Trường Sinh Phản Phái: Hoành Đao Đoạt Ái Liền Trở Nên Mạnh Mẽ

Trường Sinh Phản Phái: Hoành Đao Đoạt Ái Liền Trở Nên Mạnh Mẽ - Chương 201: Trước mặc xong quần áo (length: 8061)

Thật ra thì một người đàn ông, sau khi phát sinh quan hệ với một người phụ nữ, nghe được phụ nữ nói như vậy, tuyệt đại đa số người, ngược lại sẽ có một loại cảm giác nhẹ nhõm.
Bởi vì điều này đại diện cho việc, không cần chịu trách nhiệm, không cần khắc phục hậu quả.
Phụ nữ có thể chủ động nói ra những lời này, cũng nhất định là chính nàng trong lòng đã suy nghĩ thấu đáo và cân nhắc kỹ càng.
Trong tình huống này, nếu như đàn ông không buông bỏ, ngược lại sẽ khiến trong lòng nàng hình thành một loại gánh nặng.
Tần Dịch cũng không phải là người mới, tự nhiên có thể hoàn toàn hiểu được tâm lý này của nàng.
Cho nên, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn rộng rãi chấp nhận.
Dù sao, ngắn ngủi phủi sạch quan hệ, vấn đề cũng không lớn, chỉ cần hai người bọn họ ở cùng nhau, hắn tin tưởng tuyệt đối, trái tim của Lam sư tỷ sau cùng tuyệt đối chỉ thuộc về một mình hắn.
"Được, đã Lam sư tỷ nói như vậy, vậy coi như chuyện tối ngày hôm qua là một giấc mộng. Bây giờ tỉnh mộng, chính là cái gì cũng chưa từng xảy ra."
Tần Dịch nhún nhún vai, ra vẻ thoải mái mà nói ra.
"Cám ơn ngươi, Tần sư đệ."
Lam Hiểu Lộ nghe được câu trả lời này, thở dài một hơi, nhưng đồng thời với việc thở dài, lại không hiểu có ba phần thất lạc.
Loại cảm giác này, giống như là một vật trân quý nào đó, bị chính mình tự tay làm mất.
"Đúng rồi, sư tỷ, vết thương của ngươi thế nào rồi? Tử Diệp Long Vương Tham hiệu quả chắc là vẫn tốt chứ?"
Để không tiếp tục lúng túng, Tần Dịch đổi đề tài, hỏi thăm thân thể nàng.
Lam Hiểu Lộ gật đầu: "Ừm, rất tốt, Tử Diệp Long Vương Tham quả không hổ là thánh phẩm chữa thương, trải qua trị liệu tối hôm qua, ta hiện tại ít nhất đã khôi phục lại khoảng 7 phần."
Tử Diệp Long Vương Tham, chính là hàng thật giá thật, lại còn do chính nàng tự mình ngao luyện, hiệu lực đương nhiên sẽ không giảm sút chút nào.
"Vậy chúng ta nghỉ ngơi thêm một ngày, liền có thể tìm cơ hội rời khỏi nơi này."
"Ừm."
Lam Hiểu Lộ bỗng đưa qua một cái giỏ được tết từ dây leo, bên trong đựng khoảng bảy tám quả dại không biết tên.
"Tần sư đệ, cho ngươi ăn, ta tìm thấy ở hậu sơn. Mấy trái này có thể có vẻ ngoài hơi xấu, nhưng cũng có chút linh lực, vị ngọt."
Tần Dịch nhận lấy giỏ: "Sư tỷ còn nhận biết quả dại sao? Cũng đừng hái nhầm trái độc, ăn vào rồi thì cả hai ta cùng nằm lại đây luôn đấy."
Lam Hiểu Lộ cười khanh khách, ánh mắt ôn nhu cười nhẹ nhàng liếc hắn một cái: "Nói bậy bạ gì vậy, ta đâu có ngốc đến vậy."
Tần Dịch tùy tiện cầm một quả ăn thử một miếng, quả thật rất ngọt.
Bây giờ Lam sư tỷ đã muốn hắn quên chuyện phát sinh tối hôm qua, vậy hắn muốn chinh phục Lam sư tỷ, vậy cũng chỉ có thể cùng nàng ngủ thêm mấy lần.
Ngủ một lần, có thể coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Vậy ngủ hai lần, ngủ ba lần rồi, còn có thể coi như cái gì cũng không phát sinh được sao?
Bây giờ ngoài miệng, thì cứ đáp ứng cô ấy đã.
Đến khi thực tế thao tác, Một khi hắn sử dụng [Phương Tâm Đãng Dạng Thủ] thêm [Cảm Đồng Thân Thụ chi thuật], hai chiêu gia trì, đảm bảo khiến Lam sư tỷ lại tái hiện cảnh tay ngọc câu người đầy hương diễm tối qua.
"Tần sư đệ, ta bây giờ muốn tiếp tục chữa thương."
"Được."
"Phòng ban đầu để cho ngươi, ta… thì ở phòng bên cạnh vậy."
Ở đây một dãy phòng, chỉ còn lại căn mà tối qua bọn họ ngủ là còn nguyên vẹn. Những phòng khác, hoặc là tường bị hỏng, hoặc là mái hiên đổ sụp.
Không chống được gió cũng chẳng chắn được mưa, căn bản không coi là phòng.
Nói rồi, nàng liền muốn đi về phía phòng bên cạnh.
Nhưng vừa mới đi được một bước, Tần Dịch liền giữ tay nàng lại.
Thân thể mềm mại của Lam Hiểu Lộ khẽ run lên, theo phản xạ có điều kiện giật tay mình, Tần Dịch cũng không giữ, mặc nàng rút ra ngoài.
"Sư tỷ, phòng tốt này để cho ngươi, ta sang phòng bên."
"Hả?"
"Ngươi là người bị thương, hơn nữa, ta hiện tại cũng không cần tĩnh tọa, chiếm phòng tốt cũng vô dụng. Mà lại, sao có thể để ngươi một cô gái ở trong phòng rách được chứ?"
Không đợi Lam Hiểu Lộ có phản ứng, hắn lại lần nữa chủ động kéo tay nàng, đẩy nàng vào phòng tốt, còn giúp nàng đóng cửa phòng lại.
Cửa phòng vừa đóng, cách biệt giữa trong và ngoài, liền như thể ngăn cách hai thế giới.
Lam Hiểu Lộ dựa lưng vào cửa phòng, tay ngọc che ngực, không nói rõ được lúc này mình có cảm giác gì.
Tần sư đệ, vẫn ôn nhu và quan tâm như vậy!
Nếu như Lang sư huynh cũng có thể như thế này... vậy thật tốt...
Nàng ngây ngốc nghĩ ngợi, đứng ở cửa ra vào sững sờ đến tận 5 phút.
Sau đó mới chậm rãi đi đến bên giường, Ga giường trắng noãn, nếp gấp trên chăn còn lờ mờ dấu vết tối qua hai người lưu lại.
Nàng ngồi xuống mép giường, đầu ngón tay mềm mại chạm vào lớp ga giường mềm mại, vẫn còn cảm giác được hơi ấm do Tần sư đệ vừa mới rời giường để lại.
"Thật xin lỗi!"
Nàng thầm nói một tiếng trong lòng.
Sau đó thì ngồi xếp bằng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vận chuyển [Thanh Long Trường Thọ Công] để chữa thương.
Tần Dịch đi vài bước ngoài hành lang, cầm trái cây còn lại trong giỏ ăn vài miếng.
Sau đó, hắn lấy ra viên ngọc búp bê từ túi trữ đồ.
Vừa mới định dùng [Cảm Đồng Thân Thụ chi thuật] ghi lại hình ảnh Lam sư tỷ vào trong ngọc búp bê, Lại đột nhiên nghe thấy một trận tiếng gió nổ giữa không trung vang lên.
Hắn quay đầu nhìn theo tiếng, là một ông lão đang kịch chiến với hai ma nhân.
Tiếng đánh nhau của họ gây ra động tĩnh cực lớn, mây gió biến sắc.
Điều này cũng khiến cho những vùng màu đỏ nguy hiểm ở xung quanh đột ngột bao trùm đến dữ dội.
"Tự tìm đường chết à!"
Tần Dịch nhíu mày liếc nhìn ông lão kia, xác nhận ông ta không phải người của Hỗn Thiên thư viện.
Lúc này, hắn nhanh chóng xông vào phòng của Lam Hiểu Lộ.
Cửa phòng cọt kẹt một tiếng, Lam Hiểu Lộ mở mắt liền thấy Tần Dịch hằm hè xông vào, không nói hai lời liền bế nàng lên.
"Tần sư đệ..."
Lần nữa ôm nhau, khiến tim nàng một lần nữa đập loạn nhịp.
Vốn dĩ nàng đã quyết tâm, phủ nhận mối quan hệ tối hôm qua.
Nhưng vào thời điểm Tần Dịch lại một lần nữa ôm lấy nàng, nàng bỗng phát hiện, đối với người đàn ông đầu tiên của mình, hình như nàng không thể thật sự kháng cự.
"Có chuyện rồi, sư tỷ, có một ông già, dẫn ma nhân đến đây, bây giờ chúng ta phải lập tức đi."
Tần Dịch ôm nàng ra khỏi phòng, rồi bắt đầu nhanh như chớp.
Nhưng dù thế, vùng màu đỏ nguy hiểm bao trùm ngày càng dày đặc lấy khu vực trung tâm là Cự Kiếm môn.
Ông lão kia hẳn là từ nơi rất xa một đường đánh tới, cho nên đã dẫn theo số lượng lớn ma nhân.
Lam Hiểu Lộ nhìn xung quanh, quả thực thấy rất nhiều ma nhân bay lượn trên trời.
Nàng sợ hãi rụt cổ lại, nhưng khi cảm giác được mình đang được Tần sư đệ ôm trong ngực, đột nhiên, nàng lại cảm thấy vô cùng an tâm.
"Tần sư đệ, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Trốn trước."
Tần Dịch có [Chung Cực Tham Trắc Thuật], bất cứ lúc nào cũng có thể tìm ra kẽ hở để trốn thoát khỏi vòng vây của ma nhân.
Nhưng lúc này, hắn đã cảm giác được, ngoài ông lão kia, vẫn còn có mấy luồng khí tức cường đại đang tiến lại gần đây.
Xem ra, ở chỗ này lấy Cự Kiếm môn làm trung tâm, sắp sửa xảy ra một chuyện lớn.
Hắn mang theo Lam Hiểu Lộ chạy trốn về phía kiếm mộ.
Sau khi tiến vào kiếm mộ, hắn lấy ra một bộ quần áo từ túi trữ đồ, đó là y phục của mình.
Khi không có ai, Lam sư tỷ có không mặc quần áo cũng không sao, dù gì thì cũng chỉ có hắn trông thấy.
Nhưng bây giờ đã có người khác xuất hiện, vậy người phụ nữ mình đã ngủ, sao có thể để người khác chiếm tiện nghi được chứ, trên người nhất định phải mặc quần áo tươm tất.
"Sư tỷ, mặc quần áo vào đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận