Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo

Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo - Chương 15: Ký hợp đồng (length: 8471)

Tất cả các bạn học ăn uống no nê, mọi người đi tới quầy lễ tân, mỗi người lấy ra 200 tệ giao cho Trương Kiệt Sâm đi thanh toán.
Trương Kiệt Sâm đi đến nửa đường thì bị Lưu Hải Quân chặn lại.
"Sao vậy?" Trương Kiệt Sâm hỏi.
Lưu Hải Quân khoát khoát tay, cố ý lớn tiếng nói: "Lúc đầu đã nói với mọi người là theo chế độ AA rồi, nhưng thật ra thái độ của các ngươi thế nào, chẳng lẽ các ngươi cho rằng ta Lưu Hải Quân sẽ thiếu mấy nghìn tệ đó sao? Ngươi đem tiền trả lại cho đám bạn học đi, 4000 tệ thôi, hôm nay bữa này ta bao."
Trương Kiệt Sâm gật đầu: "Được thôi, vậy ngươi đi thanh toán đi, ta đem tiền trả lại cho mọi người."
Không phải là muốn thể hiện trước mặt người đẹp sao, Trương Kiệt Sâm trong lòng khinh bỉ cái tên Lưu Hải Quân hai lúa này một trận, sau đó cầm tiền trên tay từng người trả lại cho mọi người.
Mỗi người giữ lại được 200 tệ, ai nấy đều vô cùng cao hứng, rồi ai đi đường nấy, Hoàng Hân Di hai người cũng đi theo rời đi.
200 tệ tuy không phải là số tiền lớn, nhưng đối với thanh thiếu niên thì niềm vui chỉ đơn giản như vậy thôi, không giống như khi đã thành gia lập nghiệp, những nỗi phiền muộn và âu lo hiện rõ trên mặt, nụ cười thanh xuân cũng theo đó mà đi mất.
Trong phòng 201, Trần Hữu Phú đẩy bản hợp đồng đến trước mặt Trần Trạch, "Trạch Tử, cậu xem qua bản hợp đồng cổ phần này đi, nếu không có vấn đề gì thì ký đi, sau đó tôi sẽ chuyển vốn vào tài khoản công ty."
Trần Trạch nghiêm túc cẩn thận xem một lượt, phát hiện không có vấn đề gì, lập tức ký tên mình vào.
Ký xong hợp đồng, hai người bắt tay nhau, đồng thanh nói: "Hợp tác vui vẻ."
Trần Trạch từ trong ba lô lấy ra một tờ giấy đỏ cùng bút lông to, bắt đầu viết thông báo tuyển dụng nhân viên lên giấy.
"Trạch ca, anh định đi đâu để thông báo tuyển dụng?"
"Đi đường đi bộ Lộ Giang, chỗ đó có một quán trà sữa, mọi người thích tụ tập ở đó, chắc là sẽ dễ tìm được người."
"Một lát nữa, tôi chở anh đi."
"Được thôi, à Hào Tử, cậu có quan hệ gì bên mảng quản lý không, giúp tôi làm một cái bằng lái xe đi."
"Không thành vấn đề, nhiều nhất bảy ngày là có liền."
"...".
Trên đường đi bộ Lộ Giang, Hoàng Hân Di và Lương Tiểu Mạn cùng nhau đi dạo phố, mua một đống đồ ăn vặt, đi vào quán trà sữa gọi hai ly trà sữa, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
Ở đây ngồi phần lớn đều là nữ sinh, ai nấy đều ăn mặc xinh đẹp quyến rũ, vì bình thường bọn họ thích nhất uống trà sữa, mùa hè nóng nực mà được uống một ly trà sữa ướp lạnh, thì không gì thoải mái bằng.
Đột nhiên, trên đường cái truyền đến một tiếng nổ, một chiếc Lamborghini màu trắng dừng ở bên đường gần quán trà sữa, nữ sinh trong quán nhao nhao nhìn về phía chiếc Lamborghini, chỉ thấy Trần Trạch cầm theo một tấm bảng tuyển dụng bước xuống xe.
Có hai cô gái mặc váy ngắn mát mẻ đi về phía chiếc Lamborghini, một cô gái cao gầy ném cho Trần Hào một ánh mắt đưa tình, hỏi: "Soái ca, cho xin kiểu ảnh nha."
"Xin lỗi, tôi không quen ăn đồ vỉa hè," Trần Hào lạnh lùng nói, tiếp theo, hắn vẫy tay với Trần Trạch, "Trạch ca, tôi về trước."
"Được thôi," Trần Trạch vẫy tay.
Sau khi xe rời đi, cô gái váy ngắn mắng: "ĐM, có chút tiền dơ dáy mà đã ra vẻ, đồ đàn ông thối."
Trần Trạch nghe vậy thì khóe miệng giật giật, trong lòng thầm nhổ nước bọt: Đại tỷ à, cô có thể chờ tôi đi rồi hãy mắng được không, tôi vẫn còn ở đây nè.
Hắn tìm một chỗ không bị ánh nắng chiếu tới, dựng tấm bảng tuyển dụng lên, trải chiếc ghế xếp xuống rồi ngồi xuống, an tâm chờ đợi người đến.
Thế nhưng, mông còn chưa kịp nóng thì phía sau có một luồng gió thơm thổi tới, quay đầu lại nhìn.
Hoàng Hân Di ngậm ống hút trà sữa nhìn hắn, "Trần Trạch, cậu làm gì ở đây?"
"Hai chữ thông báo tuyển dụng trên cái bảng kia cậu không thấy sao?" Trần Trạch hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
"Cậu đang làm công việc bán thời gian trong xưởng này hả?"
"Đúng vậy, làm phiền cậu nếu không có chuyện gì thì đừng đến quấy rầy tôi làm việc."
"Tại sao bây giờ cậu không giống như trước đây nữa, ngày nào cũng hỏi han đợi tin tức của tớ?"
"Cậu cũng biết đó là chuyện của trước kia rồi mà, hiện tại tôi không có hứng thú với cậu."
"Sao cậu có thể theo đuổi có một chút đã bỏ cuộc rồi chứ, chẳng phải trên lớp thầy giáo từng nói rồi sao, làm bất cứ chuyện gì cũng phải kiên trì, chỉ có kiên trì mới có thể thắng lợi, nhất là với một cô gái xinh đẹp như tớ thì cậu càng phải kiên trì mới có thể ôm được người đẹp về chứ."
Trần Trạch cười nhạo nói: "Muốn kiên trì bao lâu, 3 năm còn chưa đủ sao? Tuổi trẻ có được bao nhiêu cái 3 năm?"
Nói xong, hắn cầm đồ đạc rồi đi sang phía đối diện đường, thầm nghĩ: Cô không đi thì tôi đi.
"Đứng lại, ai cho cậu đi rồi hả?"
Trần Trạch xem lời của cô nàng như gió thoảng qua tai, cô a đồ ngốc còn dám ra lệnh cho tôi, thật đúng là tự đề cao bản thân quá rồi.
"...".
Tại căn hộ 301 khu Minh Châu, Hoàng Yến Hồng nũng nịu với chồng, "Lão công, năm nay chúng ta về thành phố Tây Lâm ăn tết được không, em đã hai năm rồi không gặp cha mẹ, em nhớ bọn họ."
"Được, tùy em."
Trần Vĩ đang cầm sách, nghe thấy năm nay được về nhà ngoại ở, lập tức đặt quyển sách trong tay xuống, "Mẹ, nhà ngoại còn mía ngọt không, con rất thích ăn loại trái cây đó, hương vị của nó ngọt tận vào tim luôn."
Hoàng Yến Hồng cưng chiều xoa đầu con trai, ôn nhu nói: "Có, nhà ngoại năm nào cũng trồng, chỉ là thành tích thi đại học của con mà thêm được 10 điểm nữa thì tốt, đáng tiếc là con đã bỏ lỡ mất cơ hội vào Thanh Hoa rồi."
Trần Chấn Thanh tức giận nói: "Điểm số này của nó đã vượt qua 95% số học sinh trong trường rồi, em phải biết đủ chứ."
"Đinh Đoong!"
Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
"Con trai, đi mở cửa đi."
"Rắc."
Cửa phòng mở ra, Trần Chấn Cương xách theo hai túi hoa quả đi vào.
"Anh cả, lâu rồi không gặp, đặc biệt đến nhà thăm hỏi một chút, dạo này anh sống có ổn không?"
Trần Chấn Thanh đứng dậy đưa cho ông một điếu thuốc, cười nói: "Khách quý hiếm gặp, hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây à?"
"Này... Hôm nay không phải là chủ nhật sao, biết anh không cần đi làm nên tôi đặc biệt đến thăm anh một chút."
Dứt lời, ông đưa hoa quả trong tay cho Hoàng Yến Hồng.
"Em trai à, cậu đến thì cứ đến thôi, còn mang nhiều hoa quả như vậy làm gì." Hoàng Yến Hồng nhận lấy hoa quả, cười nói.
"Chị dâu, tay không đến nhà là hành vi không có lễ phép."
Trần Vĩ bưng một ly trà đưa cho ông, "Chú, uống trà ạ."
Trần Chấn Cương nhận lấy ly trà, mỉm cười, "Trần Vĩ à, dáng vẻ con trai bây giờ của cháu y như ba cháu hồi trẻ, thành tích thi đại học thế nào?"
"Tàm tạm ạ, được 670 điểm."
Trần Chấn Cương vỗ vai cậu, khen ngợi: "Giỏi thật, 670 điểm, biết được điểm số của hai anh em nhà cháu rồi, chú muốn về nhà cho cái thằng con trai không có chí tiến thủ nhà chú hai cái tát."
Trần Chấn Thanh ưỡn ngực kiêu ngạo, có hai đứa con trai thông minh là niềm tự hào của ông cả đời này.
Tiếp theo, Trần Chấn Cương chuyển chủ đề, hỏi: "Anh cả, Trần Trạch đi đâu rồi, sao không thấy nó?"
"Cậu tìm nó có chuyện gì à?" Trần Chấn Thanh hỏi, thầm nghĩ, không lẽ lại có thằng nhóc nào trở về làng rồi trộm tiền của em trai mình đấy chứ.
"Anh cả, thật không dám giấu anh, em tìm nó là muốn nhờ nó lần sau kiếm được tiền thì dẫn theo thằng chú này, dù sao thì chúng ta cũng là người một nhà mà."
Trần Chấn Thanh cười nhạo nói: "Nó kiếm được tiền gì chứ, nó không hỏi xin tiền của tôi thì tôi đã thắp hương bái Phật rồi."
"Anh cả, Trần Trạch cùng Trần Hữu Phú trong thôn kiếm được mấy chục triệu rồi, anh không biết à, hiện giờ còn cùng Trần Hữu Phú góp vốn gần một nghìn vạn mở một nhà máy quần áo."
Hoàng Yến Hồng kinh ngạc hỏi: "Em trai à, những lời cậu nói là thật sao, thế nhưng mà vì sao Trần Trạch lại không nói với chúng ta?"
Trần Chấn Thanh vội vàng hỏi: "Nó cùng Trần Hữu Phú làm gì mà có thể kiếm được mấy chục triệu vậy?"
"Anh cả, em nghe Trần Hữu Phú nói, bọn nó cá cược World Cup ở bên Châu Âu, thắng 26 triệu, Trần Hữu Phú còn kiếm được 52 triệu nữa."
Trần Chấn Thanh: Hết hồn...
Hoàng Yến Hồng: Trong mắt lóe lên một tia nham hiểm...
Trần Vĩ: Há hốc mồm...
Ba người có biểu cảm khác nhau...
Bạn cần đăng nhập để bình luận