Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo

Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo - Chương 56: Nói cái yêu đương hai thiếu một (length: 8337)

Trần Trạch đưa tiền cho Trương Quốc Hằng, sau đó nhắc nhở: "Các ngươi tranh thủ thời gian tắm rửa thay quần áo, quán hải sản kia làm ăn cực kỳ phát đạt, đi trễ chắc không còn chỗ ngồi."
Lúc này, điện thoại di động trên giường hắn kêu lên, lấy ra xem thì thấy là Bàn Tử gọi.
"Alo, Bàn Tử, còn tưởng rằng có tiền không thèm chơi với nghĩa phụ."
Đầu bên kia điện thoại nói: "Sao có thể chứ, hôm qua không phải cùng Trần Hào đi mua xe sao, tối nay ngươi có rảnh đi ăn cơm không?"
"Bàn Tử, ngươi gọi Trần Hào đến chỗ ta ăn cơm chung, vừa vặn tối nay ta mời bạn cùng phòng của ta, sau mười phút chúng ta tập hợp ở cổng Đại học Thâm Thành."
"Được."
Sau khi cúp điện thoại, Trần Trạch cùng Cố Bân dẫn đầu chờ ở cổng trường.
"A Bân, Trần Trạch hai người đến lâu chưa?"
Một giọng nói thanh thúy vang lên, hắn ngẩng đầu nhìn thì thấy là bạn gái Cố Bân, Thái Lỵ Lỵ, dáng người một mét năm, khuôn mặt trẻ con, đúng kiểu tiểu loli, cô ta đứng với Cố Bân, giống như hai cực đối lập.
Cố Bân ôm eo cô, ôn nhu nói: "Chúng ta cũng vừa tới thôi."
Tiếp theo, Cao Bằng Phi và bạn gái Hà Văn Tuệ cũng đến, phía sau bọn họ còn có Hoàng Hân Di và Ngô Mỹ Tuyên, mấy nữ sinh tối nay đều ăn mặc rất xinh, còn xịt nước hoa, từ xa Trần Trạch đã nghe thấy mùi thơm thoang thoảng.
Cao Bằng Phi quét mắt nhìn mọi người, "Đủ người chưa?"
"Vẫn còn thiếu Trương Học Hữu ở Quế Tỉnh." Cố Bân trêu.
Vì Trương Quốc Hằng đặc biệt có năng khiếu về guitar và ca hát, mọi người thường gọi hắn là Trương Học Hữu Quế Tỉnh.
Cố Bân vừa dứt lời, liền thấy Trương Quốc Hằng mặt mày ủ rũ đi tới.
"Trương Học Hữu, bạn gái ngươi đâu, ngươi không gọi cô ấy sao?" Cố Bân nghi hoặc hỏi.
"Có gọi, nàng nói tối nay hẹn chị họ đi dạo phố, không đến."
Đột nhiên, một tiếng nổ chói tai như xe đua vang lên, từ xa vọng lại.
Mọi người nhìn theo tiếng, chỉ thấy một chiếc Audi A6 màu đen đi trước, sau là hai chiếc Ferrari đỏ sẫm, hai chiếc siêu xe dừng trước mặt mọi người, cửa cắt kéo chậm rãi mở ra.
Bàn Tử bước xuống xe, đi đến trước mặt Trần Trạch: "Nghĩa phụ, ngươi thấy chiếc Ferrari 458 màu đen ta mới mua có ngầu không?"
Trần Trạch liếc qua: "Đẹp, ngoại hình bắt mắt, người thường nhìn là thích ngay."
"Vậy ngươi còn chờ gì nữa, mau mua một chiếc đi, đến lúc đó chúng ta tìm đoạn đường vắng mà đua, cảm nhận một chút 'quá nhanh, quá nguy hiểm'."
Trần Trạch lắc đầu: "Tiền của ta nhìn nhiều vậy thôi, thực tế chẳng có đồng nào thừa, ta phải tận dụng chúng để kiếm nhiều tiền hơn, cho nên tiền của ta tạm thời phải dùng vào việc lớn."
Bàn Tử gãi đầu, hắn rất khó hiểu, kiếm tiền không phải là để hưởng thụ sao?
Trần Hào dẫn Katelyneva đến, cười nói: "Trạch ca, anh lên mặt ghê đấy, tôi cho anh điểm tuyệt đối, mấy chục tỷ đồng mà chẳng đồng nào thừa, anh định sản xuất máy bay à?"
Trần Trạch nghiêm túc nói: "Đừng nói nhảm, mau đi thôi, đi trễ sợ không còn chỗ."
Ngô Mỹ Tuyên đi đến trước mặt Bàn Tử, ngọt ngào kêu lên: "Anh đẹp trai, xe anh đẹp quá đi, em có thể ngồi xe anh được không?"
"Được."
Tiếp theo, Trần Trạch có chút lo, vẫn còn bảy người chưa lên xe, một chiếc Audi chỉ ngồi được năm người.
Suy nghĩ một hồi, hắn phân phó: "Cố Bân, Bằng Phi các cậu ôm bạn gái ngồi trên đùi đi, sau đó Quốc Hằng đi sau, còn ta ngồi ghế phụ."
"Vậy còn em, em ngồi đâu?" Hoàng Hân Di hỏi.
Trần Trạch đau đầu, sao còn một người chưa có chỗ, "Hay là cậu ngồi lên đùi Quốc Hằng đi, đường cũng không xa, đến nhanh thôi."
Hoàng Hân Di liền cự tuyệt: "Ngồi lên đùi hắn mà Tiểu Linh biết được thì chết."
"Vậy để tôi gọi riêng taxi cho cậu, được không?"
"Em một mình ngồi taxi thì phí tiền quá, hay là em ngồi lên đùi anh đi, dù sao anh cũng chưa có bạn gái, em cũng không ngại ngồi chung."
Trần Trạch vừa định nói, cô không ngại chứ ta ngại.
Ai ngờ, Hà Văn Tuệ nhanh miệng nói: "Trần Trạch, cậu đừng lề mề nữa, người ta là gái đẹp mà còn không ngại, cậu có gì mà phải do dự, cậu cũng nói đường không xa, ngồi chốc lát là tới thôi."
Trần Trạch vỗ vỗ đùi mình.
"Được thôi, gấp rồi, Hoàng Hân Di cậu ngồi lên đùi ta đi."
Hoàng Hân Di vén váy, sau đó tự nhiên ngồi lên đùi hắn.
Triệu Hữu Đức nổ máy xe, từ từ rời khỏi cổng trường.
Trên xe, mấy người phía sau Cao Bằng Phi như chim sẻ, líu ríu nói chuyện không ngừng.
Chỉ có Trần Trạch và Hoàng Hân Di ở ghế phụ, im lặng như tượng, không ai nói với ai câu nào, không khí ngượng ngùng như đông đặc lại.
Tóc Hoàng Hân Di như con rắn nhỏ nghịch ngợm, cứ kích thích vào má Trần Trạch, cảm giác ngứa ngáy khiến hắn như ngồi trên bàn chông, mùi nước hoa nồng nàn của cô càng giống như làn sương vô hình, quanh quẩn trước mũi Trần Trạch.
Nhất thời, Trần Trạch có phản ứng sinh lý, thật sự là quá ngượng ngùng, mà Hoàng Hân Di lúc này cũng cảm thấy dưới mông có thứ gì đó đang nhô lên.
Cô bỗng nghĩ đến gì đó, mặt đỏ bừng cả lên, xấu hổ đến muốn chui xuống đất, cô quay đầu nhìn chiếc siêu xe đen ngoài cửa sổ, có điều suy nghĩ.
Trên chiếc siêu xe đen, Ngô Mỹ Tuyên lấy tay quạt quạt cho mình, "Hôm nay nóng quá." Nói xong, nàng cởi hai cúc áo sơ mi trắng ra, để lộ ra đôi gò bồng trắng như tuyết.
Bàn Tử liếc trộm, yết hầu hắn "ực" một tiếng, nuốt nước miếng, thầm nghĩ: Thật trắng.
Sau đó, hắn lại lén liếc đôi chân dài trắng nõn của nàng.
Ngô Mỹ Tuyên thấy ánh mắt của hắn thì cố ý kéo váy lên một chút.
Với dáng vẻ Trư ca của Bàn Tử, Ngô Mỹ Tuyên rất hài lòng với phản ứng của hắn, vì nàng rất tự tin với vóc dáng của mình, chỉ tiếc tên đầu gỗ Trần Trạch kia lại chẳng có hứng thú với nàng, nên nàng chỉ có thể lùi một bước tìm một người đàn ông thật thà hơn.
Nàng lén đánh giá Bàn Tử, tự an ủi: Mập thì mập tí, nhìn phúc hậu, quan trọng là có tiền, sau này mình đi theo hắn sẽ không cần vất vả kiếm tiền.
Nghĩ đến đây, nàng quyết định chủ động tấn công: "Anh Bàn ca, em chào anh, em tên Ngô Mỹ Tuyên, khoa ngoại ngữ đại học Thâm Thành, hôm nay Nguyệt lão cho em xin nick QQ của anh."
Bàn Tử kết bạn QQ với nàng xong, mỉm cười: "Anh tên Trương Kiệt Sâm, khoa công nghệ thông tin, hôm nay anh thật sự cảm ơn Nguyệt lão, đã cho anh quen một cô gái xinh đẹp như em."
Ngô Mỹ Tuyên cười nói: "Anh Sâm ca, anh có bạn gái chưa?"
"Chưa, vẫn độc thân."
"Sâm ca, em cũng độc thân, em đang cần người yêu, anh có muốn ở bên em không?"
Bàn Tử sững sờ: "Chúng ta không cần qua bước tìm hiểu sao, trực tiếp ở bên nhau như thế à?"
"Không cần, em tin vào tình yêu sét đánh, em thích những người đàn ông phúc hậu như anh, nghe nói đàn ông như vậy rất chung tình, đúng không?"
Bàn Tử vỗ ngực đảm bảo: "Em yên tâm, anh tuyệt đối chung tình, không như Trần Hào đổi bạn gái xoành xoạch."
Ngô Mỹ Tuyên hôn lên má hắn, "Sâm ca, em là một cô gái dễ thỏa mãn, một bộ quần áo thôi, hay là một ly trà sữa cũng khiến em vui cả ngày."
Bàn Tử gật đầu lia lịa, "Anh sau này sẽ đối tốt với em, để em có cuộc sống hạnh phúc."
"Dạ."
Ngô Mỹ Tuyên đưa tình nhìn hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận