Trường Sinh Phản Phái: Hoành Đao Đoạt Ái Liền Trở Nên Mạnh Mẽ

Trường Sinh Phản Phái: Hoành Đao Đoạt Ái Liền Trở Nên Mạnh Mẽ - Chương 382: Gặp lại Lam sư tỷ (length: 7704)

Tần Dịch đến Lãnh Châu đúng hẹn.
Hắn vừa từ quán truyền tống xuống đất, bên ngoài đã vang lên tiếng cười sang sảng quen thuộc.
"Tần đại ca!"
"Thật là Tần đại ca."
"Tuyệt quá, Tần đại ca, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Ngoài quán truyền tống, người mặt mày hớn hở đón lấy chính là ba anh em Hùng Cát, Hùng Bá và Hùng Đĩnh.
Bọn họ nhận được thư nhà gọi về, cũng là vì chuyện quen mặt dễ làm.
"Ba người các ngươi sao lại ở đây?" Tần Dịch hơi bất ngờ.
Hùng Cát cười nói: "Tần đại ca thật hay quên, ba chúng ta đã nói với ngươi rồi mà, chúng ta là người Lãnh Châu đấy."
Hùng Bá: "Đúng vậy, ba anh em chúng tôi xuất thân từ Hổ Khiếu tông ở Lãnh Châu, coi như chủ nhà ở đây. Nên biết Tần đại ca muốn đến Lãnh Châu, ba chúng tôi dù thế nào cũng phải về, làm chút tình nghĩa chủ nhà."
Từ sau khi thấy thủ đoạn lãnh huyết của Tần Dịch ở Tuyên Châu, ba chữ "Tần sư đệ" bọn hắn cũng không dám gọi nữa.
Nếu không phải ngại vấn đề bối phận, bọn hắn đã muốn gọi Tần đại gia rồi.
Hễ thấy Tần Dịch là bọn hắn không khỏi nhớ lại chuyện lần trước Tần Dịch giết hơn nửa đám đồng môn không nghe lời.
Lần này nhận thư nhà gọi về, bọn hắn cũng không dám sơ suất.
Bọn hắn cũng đã sớm nói rõ với tông chủ, tình thì tình, nhưng chỗ tốt vẫn là phải có, bằng không mặt mũi của ba người bọn hắn sợ là không đủ.
Tông chủ cũng hiểu chuyện, đặc biệt chuẩn bị không ít lễ vật mang đến biếu.
"Đi đi đi, đây không phải chỗ nói chuyện, đến quán gặp mặt, đệ nhất hội quán của Lãnh Châu, bên đó đã sắp xếp ổn thỏa rồi, Tần đại ca, đi thôi đi thôi, chúng ta qua đó trước."
Đệ nhất hội quán Lãnh Châu cũng là tửu lâu tốt nhất ở đây.
Đến nơi rồi, sơn hào hải vị lập tức được bày lên, ba anh em Hùng gia cũng không khách sáo, từng loại lễ vật lấy ra hiến cho Tần Dịch.
Tần Dịch cũng không khách khí với bọn hắn, cứ thế mà nhận, "Nói thẳng đi, Hổ Khiếu tông của các ngươi, muốn nhét mấy người vào?"
Ba anh em nhà Hùng vốn không tiện mở miệng về chuyện này, nghe Tần Dịch nói thẳng ra, bọn họ vừa mừng thầm, vừa cảm thán, Tần Dịch nếu bỏ qua cái tính giết chóc đi, vẫn rất hào sảng.
"Hai... Hai người thì sao?"
"Tư chất không kém, đều dưới 20 tuổi, đều có Kim Đan kỳ." Hùng Bá cười bồi đáp.
"Ba vị nhân huynh cũng phải biết, ta nhận thiếp anh hùng nhiệm vụ cũng không thể thiên vị được. Lần này thật sự cần hút nhân tài mới cho thư viện. Trước đây thiếp anh hùng, cơ bản mỗi châu chỉ có ba môn phái đứng đầu mới biết sự tình. Nhưng lần này, ta muốn thông báo tin tuyển sinh đến ít nhất mười môn phái đứng đầu. Thế này đi, ba vị nhân huynh nếu giúp ta thông báo tin này đến mười môn phái đứng đầu ở các châu thuộc Càn Vực, ta sẽ lập tức dành cho Hổ Khiếu tông các ngươi hai suất."
Ba người nghe vậy mừng như mở cờ trong bụng.
Tuy rằng cần ba người bọn họ chạy đi thông báo, nhưng việc này căn bản không có gì khó.
Hùng Cát: "Tốt tốt tốt, chúng ta nhận, nhiệm vụ chạy vặt ba anh em chúng tôi bao hết, nhất định thông báo đầy đủ."
Chỉ cần tin tức thông báo đầy đủ, Tần Dịch cũng bớt được rất nhiều phiền phức.
Giống như bây giờ vừa từ quán truyền tống xuống đất, đã có nhiều môn phái tự tìm đến rồi, không cần hắn phải tự mình đi tìm từng nơi.
Lúc này, ngoài hội quán Lãnh Châu còn có bốn môn phái đang xếp hàng chờ đợi.
Bọn họ muốn chờ ba anh em nhà Hùng gặp Tần Dịch xong rồi mới đến lượt bọn họ vào.
Sau khi Tần Dịch đồng ý chuyện này, ba anh em Hùng thị cũng rất biết điều, lập tức đi thông báo, hoàn thành nhiệm vụ.
Bọn họ vừa đi, mấy môn phái còn lại mới bắt đầu xếp hàng tiến vào, từng người dâng lên đồ quý.
Các môn phái đến dâng lễ vật có Lôi Minh sơn trang, Đào Hoa cốc, Tửu Thần trang.
Ngoài dâng lễ, họ còn mang người đến cho Tần Dịch xem xét.
Thật ra người dám mang đến cho Tần Dịch xem, tư chất cũng không có gì khác biệt.
Còn hợp hay không, thì tùy vào Tần Dịch có thích không và lễ vật có thành tâm hay không.
Ba môn phái này mang người đến, Tần Dịch chỉ liếc sơ qua, rồi đều cho bọn họ trở về.
Chỉ tiêu nhân tài, hắn đã cấp hai suất rồi, còn lại chỉ có thể tuyển thiên tài thực thụ.
Không thể thu nhận hết thứ bỏ đi vào thư viện được!
Đợi sau khi người của ba môn phái này rời đi, người cuối cùng vào phòng chính là Lam Hiểu Lộ, vị sư tỷ sở hữu song D, thần thái có chút tiều tụy mà đã lâu không gặp.
Thấy nàng xuất hiện, Tần Dịch khá bất ngờ và vui mừng.
Thật ra chuyến đi Lãnh Châu lần này của hắn cũng là vì Lam Hiểu Lộ.
Vốn nghĩ, hắn sẽ phải tìm đến Cốc Nguyên Tẫn, tự mình đi gặp nàng.
Không ngờ hắn vừa xuống đất ở Lãnh Châu thì Lam sư tỷ đã tự tìm đến rồi.
Nhưng nhớ lại bầu không khí hai người lúc chia ly, hắn vẫn muốn trêu chọc nàng một chút.
Vậy nên, khi nhìn thấy, hắn làm như không thấy, chỉ nghiêm mặt tự rót tự uống.
Lam Hiểu Lộ thần sắc co rúm đứng trong phòng, Tần Dịch không mở miệng, nàng mấy lần hé miệng, cũng không có dũng khí cất lời.
Trước khi Tần Dịch đến, nàng cảm thấy mình đã chuẩn bị tâm lý xong rồi.
Nhưng khi chính thức thấy Tần Dịch, không hiểu sao nàng lại cảm thấy cổ họng mình như có bức tường chặn, chặn hết những lời trong lòng, không thốt ra được.
Tần Dịch uống đến chén rượu thứ ba, vẫn không nhìn thẳng nàng.
Nhưng thần giác chi nhãn của hắn đã thấy mắt Lam Hiểu Lộ đỏ hoe, nước mắt đã thấm đẫm vạt áo.
"Có chuyện gì sao? Nếu không có chuyện gì thì ra ngoài trước đi." Tần Dịch không mềm lòng, vẫn tỏ ra lạnh nhạt.
"Tần..." Tim Lam Hiểu Lộ thắt lại, cuối cùng nàng cũng thốt ra một chữ, chữ này nặng tựa ngàn cân.
"Thật xin lỗi..."
Lam Hiểu Lộ nói ra một câu xin lỗi, sau đó tiếng khóc cũng không thể nào kìm được, nghẹn ngào thê lương.
Cuối cùng cũng biết sai!
Tần Dịch đặt chén rượu xuống, lúc này mới nhìn nàng: "Đang yên đang lành, sao phải nói với ta lời xin lỗi?"
Lam Hiểu Lộ chỉ ngây ngốc nhìn hắn, vừa khóc vừa nói: "Thật xin lỗi... thật thật xin lỗi..."
Nói thật, những ngày không gặp, Lam Hiểu Lộ đã tiều tụy đi rất nhiều.
Cả người như đóa hoa úa tàn.
Thấy nàng như vậy, Tần Dịch thật có chút không nỡ lòng nào.
"Ngươi không cần xin lỗi ta, dù sao ngươi với ta cũng chẳng có quan hệ gì mà, phải không?"
Nhưng vẫn phải trêu ngươi một chút.
Đàn bà một khi đã làm sai, nếu dễ dàng tha thứ sẽ không để lại cho nàng ký ức sâu sắc.
Chỉ có để nàng khắc cốt ghi tâm, nàng mới biết rốt cuộc mình trân trọng cái gì.
Thân thể mềm mại của Lam Hiểu Lộ run lên, câu nói "ngươi với ta không có quan hệ gì" như sét đánh vào tim nàng, khiến trái tim đau nhói.
Không có quan hệ gì?
Sao lại không có quan hệ gì được?
Ta và ngươi...
"Tần sư đệ... ta nhớ ngươi..."
Lam Hiểu Lộ giờ phút này không còn cần mặt mũi gì nữa, khóc lắc đầu, khóc nói ra những lời từ lâu nàng vẫn muốn nói mà không dám nói.
Coi như ngươi ghét ta, mắng ta, coi như sau này ngươi không thèm để ý đến ta, ta cũng muốn nói cho ngươi biết nỗi lòng này của ta...
Bạn cần đăng nhập để bình luận