ thực sự không thể chịu nổi sóng gió, vì đại cục, cũng chỉ có thể như thế."
Đến hai người bọn họ đã cùng đồng ý thì Kỷ Minh Hoài bên này cũng chỉ có thể cười khổ cùng lên thuyền giặc.
Thế là sau khi hội nghị kết thúc, năm đại cao thủ cùng nhau xuất phát, tiến về Tiên Nhân động.
Phía sau Hỗn Thiên thư viện, có một đầu linh mạch.
Trong linh mạch này, mỗi nhà lão tổ đều có mở một động huyệt để tự mình dưỡng tàn thân.
Đồng dạng, những lão già vào Tiên Nhân động bế quan, đều là tuổi thọ gần hết, nhưng lại không cam tâm chết đi.
Bọn họ hoặc là gắng gượng, hoặc là đang chờ cơ hội, muốn niết bàn trọng sinh.
Năm người bọn họ đột ngột đánh tới, giải quyết mấy lão già này dễ như trở bàn tay.
Cũng giống như đột ngột chạy vào khu nội trú rồi rút ống thở của những bệnh nhân nằm trên giường, quá dễ dàng.
Chung Thiên Thù và Võ Thông Thiên cũng cùng ra tay. Bọn họ cùng nhau tiêu diệt các lão tổ tông của Nhiễm gia, Trình gia, Hồ gia.
Làm xong chuyện này, bọn họ mới thật sự là minh hữu.
Chuyện sau đó là phải chuẩn bị đại lễ tế cáo, công bố chuyện tiền viện trưởng qua đời, và sắp xếp những việc tiếp theo của Hỗn Thiên thư viện.
Từ ngày thứ hai, Sầm Hạ Huyên bắt đầu trở nên bận rộn.
Trong khi sắp xếp đại lễ tế cáo, Sầm Hạ Huyên còn tuyên bố, năm nay sẽ chiêu mộ thêm một lớp đệ tử để mở rộng lực lượng.
Đồng thời, đại lễ tế tiền viện trưởng cũng cần mời các chưởng giáo của các môn phái lớn trong các châu đến tham dự truy điệu.
Tuy Tần Dịch cảm thấy Nhiễm Thanh Thiên không xứng đáng được truy điệu long trọng như vậy, nhưng Nhiễm Thanh Thiên dù sao cũng là viện trưởng đời đầu, viện trưởng dù tốt hay xấu thì trên danh nghĩa cũng không thể hạ thấp, bởi vì chuyện này liên quan đến thể diện của Hỗn Thiên thư viện.
Về công tội thì tùy vào lòng người mà đánh giá thôi.
Trong tình hình mọi người đều bận rộn, Tần Dịch cũng không rảnh rỗi, hắn nhận nhiệm vụ phát anh hùng thiếp.
Cái gọi là anh hùng thiếp, thứ nhất là để các chưởng giáo tông môn đến tưởng nhớ tiền viện trưởng vào một thời điểm đặc biệt, thứ hai là thông báo cho họ rằng Hỗn Thiên thư viện năm nay sẽ mở rộng tuyển sinh một lớp học viên mới.
Nhiệm vụ phát anh hùng thiếp trông như là phát tờ rơi.
Nhưng thực chất, việc này có rất nhiều lợi lộc.
Bởi vì người nhận nhiệm vụ phát thiếp, luôn luôn là đối tượng mà các chưởng giáo muốn nịnh bợ.
Ví như việc thư viện chiêu mộ đệ tử mới sẽ cho bao nhiêu chỉ tiêu, người phát nhiệm vụ trên cơ bản có thể quyết định trực tiếp.
Mà điều này dẫn đến, trước kia, chỉ tiêu đệ tử mới của thư viện đều bị một số tông môn lớn thâu tóm, một số môn phái nhỏ thì đến tin tức cũng không có được.
Tần Dịch nhận nhiệm vụ, trạm đầu tiên là Tuần Châu.
Với tư cách người cháu gái nhỏ thân thiết nhất, ngoan ngoãn nhất, là Trình Tâm Nguyệt, hắn đã hứa sẽ đến nhà thăm nàng, nhất định là phải giữ lời.
Tuần Châu, cũng là một châu lớn.
Có rất nhiều đường truyền tống đến Thiên Vân châu bên này. Tần Dịch vừa xuất phát, không mất bao lâu thì đã đến được Tuần Châu.
Tin tức Hỗn Thiên thư viện mở rộng chiêu sinh đã được công bố hai ngày trước khi hắn xuất phát.
Vì thế khi hắn đến Tuần Châu, nơi này đã có rất đông người xin được chờ đón hắn.
Quy cách tiếp đón, tặng quà thì khỏi phải nói.
Trong đó, tông môn đứng đầu Tuần Châu là Thiên Nguyên Cung, cung chủ đương nhiệm cũng đưa Trình Tâm Nguyệt theo bên mình.
Trong buổi lễ đón tiếp, Trình Tâm Nguyệt đã sớm thấy Tần Dịch, luôn miệng cười với hắn.
Đối mặt với núi quà tặng, cùng những lời nịnh bợ, Tần Dịch cũng chia sẻ vinh dự này cho Trình Tâm Nguyệt.
Để Trình Tâm Nguyệt toàn quyền sắp xếp!
Khi có đặc quyền này, địa vị của Trình Tâm Nguyệt trong mắt mọi người lập tức tăng lên ít nhất mười bậc.
"Không ngờ Trình cô nương lại có quan hệ thân thiết với đặc sứ đến thế. Trình cô nương, mối quan hệ của Cản Nguyệt tông chúng ta với Thiên Nguyên cung các người là tâm đầu ý hợp, lần này phải dành cho chúng ta vài chỉ tiêu mới được."
"Trình cô nương, đây là Định Nhan Châu của Vũ Hóa Cốc chúng tôi, đeo lên người có thể giữ mãi tuổi xuân. Xin đừng quên chỉ tiêu của Vũ Hóa Cốc chúng tôi."
Tần Dịch làm ông chủ xua tay cho đỡ phiền, nhưng cũng khiến Trình Tâm Nguyệt cảm nhận được sự coi trọng và cảm động chưa từng có.
Ngày đó, Tần Dịch ở lại Thiên Nguyên Cung qua đêm.
Không hề che giấu, cùng Trình Tâm Nguyệt đi vào khuê phòng của nàng.
Quấn quýt đến nửa đêm.
Sau đó hai người ôm nhau trên giường, nói về nỗi tương tư.
"Tần thúc thúc, thật không ngờ, người lại nhanh đến Tuần Châu tìm ta như vậy."
Trình Tâm Nguyệt giống như một chú mèo nhỏ, tựa vào lồng ngực của hắn, ngọt ngào nói.
Tần Dịch vuốt ve tóc nàng: "Đã hứa với cháu gái nhỏ thì tự nhiên phải giữ lời, hôm nay, con thu được không ít quà đấy."
Trình Tâm Nguyệt cười hì hì một tiếng: "Cẩm nang trữ vật đã sắp chứa không nổi rồi nha."
"Vui vẻ không?"
"Vâng."
"Cho nên, chỉ cần có ta ở đây, con không cần phải cái gì cũng cậy mạnh, con cậy mạnh một trăm lần cũng không bằng ta giúp con một lần. Sau lần này, chắc hẳn mấy vị thúc bá của con cũng không dám xem thường con nữa, càng không nói con là nữ nhi tầm thường."
"Vâng, trước đó bọn họ còn đang cầu xin ta, muốn ta cho Thiên Nguyên cung thêm mấy suất đệ tử."
Trình Tâm Nguyệt chớp mắt nhìn Tần Dịch: "Tần thúc thúc, ta... có thể cho họ không?"
Tần Dịch mỉm cười: "Con muốn cho thì cho, dù sao loại chuyện này, tùy con vui vẻ là được."
Trình Tâm Nguyệt trong lòng ấm áp vô cùng, đang định nói mấy lời ngọt ngào, chợt cảm thấy có gì đó đang chạm vào mình.
Mặt nàng ửng đỏ, e thẹn nhìn Tần Dịch: "Tần thúc thúc... người lại..."
Tần Dịch: "Được không?"
Trình Tâm Nguyệt xấu hổ khẽ gật đầu: "Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận