Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo
Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo - Chương 113: Hối hận ban đầu (length: 8866)
Ngày mười bốn tháng giêng, giá vàng trên thị trường quốc tế đã tăng lên đến 1350 đô la một ounce.
Ngày mười lăm tháng giêng, đại học Thâm Thành bắt đầu nghỉ đông, sinh viên trong trường nhốn nháo thu dọn đồ đạc cá nhân.
Trong ký túc xá, Trần Trạch nhìn ba người khác ồn ào thu dọn quần áo, cất vào rương mật mã.
"Mấy người đều về nhà hết à?" Trần Trạch hỏi.
Cố Bân tức giận nói: "Không về nhà, ngươi nuôi ta chắc."
"Phì phì!" Cao Bằng Phi và Trương Quốc Hằng cười phá lên.
Trần Trạch liếc hắn một cái, "Ngươi đâu có phải là con gái, ngươi để ta nuôi một thằng con trai thì tính là cái gì?"
"Trần Trạch, ta muốn chuyển đến ký túc xá của đầu tư Hôi Lang ở, nghe lớp trưởng Vương Tư Vũ nói, tầng ba ký túc xá có rất nhiều mỹ nữ công ty chúng ta, ta xem có cơ hội nào thoát ế không."
"Tùy ngươi, bất quá ta cho ngươi đãi ngộ cao như vậy, ngươi phải xứng với phần tiền lương đó, đừng có chỉ nghĩ đến gái, trước tiên phải làm tốt công việc chính của mình."
"Yên tâm đi, ta biết nặng nhẹ."
Cao Bằng Phi cười nói: "Quốc Hằng, ngươi đến trường coi hắn như trâu ngựa thì thôi, sao nghỉ đông rồi còn muốn đi làm trâu ngựa cho hắn, người trẻ tuổi phải biết phản kháng chứ."
Trương Quốc Hằng giơ ngón tay giữa lên với hắn, "Nói mỉa mai người khác nhiều quá, sớm muộn gì cũng câm, nhà ta không giàu có nên nhất định phải dựa vào đôi tay cần cù làm giàu, cộng thêm đầu óc thông minh của ta phát tài là chuyện sớm muộn."
Trần Trạch giơ ngón tay cái lên với hắn, "Có chí khí, ta thích, nghèo bây giờ chỉ là tạm thời thôi, cũng không thể đại biểu cho sau này."
Sau khi nói chuyện phiếm xong, Trần Trạch dẫn đầu rời khỏi ký túc xá, bởi vì cũng không có thu dọn đồ đạc, chỉ lấy đi máy tính, những thứ khác cũng không động đến.
Đi đến bãi đỗ xe, Bàn Tử và Trần Hào đều lần lượt gọi điện thoại tới cho hắn, nói là đã đến cổng trường, hỏi hắn tại sao còn chưa ra, Trần Trạch nói là đến ngay.
Mở cửa chiếc Bugatti ngồi vào, nổ máy xe chạy với tốc độ 30 mã, chậm rãi hướng ra phía ngoài chạy.
Đi đến cổng trường, đậu xe bên cạnh chiếc Koenigsegg của Trần Hào, lúc này mới mở cửa xe đi xuống.
Ba chiếc siêu xe đỗ cùng một chỗ, thu hút rất nhiều ánh mắt của sinh viên.
Trong trường không ngừng có sinh viên kéo theo rương hành lý đi ra, lúc này, ven đường đậu rất nhiều xe taxi và xe máy, bọn họ đều tranh thủ lúc sinh viên nghỉ về để đón người đi nhà ga, sân bay.
Bàn Tử đi tới, đưa cho hắn một điếu thuốc, "Nghĩa phụ, bây giờ chúng ta đi về, hay là buổi chiều về?"
"Bây giờ."
Hắn trả lời một câu đơn giản.
Trần Trạch liếc qua vị trí ghế phụ của Trần Hào, phát hiện bên trong ngồi một cô gái, không nhìn rõ mặt, thế là hỏi Trần Hào: "Mày đem bạn gái mới về nhà à?"
Trần Hào lườm hắn một cái: "Trạch ca, đó là em gái tao, Trần Quyên."
Bàn Tử: ...
Lúc này, một làn gió thơm bay đến, ba người đồng thời quay đầu nhìn lại, phát hiện là Hoàng Hân Di.
"Trần Trạch, làm phiền cậu cho tớ đi nhờ một đoạn đường, tớ không mua được vé xe."
Hắn vốn muốn từ chối, nhưng tình huống tiện đường mà từ chối người khác thì có vẻ mình quá keo kiệt, thế là gật đầu đồng ý cho nàng đi nhờ một lần.
Cũng may là Hoàng Hân Di không kéo theo rương hành lý, chỉ đeo một cái túi màu hồng hai vai, nếu không xe của hắn không chứa nổi.
Trần Trạch mở cửa xe cho nàng, để nàng ngồi vào trong, sau đó tiện tay đóng cửa xe.
Sau khi nổ máy xe, Trần Trạch ấn vào còi ra hiệu cho hai người họ là có thể đi.
Nhưng mà, Trần Hào bọn họ cũng ấn vào còi ra hiệu cho hắn đi trước.
Hắn đạp mạnh chân ga xuống, chiếc Bugatti phát ra tiếng gầm rú lớn, trong nháy mắt lao ra ngoài.
Bàn Tử và Trần Hào bám sát phía sau, âm thanh của ba chiếc siêu xe quá lớn, có người lầm bầm, có người một mặt hâm mộ, còn có người ảo tưởng, một ngày nào đó mình cũng có thể sở hữu một chiếc siêu xe ngầu như vậy.
Sau khi lên đường cao tốc, chiếc Bugatti bắt đầu chậm rãi tăng tốc.
Hoàng Hân Di đột nhiên quay đầu, dùng đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm hắn, trong đầu đột nhiên hiện ra cảnh mình cự tuyệt lời tỏ tình của Trần Trạch ở quán cà phê, trong lòng không khỏi dâng lên một tia nghi hoặc, lúc trước mình tại sao lại cự tuyệt một người đàn ông siêu phàm bạt tụy như vậy?
Nghe mẹ nói, chẳng lẽ mình đã sai, để mình lỡ mất một người đàn ông ưu tú, đẹp trai như vậy, giờ phút này nàng nội tâm tràn đầy hối hận và ảo não.
"Trần Trạch, chúng ta có còn có thể nối lại tình nghĩa hồi cấp ba không? Cậu cũng biết lòng tớ chưa bao giờ ngừng yêu cậu, thực ra trong lòng cậu cũng có tình ý với tớ, đúng không?"
Nghe được lời Hoàng Hân Di nói, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, lộ ra một tia thần sắc như cười mà không phải cười.
"Hoàng Hân Di, sao cậu cứ mãi đắm chìm trong ảo tưởng vậy? Người nên dũng cảm đối mặt với tương lai, chứ không nên đắm chìm trong hồi ức quá khứ, mọi chuyện đã qua hãy để nó trở thành hồi ức thôi, huống hồ cậu cũng biết, tớ đã có bạn gái rồi."
Lời nói của Trần Trạch giống như một thanh kiếm sắc bén, vô tình đâm vào tim nàng, nàng im lặng nghiêng đầu đi, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ không ngừng lướt qua, phảng phất như đó là thanh xuân nàng đã mất đi, một đi không trở lại.
Bỗng nhiên, trong lòng nàng cảm thấy một trận đau khổ, bởi vì đây không phải là kết quả nàng mong muốn, người đàn ông trước đây đối với nàng luôn ngoan ngoãn nghe lời, giờ phút này lại từ chối lời thổ lộ của nàng.
Sau hai tiếng, ba chiếc siêu xe xuống cao tốc tại khu Châu Giang, Trần Trạch đưa tiền cho cô gái trạm thu phí, lại phát hiện gầm xe chiếc Bugatti quá thấp, đưa tay cũng không với tới tay cô gái, chỉ có thể mở cửa xe xuống xe đưa tiền cho cô.
Xe thì tốt thật, nhưng trả phí qua đường còn phải tự xuống xe, mình không muốn mặt mũi sao? Trần Trạch trực tiếp cho đánh giá xấu, lần sau phải làm một cái ETC mới được.
Hai mươi phút sau, chiếc Bugatti dừng ở trước cổng tiểu khu Minh Châu.
Hoàng Hân Di nhỏ giọng nói: "Trần Trạch, giúp tớ mở cửa xe, tớ không biết mở."
Không còn cách nào, Trần Trạch chỉ có thể xuống xe mở cửa cho nàng, sau đó mở cửa cốp xe sau, đưa balo cho Hoàng Hân Di.
Cảnh tượng này lại vừa vặn bị mẹ Hoàng Hân Di nhìn thấy, bà hỏi Trần Trạch: "Trần Trạch, đây là xe con mua hả, đẹp quá, tốn nhiều tiền không?"
Trần Trạch lễ phép trả lời: "Dạ thưa dì, con còn có việc đi trước."
"Ai ai ai, con cái nhà này, mới nói có hai câu đã muốn đi đâu rồi, dì còn chưa kịp cảm ơn con đã đưa Hân Di về đây, con đậu xe vào gara nhà dì, lên nhà dì ngồi chơi chút đi."
"Thôi không được đâu dì, con không lên đâu."
Nói xong, hắn trực tiếp ngồi vào xe, đóng cửa xe.
"Ôi, Trần Trạch à! Hồi nhỏ con hay đến nhà dì chơi, sao lớn lên lại còn ngại vào nhà thế, thật là…"
Chưa đợi bà nói hết câu, Trần Trạch đã đạp mạnh chân ga, chiếc Bugatti trong nháy mắt biến mất trong tầm mắt của mẹ con họ.
Người mẹ nhìn con gái, chỉ thấy Hoàng Hân Di đang nhìn chằm chằm chiếc Bugatti đang đi xa, lòng nàng không cam tâm.
Người mẹ oán trách nói: "Con bé này, vừa rồi sao không giữ Trần Trạch lại, để nó ở lại ăn cơm tối rồi hẵng đi! Hân Di con cũng lớn rồi, phải biết chọn con trai tốt, con nhìn thằng Trần Trạch không tệ đó chứ."
Hoàng Hân Di nghe bà nói, trong nháy mắt tủi thân đến đỏ cả mắt: "Mẹ, là mẹ bảo con hồi cấp ba đừng yêu đương, mới cự tuyệt lời tỏ tình của Trần Trạch đối với con, giờ mẹ lại muốn con hẹn hò với hắn."
Người mẹ bất mãn nói: "Con gái ngốc, nhưng mà bây giờ con đã là sinh viên đại học rồi mà, chẳng phải mẹ đã nói, con vào đại học rồi có thể tự do yêu đương sao? Sao con lại oán trách mẹ vậy?"
Lời nói của mẹ, khiến nàng cuối cùng không nhịn được nữa, lập tức o o o… khóc lên.
Nàng nhỏ giọng nức nở nói: "Nhưng mà hắn ở đại học đã có bạn gái rồi, con phải làm sao, o o o…"
Người mẹ tiến lên lau nước mắt cho nàng, dịu dàng an ủi: "Thôi được rồi, con gái ngoan không khóc, được không? Để mẹ về nhà rồi tính tiếp."
Nói xong, nắm tay con gái về nhà.
Về đến nhà, mẹ Hoàng càng nghĩ càng không cam tâm, sau khi nghe con gái kể lại tình hình của Trần Trạch, biết được bạn gái của Trần Trạch hiện tại tương đối là đơn thuần.
Trong lòng mẹ Hoàng khẽ động, nói với Hoàng Hân Di: "Muốn có được người đàn ông ưu tú nhất định phải chủ động tấn công, đối với tình địch đừng nương tay."
Mắt Hoàng Hân Di sáng lên, nhưng vẫn còn chút do dự: "Mẹ, cướp bạn trai của người khác không tốt đâu."
Mẹ Hoàng lại chẳng để ý: "Đồ ngốc, chỉ cần chưa kết hôn thì vẫn còn cơ hội. Con xinh đẹp ưu tú như vậy, chỉ cần chủ động một chút là chắc chắn được."
Hoàng Hân Di do dự một chút mở miệng: "Mẹ, vẫn là để ngày mai xem thế nào đã."
Ngày mười lăm tháng giêng, đại học Thâm Thành bắt đầu nghỉ đông, sinh viên trong trường nhốn nháo thu dọn đồ đạc cá nhân.
Trong ký túc xá, Trần Trạch nhìn ba người khác ồn ào thu dọn quần áo, cất vào rương mật mã.
"Mấy người đều về nhà hết à?" Trần Trạch hỏi.
Cố Bân tức giận nói: "Không về nhà, ngươi nuôi ta chắc."
"Phì phì!" Cao Bằng Phi và Trương Quốc Hằng cười phá lên.
Trần Trạch liếc hắn một cái, "Ngươi đâu có phải là con gái, ngươi để ta nuôi một thằng con trai thì tính là cái gì?"
"Trần Trạch, ta muốn chuyển đến ký túc xá của đầu tư Hôi Lang ở, nghe lớp trưởng Vương Tư Vũ nói, tầng ba ký túc xá có rất nhiều mỹ nữ công ty chúng ta, ta xem có cơ hội nào thoát ế không."
"Tùy ngươi, bất quá ta cho ngươi đãi ngộ cao như vậy, ngươi phải xứng với phần tiền lương đó, đừng có chỉ nghĩ đến gái, trước tiên phải làm tốt công việc chính của mình."
"Yên tâm đi, ta biết nặng nhẹ."
Cao Bằng Phi cười nói: "Quốc Hằng, ngươi đến trường coi hắn như trâu ngựa thì thôi, sao nghỉ đông rồi còn muốn đi làm trâu ngựa cho hắn, người trẻ tuổi phải biết phản kháng chứ."
Trương Quốc Hằng giơ ngón tay giữa lên với hắn, "Nói mỉa mai người khác nhiều quá, sớm muộn gì cũng câm, nhà ta không giàu có nên nhất định phải dựa vào đôi tay cần cù làm giàu, cộng thêm đầu óc thông minh của ta phát tài là chuyện sớm muộn."
Trần Trạch giơ ngón tay cái lên với hắn, "Có chí khí, ta thích, nghèo bây giờ chỉ là tạm thời thôi, cũng không thể đại biểu cho sau này."
Sau khi nói chuyện phiếm xong, Trần Trạch dẫn đầu rời khỏi ký túc xá, bởi vì cũng không có thu dọn đồ đạc, chỉ lấy đi máy tính, những thứ khác cũng không động đến.
Đi đến bãi đỗ xe, Bàn Tử và Trần Hào đều lần lượt gọi điện thoại tới cho hắn, nói là đã đến cổng trường, hỏi hắn tại sao còn chưa ra, Trần Trạch nói là đến ngay.
Mở cửa chiếc Bugatti ngồi vào, nổ máy xe chạy với tốc độ 30 mã, chậm rãi hướng ra phía ngoài chạy.
Đi đến cổng trường, đậu xe bên cạnh chiếc Koenigsegg của Trần Hào, lúc này mới mở cửa xe đi xuống.
Ba chiếc siêu xe đỗ cùng một chỗ, thu hút rất nhiều ánh mắt của sinh viên.
Trong trường không ngừng có sinh viên kéo theo rương hành lý đi ra, lúc này, ven đường đậu rất nhiều xe taxi và xe máy, bọn họ đều tranh thủ lúc sinh viên nghỉ về để đón người đi nhà ga, sân bay.
Bàn Tử đi tới, đưa cho hắn một điếu thuốc, "Nghĩa phụ, bây giờ chúng ta đi về, hay là buổi chiều về?"
"Bây giờ."
Hắn trả lời một câu đơn giản.
Trần Trạch liếc qua vị trí ghế phụ của Trần Hào, phát hiện bên trong ngồi một cô gái, không nhìn rõ mặt, thế là hỏi Trần Hào: "Mày đem bạn gái mới về nhà à?"
Trần Hào lườm hắn một cái: "Trạch ca, đó là em gái tao, Trần Quyên."
Bàn Tử: ...
Lúc này, một làn gió thơm bay đến, ba người đồng thời quay đầu nhìn lại, phát hiện là Hoàng Hân Di.
"Trần Trạch, làm phiền cậu cho tớ đi nhờ một đoạn đường, tớ không mua được vé xe."
Hắn vốn muốn từ chối, nhưng tình huống tiện đường mà từ chối người khác thì có vẻ mình quá keo kiệt, thế là gật đầu đồng ý cho nàng đi nhờ một lần.
Cũng may là Hoàng Hân Di không kéo theo rương hành lý, chỉ đeo một cái túi màu hồng hai vai, nếu không xe của hắn không chứa nổi.
Trần Trạch mở cửa xe cho nàng, để nàng ngồi vào trong, sau đó tiện tay đóng cửa xe.
Sau khi nổ máy xe, Trần Trạch ấn vào còi ra hiệu cho hai người họ là có thể đi.
Nhưng mà, Trần Hào bọn họ cũng ấn vào còi ra hiệu cho hắn đi trước.
Hắn đạp mạnh chân ga xuống, chiếc Bugatti phát ra tiếng gầm rú lớn, trong nháy mắt lao ra ngoài.
Bàn Tử và Trần Hào bám sát phía sau, âm thanh của ba chiếc siêu xe quá lớn, có người lầm bầm, có người một mặt hâm mộ, còn có người ảo tưởng, một ngày nào đó mình cũng có thể sở hữu một chiếc siêu xe ngầu như vậy.
Sau khi lên đường cao tốc, chiếc Bugatti bắt đầu chậm rãi tăng tốc.
Hoàng Hân Di đột nhiên quay đầu, dùng đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm hắn, trong đầu đột nhiên hiện ra cảnh mình cự tuyệt lời tỏ tình của Trần Trạch ở quán cà phê, trong lòng không khỏi dâng lên một tia nghi hoặc, lúc trước mình tại sao lại cự tuyệt một người đàn ông siêu phàm bạt tụy như vậy?
Nghe mẹ nói, chẳng lẽ mình đã sai, để mình lỡ mất một người đàn ông ưu tú, đẹp trai như vậy, giờ phút này nàng nội tâm tràn đầy hối hận và ảo não.
"Trần Trạch, chúng ta có còn có thể nối lại tình nghĩa hồi cấp ba không? Cậu cũng biết lòng tớ chưa bao giờ ngừng yêu cậu, thực ra trong lòng cậu cũng có tình ý với tớ, đúng không?"
Nghe được lời Hoàng Hân Di nói, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, lộ ra một tia thần sắc như cười mà không phải cười.
"Hoàng Hân Di, sao cậu cứ mãi đắm chìm trong ảo tưởng vậy? Người nên dũng cảm đối mặt với tương lai, chứ không nên đắm chìm trong hồi ức quá khứ, mọi chuyện đã qua hãy để nó trở thành hồi ức thôi, huống hồ cậu cũng biết, tớ đã có bạn gái rồi."
Lời nói của Trần Trạch giống như một thanh kiếm sắc bén, vô tình đâm vào tim nàng, nàng im lặng nghiêng đầu đi, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ không ngừng lướt qua, phảng phất như đó là thanh xuân nàng đã mất đi, một đi không trở lại.
Bỗng nhiên, trong lòng nàng cảm thấy một trận đau khổ, bởi vì đây không phải là kết quả nàng mong muốn, người đàn ông trước đây đối với nàng luôn ngoan ngoãn nghe lời, giờ phút này lại từ chối lời thổ lộ của nàng.
Sau hai tiếng, ba chiếc siêu xe xuống cao tốc tại khu Châu Giang, Trần Trạch đưa tiền cho cô gái trạm thu phí, lại phát hiện gầm xe chiếc Bugatti quá thấp, đưa tay cũng không với tới tay cô gái, chỉ có thể mở cửa xe xuống xe đưa tiền cho cô.
Xe thì tốt thật, nhưng trả phí qua đường còn phải tự xuống xe, mình không muốn mặt mũi sao? Trần Trạch trực tiếp cho đánh giá xấu, lần sau phải làm một cái ETC mới được.
Hai mươi phút sau, chiếc Bugatti dừng ở trước cổng tiểu khu Minh Châu.
Hoàng Hân Di nhỏ giọng nói: "Trần Trạch, giúp tớ mở cửa xe, tớ không biết mở."
Không còn cách nào, Trần Trạch chỉ có thể xuống xe mở cửa cho nàng, sau đó mở cửa cốp xe sau, đưa balo cho Hoàng Hân Di.
Cảnh tượng này lại vừa vặn bị mẹ Hoàng Hân Di nhìn thấy, bà hỏi Trần Trạch: "Trần Trạch, đây là xe con mua hả, đẹp quá, tốn nhiều tiền không?"
Trần Trạch lễ phép trả lời: "Dạ thưa dì, con còn có việc đi trước."
"Ai ai ai, con cái nhà này, mới nói có hai câu đã muốn đi đâu rồi, dì còn chưa kịp cảm ơn con đã đưa Hân Di về đây, con đậu xe vào gara nhà dì, lên nhà dì ngồi chơi chút đi."
"Thôi không được đâu dì, con không lên đâu."
Nói xong, hắn trực tiếp ngồi vào xe, đóng cửa xe.
"Ôi, Trần Trạch à! Hồi nhỏ con hay đến nhà dì chơi, sao lớn lên lại còn ngại vào nhà thế, thật là…"
Chưa đợi bà nói hết câu, Trần Trạch đã đạp mạnh chân ga, chiếc Bugatti trong nháy mắt biến mất trong tầm mắt của mẹ con họ.
Người mẹ nhìn con gái, chỉ thấy Hoàng Hân Di đang nhìn chằm chằm chiếc Bugatti đang đi xa, lòng nàng không cam tâm.
Người mẹ oán trách nói: "Con bé này, vừa rồi sao không giữ Trần Trạch lại, để nó ở lại ăn cơm tối rồi hẵng đi! Hân Di con cũng lớn rồi, phải biết chọn con trai tốt, con nhìn thằng Trần Trạch không tệ đó chứ."
Hoàng Hân Di nghe bà nói, trong nháy mắt tủi thân đến đỏ cả mắt: "Mẹ, là mẹ bảo con hồi cấp ba đừng yêu đương, mới cự tuyệt lời tỏ tình của Trần Trạch đối với con, giờ mẹ lại muốn con hẹn hò với hắn."
Người mẹ bất mãn nói: "Con gái ngốc, nhưng mà bây giờ con đã là sinh viên đại học rồi mà, chẳng phải mẹ đã nói, con vào đại học rồi có thể tự do yêu đương sao? Sao con lại oán trách mẹ vậy?"
Lời nói của mẹ, khiến nàng cuối cùng không nhịn được nữa, lập tức o o o… khóc lên.
Nàng nhỏ giọng nức nở nói: "Nhưng mà hắn ở đại học đã có bạn gái rồi, con phải làm sao, o o o…"
Người mẹ tiến lên lau nước mắt cho nàng, dịu dàng an ủi: "Thôi được rồi, con gái ngoan không khóc, được không? Để mẹ về nhà rồi tính tiếp."
Nói xong, nắm tay con gái về nhà.
Về đến nhà, mẹ Hoàng càng nghĩ càng không cam tâm, sau khi nghe con gái kể lại tình hình của Trần Trạch, biết được bạn gái của Trần Trạch hiện tại tương đối là đơn thuần.
Trong lòng mẹ Hoàng khẽ động, nói với Hoàng Hân Di: "Muốn có được người đàn ông ưu tú nhất định phải chủ động tấn công, đối với tình địch đừng nương tay."
Mắt Hoàng Hân Di sáng lên, nhưng vẫn còn chút do dự: "Mẹ, cướp bạn trai của người khác không tốt đâu."
Mẹ Hoàng lại chẳng để ý: "Đồ ngốc, chỉ cần chưa kết hôn thì vẫn còn cơ hội. Con xinh đẹp ưu tú như vậy, chỉ cần chủ động một chút là chắc chắn được."
Hoàng Hân Di do dự một chút mở miệng: "Mẹ, vẫn là để ngày mai xem thế nào đã."
Bạn cần đăng nhập để bình luận