Trường Sinh Phản Phái: Hoành Đao Đoạt Ái Liền Trở Nên Mạnh Mẽ

Trường Sinh Phản Phái: Hoành Đao Đoạt Ái Liền Trở Nên Mạnh Mẽ - Chương 45: Thì ôm một chút (length: 8625)

Đưa mắt nhìn Tần Dịch rời đi không bao lâu, trên đỉnh Hàn Mai phong thứ ba, có một nho sinh ăn mặc nam tử tiêu sái ngự kiếm mà đến, rơi trên mặt sông.
"Khinh Ngữ, vẫn còn luyện đấy à?"
Người đến, chính là Thượng Quan Khánh, cũng là Tần Dịch đi đúng lúc, nếu chần chờ thêm một chút, sợ đã bị người này đụng phải.
"Sư ca, huynh đến rồi." Tiêu Khinh Ngữ nở nụ cười xinh đẹp, gương mặt xinh đẹp như hoa.
"Ta thấy kiếm pháp của muội, có vẻ tiến bộ rất nhiều, xem ra, hẳn là Tình Sương sư tỷ dạy dỗ tốt." Thượng Quan Khánh tán thưởng một tiếng.
Là người yêu của Tiêu Khinh Ngữ, hắn đương nhiên biết kiếm pháp của Tiêu Khinh Ngữ ở mức độ nào.
Vào hôm qua, khi Tiêu Khinh Ngữ dùng Tuyền Cơ kiếm dẫn nước, kiếm chỉ có thể dẫn được dòng nước nhỏ bằng ngón tay, nhưng hôm nay đã có thể dẫn ra một dòng lớn bằng bàn tay.
Đây không chỉ là chút ít tiến bộ, gần như có thể tính là một bước nhảy vọt về chất.
Tiêu Khinh Ngữ không nhịn được liếc nhìn hướng Tần Dịch rời đi, lúc này đã không thấy bóng người.
Trong lòng nàng rất muốn nói, ta có được tiến bộ này, đâu phải do một mình Tình Sương giúp đâu! Mặc dù Tình Sương trước đó quả thực đã giúp nàng, nhưng phương pháp của Tình Sương không thích hợp với nàng, cho nên sự giúp đỡ của Tình Sương, đối với nàng không có tác dụng lớn.
Ngược lại là Tần Dịch, chỉ vài ba câu, liền khiến kiếm pháp của nàng đạt được tinh tiến.
Chỉ là, với tư cách một người phụ nữ, trước mặt người yêu của mình, nàng đương nhiên biết không thể tùy tiện nhắc đến Tần Dịch. Ngoài sợ gây ra hiểu lầm, cũng sợ sẽ chuốc lấy những phiền phức khác.
Mặc dù nàng cho rằng mình và Tần Dịch là quân tử chi giao, nhưng người khác thì chưa chắc đã cho là vậy.
"Sư ca, huynh bồi muội luyện kiếm nha?" Tiêu Khinh Ngữ bất ngờ lên tiếng thỉnh cầu.
Tần Dịch đã nói, chỉ cần người chủ tu Thiên Cơ kiếm pháp, đều có thể cùng nàng đối chiêu, dù sao thủy hỏa vô tình, ở phương diện này, Tuyền Cơ Kiếm Pháp và Thiên Cơ Kiếm Pháp có chung đặc tính.
"Ta cùng muội luyện? Ta chính là người chủ tu Thiên Cơ Kiếm Pháp, hai kiếm pháp của chúng ta, không giống nhau. Muội muốn tiến bộ, ngày mai cứ để Tình Sương sư tỷ dạy muội là được." Thượng Quan Khánh nói.
Tiêu Khinh Ngữ thấy mình bị cự tuyệt, nên biết, Tần Dịch chỉ là người qua đường, còn chịu cùng nàng đối luyện, mà Thượng Quan Khánh, người là đạo lữ của nàng, lại cự tuyệt.
"Thế nhưng mà, muội nghe người ta nói, thủy hỏa vô tình, Tuyền Cơ Kiếm Pháp cùng Thiên Cơ Kiếm Pháp ở một số phương diện có điểm chung mà."
"Lời này là Tình Sương sư tỷ nói sao?"
"Không phải, là mấy vị sư huynh đệ khác nói."
"Khinh Ngữ, muội đừng nghe người ta nói bậy, Danh Kiếm Tông ngũ đại kiếm pháp, đều có kỳ diệu, đều khác nhau, cái gọi là điểm chung, tuyệt đối là lừa người, những lời đó, muội đừng tin."
"Ừ. . ."
Tiêu Khinh Ngữ không tranh luận với hắn, chỉ là lúc này vẻ mặt, có chút hiu quạnh.
Có phải lừa người hay không, lẽ nào chính nàng không biết sao?
Rõ ràng từ quá trình đối luyện với Tần Dịch, nàng đã lĩnh ngộ không ít điểm trọng yếu và kỹ xảo, sự thật đã bày ra trước mắt, Thượng Quan Khánh vẫn muốn phủ nhận điểm này.
"Sư ca, huynh bồi muội luyện mấy chiêu thử xem nha?"
Tiêu Khinh Ngữ vẫn giữ vẻ tươi cười, lần nữa thỉnh cầu.
Nàng cảm thấy, sư ca không tin không sao cả, chỉ cần thông qua đối luyện, cho hắn thấy chỗ tốt trong đó, đợi khi hắn cảm nhận được, tự nhiên sẽ thay đổi quan niệm.
Ví dụ có người không dám ăn mật ong, huynh nói ngọt, hắn không tin, chờ huynh nhét một miếng vào miệng hắn, để hắn nếm được vị ngọt rồi, hắn còn có thể không tin sao?
Thượng Quan Khánh nhìn mỹ nhân trước mắt liên tục thỉnh cầu, cũng không lay chuyển được nàng: "Được rồi được rồi, bồi muội luyện mấy chiêu, nói trước nhé, chỉ mười chiêu. Kiếm pháp của chúng ta vốn không giống nhau, không thể xác nhận hiệu quả."
"Mười chiêu thì mười chiêu."
Tiêu Khinh Ngữ đồng ý rồi chủ động ra chiêu, nàng tổng kết lại những chiêu thức nàng ngộ ra được trong lần so chiêu trước với Tần Dịch, mười chiêu khiến nàng ấn tượng sâu sắc nhất, lúc này thi triển một cách mượt mà.
Mười chiêu này, từng làm cho nàng cảm thấy rất vui vẻ.
Nàng tin rằng, đối luyện với người mình yêu, cảm giác vui vẻ này nhất định sẽ càng mãnh liệt hơn.
Nhưng, khi chiêu thức của nàng triển khai, kiếm của Thượng Quan Khánh lại rất cương mãnh, vừa chạm phải kình lực nhu hòa của nàng liền làm cổ tay nàng tê dại.
Đến chiêu thứ ba, Thượng Quan Khánh càng nhờ tu vi cao thâm, làm kiếm của Tiêu Khinh Ngữ bay ra ngoài rơi xuống nước.
Nói là đối luyện mười chiêu, chỉ mới ba chiêu đã kết thúc.
Thượng Quan Khánh cười khẽ nói: "Khinh Ngữ, ta đã nói rồi mà, Tuyền Cơ Kiếm Pháp nên đối luyện với Tuyền Cơ Kiếm Pháp, muội đối luyện với Thiên Cơ Kiếm Pháp, không có bất cứ sự trợ giúp nào cả."
Tiêu Khinh Ngữ nghe vậy, cả người đều trầm mặc.
Nàng ánh mắt phức tạp nhìn Thượng Quan Khánh!
Vì sao?
Rõ ràng Tần Dịch cũng là người chủ tu Thiên Cơ Kiếm Pháp, vì sao hắn có thể đối luyện với ta tốt như vậy?
Còn huynh, cũng dùng Thiên Cơ Kiếm Pháp, trong tay huynh lại cuồng bạo như vậy, không hề có chút phối hợp ăn ý?
"Khinh Ngữ, muội làm sao vậy?" Thượng Quan Khánh hỏi nàng.
Tiêu Khinh Ngữ lắc đầu: "Không có gì."
"Vậy muội tự luyện tiếp đi, ta đến Tuyết Phong một chuyến."
"Vâng."
Đưa mắt nhìn Thượng Quan Khánh sau khi rời đi, Tiêu Khinh Ngữ nhìn mặt nước yên ả, bất giác thở dài một tiếng.
...
Còn về phía Tần Dịch, giờ phút này hắn đã đến chân núi Tùng Vân phong thứ ba.
Vừa đúng lúc, hắn vừa tới thì thấy Hứa Hân Nhiên cùng mấy nữ đệ tử đi từ trên núi xuống.
Trong tay mỗi người những nữ đệ tử này đều bê một cái chậu.
Sau đó tại một chỗ hàn tuyền ở chân núi, lấy nước suối trong đó.
Lấy nước xong, lại ngự kiếm mà đi, bay lên núi.
Lúc Tần Dịch thấy Hứa Hân Nhiên, Hứa Hân Nhiên cũng thấy hắn.
Theo địa vị của Hứa Hân Nhiên, vốn dĩ nàng là người đi lấy nước trước tiên, nhưng nàng lại để những người nữ tử khác đứng trước mình, đợi đến khi những người kia lấy nước xong xuôi, nàng mới đi lấy phần nước của mình.
Lúc này, xung quanh không còn ai khác. Nàng lặng lẽ đặt chậu xuống, đi đến bên cạnh Tần Dịch: "Tần sư huynh, sao huynh lại đến đây?"
Trên người Tần Dịch lúc này rất nóng, nhìn dáng vẻ dịu dàng của nàng, không kìm được liền kéo eo nhỏ của nàng vào lòng: "Không gọi tướng công nữa rồi?"
Hứa Hân Nhiên hoảng hốt mặt tái mét, như một con thỏ trắng nhỏ, kinh hãi từ trong lòng hắn nhảy ra, nhỏ giọng nói: "Tướng công, đừng có đùa, đây là ở dưới Tùng Vân Phong, nếu bị sư tôn hoặc người khác phát hiện, nhất định là rắc rối lớn."
"Ta nhớ nàng quá." Tần Dịch nắm tay nàng, hai mắt chăm chú nhìn nàng.
Nàng cúi đầu xoa tay, hai tay nắm chặt vạt áo: "Có. . . Có thể đây là ở trong tông môn mà."
Tần Dịch: "Tống Hiến Minh mất tích, sư tôn của nàng không hỏi nàng gì sao?"
Nàng ngẩng đầu: "Có hỏi, nhưng sư tôn cũng biết Tống Hiến Minh không có tham gia nhiệm vụ xuất ngoại, nên ta nói ta không biết, sư tôn cũng không hỏi nhiều."
Tần Dịch: "Thực ra trước kia nên nuôi nàng ở bên ngoài, nếu không, nhớ nàng muốn ôm một cái cũng sợ bị người khác thấy."
Nghe người yêu nói như vậy, lòng Hứa Hân Nhiên ngọt ngào.
Người yêu nghĩ cho nàng như vậy, chắc chắn là rất yêu nàng.
Nàng do dự một lát, cắn môi chỉ một cái sơn động cách đó 20 mét: "Chỗ kia. . . Rất ít người tới. . . Qua bên kia, có thể. . . Có thể ôm một lát."
Tần Dịch cong môi cười một tiếng, sơn động à?
Lập tức, liền ôm ngang nàng lên, rồi bóng người lóe lên, liền đi đến cái sơn động nàng vừa nói.
"Tướng công. . . Ôm một chút thôi. . . Cũng gần được rồi." Hứa Hân Nhiên rất là khẩn trương.
Nhưng Tần Dịch đâu dễ buông tay như vậy?
Hôn nàng hai cái thật mạnh rồi trực tiếp vén chiếc váy nhu thuận của nàng lên...
"A. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận