Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo

Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo - Chương 97: Hoàng kim Mỹ cổ (một ) (length: 7822)

Tại đại tửu lâu Quảng Phủ sầm uất, bên trong phòng riêng số 001 tầng ba, Trần Trạch, Trần Hào và Trương Kiệt Sâm vừa ăn vừa trò chuyện.
"Nghĩa phụ, vừa tan học ngài đã gọi tụi con tới, định dẫn tụi con đi làm giàu phải không?" Bàn tử tò mò hỏi.
Trần Trạch rút tờ giấy ăn, lau miệng dính dầu: "Hiện tại chưa có cơ hội đâu, có thì ta gọi ngay. Tối nay chủ yếu là trả lại tiền lần trước mượn của mấy đứa."
Hắn đặt laptop lên bàn, kết nối internet rồi bắt đầu chuyển khoản.
"Bàn tử, ban đầu nói cho con năm phần trăm, mượn con 80 triệu, phải trả 84 triệu đúng không?"
Bàn tử cười hì hì nói: "Tiền này kiếm đậm, mấy tháng đã lãi 4 triệu rồi. Nghĩa phụ quả là trượng nghĩa, con thích!"
"Ta ăn thịt, con uống chút canh cũng là phải."
Tiếp theo, hắn chuyển khoản cho Trần Hào, "Trần Hào, mượn con 1 tỷ, bây giờ trả con 1,05 tỷ nhân dân tệ."
Trần Hào đắc ý cười nói: "Bàn tử, rõ ràng là vốn càng lớn kiếm càng nhiều."
Bàn tử phát thuốc lá cho hai người, rồi tự châm một điếu, nghiêm túc nói: "Tôi biết đủ rồi. Năm nay tiền hoa hồng chia ở Quảng Hưng là 50 triệu, cộng thêm 84 triệu này là 134 triệu, tôi đã bước chân vào ngưỡng tỷ phú rồi, chuyện này trước đây tôi không dám mơ."
Trần Hào cảm thán: "Nhà tôi tuy luôn có tiền, nhưng trước kia xin tiền bố, toàn bị ông mắng cho một trận, chê tôi cái gì cũng dở, chỉ giỏi ăn chơi gái gú."
Trần Trạch trêu chọc: "Chú Hữu Phú nói đều đúng cả đấy, con đừng có cằn nhằn."
Sau đó, hắn lại chuyển 3,15 tỷ cho Trần Hữu Phú rồi nhắn tin báo cho ông biết.
"Trần Hào, con có quen ai chuyên bán siêu xe không?"
"Anh Trạch, cuối cùng anh cũng định đổi xe à? Em thấy chiếc Audi A6 của anh nên thay lâu rồi. Em có một người bạn ở Ma Đô, nhà chuyên bán siêu xe, tên là Triệu công tử. Không biết anh định mua siêu xe loại gì?"
"Ta vừa tra trên mạng thấy có chiếc Bugatti Mistral màu đen giá 45 triệu, 16 xi-lanh, tăng tốc từ 0 lên 100km/h chỉ mất 2,4 giây."
Trần Hào giơ ngón tay cái lên: "Anh Trạch, chiếc Koenigsegg màu trắng em mua chỉ có 25 triệu mà em còn thấy ngầu rồi, không ngờ anh còn ngầu hơn. Anh đợi em tí, em gọi điện cho Triệu công tử xem có xe sẵn không."
Trần Hào gọi điện ngay cho Triệu công tử, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy: "Alo, Triệu công tử, anh khỏe, tôi là Trần Hào ở Quảng Thành đây, ba chiếc siêu xe tôi mua đều ở chỗ anh, anh còn nhớ không?"
Đầu dây bên kia: "À, là Trần Hào tháng trước mua chiếc Koenigsegg đúng không?"
"Đúng đúng, là tôi đó. Lần này có người anh muốn mua một chiếc Bugatti Mistral, nhờ tôi hỏi thăm xem chỗ anh có xe không."
Triệu công tử: "Vừa khéo có một chiếc xe sẵn đây, ngày mai cậu dẫn anh ấy qua xem xe đi."
"Được, không vấn đề gì, sáng mai bọn tôi qua."
Cúp máy, anh ta nói với Trần Trạch: "Anh Trạch, Triệu công tử hẹn sáng mai bọn mình qua xem xe."
"Ừm."
Đóng máy tính lại, cho vào ba lô, rồi đứng dậy nói: "Mười một giờ rồi, ta về đây, hai đứa cứ từ từ uống."
"Anh Trạch, uống thêm chút đi, còn hai chai Mao Đài chưa mở kia kìa!"
"Không được, ta dạ dày không tốt, bác sĩ dặn ít uống rượu thôi, hôm nay vừa truyền nước ở bệnh viện nửa tiếng đấy."
Rời khỏi đại tửu lâu Quảng Phủ, hắn về thẳng ký túc xá trường học. Vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng cười của Trương Quốc Hằng bên trong.
Hắn đẩy cửa bước vào, cười nhẹ nói: "Quốc Hằng, có chuyện gì vui thế, có phải tán được bạn gái rồi không?"
Nghe Trương Quốc Hằng kể, mới biết hóa ra anh chàng này năm ngoái dành dụm được 15.000 tệ, đầu tư vào cổ phiếu vàng, năm ngoái vàng ở mức 1.200 đô la Mỹ một ounce, năm nay mới đầu tháng giêng đã lên 1.300 đô la Mỹ một ounce, tốc độ tăng lên đến 8%.
Lúc này, Trương Quốc Hằng đã lời được hơn 1.000 tệ, khiến hắn sướng phát rồ.
Đối với một đứa con nhà quê như Trương Quốc Hằng mà nói, kiếm được hơn 1.000 tệ chẳng dễ dàng gì, nhất là một sinh viên nông thôn như hắn. Trần Trạch còn nhớ hồi mới khai giảng, Trương Quốc Hằng rất tiết kiệm.
Mãi cho đến khi đi chạy giao đồ ăn Panda thì hắn mới dần dám tiêu tiền, nhất là với Phạm Tiểu Linh, Trương Quốc Hằng đã không tiếc tiền với cô nàng.
Trần Trạch nhớ ở kiếp trước cổ phiếu vàng liên tục tăng, đặc biệt là vào tháng 7 năm 2011, vàng quốc tế vọt lên 1.920 đô la Mỹ một ounce.
Sao mình có thể bỏ qua số tiền này được chứ, Trần Trạch thích nhất là kiếm tiền ở nước ngoài rồi dùng số tiền đó để đầu tư vào công nghiệp trong nước.
Trần Trạch khoác vai Trương Quốc Hằng, dẫn anh ra ban công, chân thành nói: "Quốc Hằng, không ngờ cậu nhanh vậy đã biết theo dõi thị trường chứng khoán rồi. Hay là cậu theo ta đi, lương một năm 10 vạn tệ, không cần ngày nào cũng đến công ty, có việc thì mới đi."
"Lão Trần, cậu muốn tớ làm tay sai cho cậu à?"
Trần Trạch gật đầu, "Đúng vậy, ta thấy cậu rất có năng khiếu trong lĩnh vực chứng khoán."
Trương Quốc Hằng cẩn thận suy nghĩ rồi quyết định: "Để tớ theo cậu cũng được, nhưng tớ có một điều kiện."
"Cậu nói đi, điều kiện gì?"
"Lão Trần, nói thật với cậu, bây giờ tớ cực kỳ lạc quan với cổ phiếu vàng Mỹ, nên tớ rất muốn tăng vốn, nhưng cậu biết đấy nhà tớ nghèo, không có tiền dư. Tớ muốn cậu trả trước cho tớ một năm tiền lương, tớ cần phải thêm vốn."
Trần Trạch nghĩ một chút rồi đáp: "Được thôi, nhưng ta cũng cần cậu đưa tài khoản cho ta chơi cổ phiếu vàng Mỹ, vì số tiền của ta khá lớn, cậu cũng biết là ta ném tiền tính bằng đơn vị ức."
Nghe Trần Trạch muốn dùng tài khoản của mình, Trương Quốc Hằng đưa tay ra: "Dùng tài khoản của tớ một lần phí 5.000 tệ, đưa 100 ức đây anh Trần."
Trần Trạch cười, móc ví ra đếm 2.000 tệ đưa cho anh ta.
Trương Quốc Hằng vui vẻ nhận tiền rồi nhúng ngón tay lên lưỡi đếm tiền Mao, khi đếm xong mới phát hiện chỉ có 2.000 tệ.
Anh ta tức giận nói: "Lão Trần, cậu là tỷ phú rồi mà còn cắt xén mấy nghìn tệ à?"
"Lão Trương à, cậu thiếu ta 3.000 tệ đã ba tháng rồi, nên trả thôi, tiền phải có vay có trả, không sau này ra xã hội cũng cứ thế vay tiền không trả, đến lúc đó sẽ chẳng có bạn bè bên cạnh đâu."
Trương Quốc Hằng gãi đầu đáp: "Được thôi, tỷ phú nói rồi tớ tiếp thu, lúc đầu tớ chỉ nghĩ cậu là tỷ phú, chắc chẳng thiếu mấy nghìn đó, nên tớ mới giữ lại."
Trần Trạch vỗ vai anh: "Kệ người khác thiếu tiền hay không, cậu vay thì cố trả đi, không trả được có khó khăn thì cứ nói, một khi mất uy tín thì cậu sẽ chẳng có bạn bè đâu."
"Lão Trần, ai cũng mới mười tám mười chín tuổi, cậu sao lại hiểu nhiều thế, tớ cảm giác cậu giống người trung niên 30 40 tuổi thế?"
Trần Trạch giật mình, ngọa tào! Anh chàng này đoán được tuổi thật linh hồn của hắn rồi ư, mịa nó, về sau nói chuyện phải cẩn thận hơn mới được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận