Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo

Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo - Chương 1: Trọng sinh (length: 7795)

Trung tâm giám định DNA, Quảng Thành.
“Trần tiên sinh, xin chào, đây là báo cáo giám định của ngài, mời nhận.”
Trần Trạch nhận báo cáo giám định, đi ra khỏi tòa nhà trung tâm. Vừa bước ra cửa lớn, hắn lập tức nóng lòng mở xem kỹ báo cáo.
Phát hiện trên đó viết: Ngươi không có quan hệ huyết thống với Trần Hiểu Quang, Trần Hiểu Đông, Trần Hiểu Đình.
“Ầm!”
Đọc đến đây, đầu óc Trần Trạch trong nháy mắt trống rỗng, nhất thời không thể nào chấp nhận kết quả này.
Hắn vừa đi vừa lẩm bẩm: “Sao lại thế này? Chuyện này không phải thật, không phải thật đâu.”
Mình khổ cực nuôi nấng ba đứa con, vậy mà không một đứa nào là con ruột, kết quả này khiến hắn không tài nào chấp nhận sự thật.
“A…” Hắn đứng bên lề đường ngửa mặt lên trời gào thét, người đi đường nhìn hắn kinh hãi né tránh, mọi người xung quanh chỉ trỏ bàn tán.
Phẫn nộ, Trần Trạch mang theo tờ báo cáo giám định trở về nhà, đi thẳng đến chỗ vợ là Lương Tiểu Mạn, vung mạnh tờ giấy lên mặt nàng, giận dữ quát: “Con của ai?”
Lương Tiểu Mạn nhìn tờ giấy giám định rơi xuống đất, thản nhiên hỏi ngược lại: “Của ai quan trọng sao? Căn nhà này là ta bỏ tiền ra mua, xe trong nhà cũng là ta mua, tôi khuyên anh tốt nhất cứ làm như không biết gì đi.”
Trần Trạch trừng mắt, không thể tin được những lời này nàng lại thốt ra được, tức giận đến hắn chỉ tay vào Lương Tiểu Mạn, giận dữ nói: “Ly hôn, ta muốn ly hôn với ngươi!”
“Ly hôn? Đừng quên, trước khi kết hôn chúng ta đã ký thỏa thuận tài sản trước hôn nhân rồi.”
Lương Tiểu Mạn nhìn hắn khinh miệt nói: “Anh nhất định muốn ly hôn với tôi sao? Nhà đứng tên tôi, xe cũng đăng ký tên tôi, ly hôn anh sẽ không có gì cả, chỉ có thể về lại căn nhà xập xệ ở quê thôi.”
“Nhất định phải ly, còn chuyện ở đâu là việc của ta, và ai là cha của lũ trẻ.”
“Nói cho anh biết thì sao, cha của lũ trẻ là Lưu Hải Quân, anh có gan trời cũng không dám tìm hắn gây sự.”
“Lưu Hải Quân, ông chủ địa ốc Dương Quang?”
“Không sai.”
“Vậy ban đầu cô tìm tôi kết hôn, là để tìm người đổ vỏ đúng không?”
“Anh nghĩ sao? Anh không có nhà, không có xe, không có tiền tiết kiệm, tôi dựa vào cái gì mà gả cho anh?”
“Cô… Đồ khốn, đồ đàn bà lẳng lơ, ông đây đánh chết cô!” Trần Trạch xông lên tát nàng một cái, tiếp đó tay trái túm tóc nàng, liên tiếp tát mạnh vào mặt.
Lương Tiểu Mạn nanh vuốt cào cấu lung tung lên người hắn, mặt Trần Trạch đều bị nàng cào rách bươm, “Bộp,” Trần Trạch đạp một cước đá bay nàng, khiến nàng ngất xỉu ngay tại chỗ.
“Két!” Mở cửa, Trần Trạch bước ra ngoài, đến cổng khu dân cư, móc bao thuốc lá ra hút một điếu.
Hít một hơi sâu nhả ra làn khói, hồi tưởng lại chuyện Lương Tiểu Mạn bỗng nhiên tìm đến mình, nói nguyện ý gả cho hắn mà không cần sính lễ gì, chỉ cần hắn đối tốt với nàng.
Lúc ấy, hắn mới từ Quan Âm sơn đi lễ Phật cầu phúc về, còn tưởng mình thành tâm cảm động Quan Âm Bồ Tát, ban cho một người phụ nữ thật lòng yêu mình.
Thì ra tất cả đều là do hắn ảo tưởng, mình từ đầu đến cuối chỉ là một kẻ đổ vỏ.
Buổi chiều, Trần Trạch dìu Lương Tiểu Mạn đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn. Vừa ra khỏi cục dân chính, Lương Tiểu Mạn liền được Lưu Hải Quân lái xe đón đi.
Trần Trạch ngơ ngơ ngác ngác bước qua đường, không thèm nhìn đèn đỏ, khiến nhiều ô tô phải phanh gấp, phát ra tiếng lốp xe ma sát chói tai. May mắn là đường thành phố tốc độ không quá nhanh.
Một tài xế hạ cửa kính xe chửi ầm lên: “Mẹ nó, mày bị điên à, không thấy đèn đỏ hả?”
Nhưng Trần Trạch vẫn làm lơ, chỉ cúi đầu bước tiếp.
Đột nhiên, một tiếng còi xe chói tai vang lên, Trần Trạch quay đầu lại, chỉ thấy một chiếc xe ben chở đầy đất cát đang lao nhanh về phía hắn, đồng thời không ngừng bấm còi.
“RẦM ——”
Thân thể Trần Trạch bị hất tung lên không trung, sau đó rơi xuống đất một cách nặng nề.
Chiếc xe ben mất lái húc đổ năm mét hàng rào cũng không dừng lại, mãi đến khi đâm vào một gốc cây gừa bên đường mới dừng hẳn.
“… ”
Trong phòng cấp cứu, “Tim phổi đã phục hồi, nhanh… Thêm lần nữa… Cậu ấy không ổn rồi, thông báo cho người nhà đi!”
“…”
Một giọng nữ du dương cất lên: “Dù hít thở chung bầu không khí, nhưng không thể nào ôm lấy anh. Nếu hoán đổi không gian, thân phận và tên gọi, chỉ mong nhận ra ánh mắt anh, ngàn năm sau anh sẽ ở nơi nào…”
Năm 2010, giọng ca và giai điệu quen thuộc, ca khúc [Tinh Nguyệt Thần Thoại] làm nên tên tuổi của Kim Sa, cùng với những tiếng xì xào xung quanh. Mắt Trần Trạch mơ màng dần dần mở ra, hắn nhìn thấy một cô gái trẻ đẹp ngồi đối diện.
Tuổi độ 17, 18, mặc chiếc váy trắng, dưới chân lộ ra đôi bắp chân trắng ngần, khuôn mặt thanh tú cùng đôi mắt long lanh như biết nói, vô cùng xinh đẹp.
Đây là đang mơ sao? Sao cô gái trong mơ lại rõ ràng như vậy?
“Trần Trạch, hiện tại tớ vẫn chưa muốn yêu đương, xin lỗi cậu.”
Đột nhiên, hắn nhận ra đôi mắt linh động của cô gái càng lúc càng quen, hình dáng càng lúc càng rõ ràng, chân thật.
“Sao cậu không nói gì, mẹ tớ bảo chúng mình còn nhỏ, hẹn hò khi lên đại học rồi tính, nên chúng mình vẫn cứ là bạn tốt như trước nha.”
Trần Trạch nhíu mày, hắn chợt nhớ ra cô gái đối diện là ai, đây chẳng phải là hoa khôi của trường, Hoàng Hân Di sao?
Hồi còn học cấp ba, hắn đã theo đuổi nàng suốt 3 năm, 3 năm làm "chó liếm", cuối cùng còn chưa được chạm vào tay, đổi lại được một câu mẹ nàng không cho yêu đương.
Bi đát hơn là cưới khuê mật của Hoàng Hân Di, Lương Tiểu Mạn, vất vả nuôi mấy năm trời ba đứa con mà chẳng có đứa nào là con mình.
Chuyện cũ ập về, Trần Trạch lúc này có chút hoang mang, mình không phải là bị xe đâm chết rồi sao? Sao lại gặp Hoàng Hân Di hồi thiếu niên thế này?
Chẳng lẽ là nằm mơ?
Hoặc là… trọng sinh?
“Cậu có nghe tớ nói không, Trần Trạch?” Hoàng Hân Di lên giọng.
“Nghe thấy rồi.” Trần Trạch tùy tiện đáp lời nàng.
Nghe thấy Trần Trạch trả lời dứt khoát, Hoàng Hân Di có chút khó chịu, chẳng phải bị mình từ chối sẽ phải khổ sở cầu xin sao? Sao hắn lại như không để ý đến vậy.
Hoàng Hân Di bực bội đẩy bó hoa hồng trên bàn về phía Trần Trạch, “Hoa này tớ không nhận được đâu, cậu cũng biết mẹ tớ không cho phép tớ yêu đương khi còn học cấp ba.”
Trần Trạch gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó đứng dậy cầm hoa hồng lên, đi đến quầy thu ngân của quán cà phê, thanh toán tiền cà phê của mình xong, quay người rời khỏi quán.
Ra bên ngoài, hắn tiện tay ném hoa hồng vào thùng rác.
Hoàng Hân Di thấy Trần Trạch bỏ đi, cô cũng đứng dậy định rời đi, kết quả một nhân viên phục vụ gọi lại: “Em ơi, tiền cà phê của em chưa thanh toán.”
“Không phải người vừa ngồi đối diện em trả rồi sao?” Nàng ngạc nhiên hỏi.
Nhân viên phục vụ cười nói: “Anh ấy chỉ thanh toán tiền cà phê của mình thôi.”
“Đồ keo kiệt,” Hoàng Hân Di bực bội nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận