Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo

Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo - Chương 128: Mỹ nữ trong mắt cỏ non (length: 9611)

Vừa thấy Trần Trạch bước vào, Hoàng Yến Hồng đã không kìm được cơn giận, xả một tràng: "Trần Trạch, cái đồ vương bát đản nhà ngươi, thấy em trai bị người ta đánh mà không đưa nó đi bệnh viện, ngươi không phải người, là cầm thú, cặn bã, ác ma!"
Trần Trạch bị Hoàng Yến Hồng mắng mà tức giận đến bật cười: "Con ngươi bị đánh thì liên quan gì đến ta nửa xu, đâu phải ta đánh nó, sao ta phải đưa nó đi bệnh viện?"
Hai người vừa cãi nhau, chẳng mấy chốc Tằng Thu Đắc Kiên cùng Điền Bộ Trung đã từ trên lầu chạy xuống.
Bọn họ đi tới cạnh Trần Trạch: "Lão bản, có chuyện gì vậy?"
"Không có việc gì của các ngươi, hai ngươi cứ đứng xem kịch là được."
Lúc này, Trần Chấn Thanh đứng dậy, chất vấn: "Ngươi cứu cô nữ sinh kia, sao không thể cứu Trần Vĩ?"
"Ta sao phải cứu nó?" Trần Trạch hỏi ngược lại.
"Nó là em trai ngươi."
Trần Trạch giơ một ngón tay lên, lắc lắc: "NO... Lần trước ngươi hai lần đuổi ta ra khỏi nhà, ta đã nói với ngươi là ta đã tuyệt tình với các người rồi, nên ta không có cái gọi là em trai của ngươi, ta bây giờ là một đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi."
Trần Chấn Thanh nghe vậy liền nổi giận, máu nóng bốc lên, ông ta vơ lấy tấm ván gỗ băng ghế xông tới, lớn tiếng quát: "Vương bát đản, ngươi cái nghịch tử này, lão tử hôm nay đánh chết ngươi cái đồ bất hiếu!"
Bà nội sốt ruột muốn kéo con trai lại, Hoàng Yến Hồng giữ vai bà: "Mẹ, chuyện này mẹ đừng quản."
Bà nội nóng đến độ vỗ đùi: "Yến Hồng, con mau ngăn nó lại, đừng để tên nhóc thối tha này đánh cháu đích tôn của ta!"
Hoàng Yến Hồng nghĩ thầm: Ngăn nó ư? Sao mà được? Đoạt bạn gái của con trai, còn hại con trai bị đánh, mẹ nó ta còn hận không thể lao lên đạp nó mấy phát.
Một bên khác, thấy ghế sắp sửa nện vào người Trần Trạch, bất ngờ một bàn tay mạnh mẽ chộp lấy giữa không trung, giữ chặt không thể nhúc nhích.
Trần Chấn Thanh quát lớn: "Cút ngay, ta dạy dỗ con trai, có chuyện gì tới ngươi!"
"Đại ca, hắn là lão bản của chúng ta, anh không được đánh hắn."
Trần Chấn Thanh dùng hết sức lực muốn giật ghế về, nhưng vô ích, sức của Tằng Thu Đắc Kiên quả thực quá mạnh, ghế vẫn bị hắn giữ chặt.
"Ngươi buông tay ra, đây là việc nhà của Trần gia ta, người ngoài các ngươi đừng xen vào!" Trần Chấn Thanh phẫn nộ quát.
Điền Bộ Trung tiến lên khuyên can: "Có gì từ từ nói, nhưng động tay đánh người chắc chắn là không được, chúng tôi đều là bảo tiêu của lão bản, hắn mà bị sứt mẻ sợi tóc nào thì cả hai chúng tôi đều thất trách."
Lúc này Trần Chấn Thanh biết, Trần Trạch có bảo tiêu che chắn, hắn không thể làm gì được.
Hoàng Yến Hồng tiến lại, thấy chồng không dùng vũ lực giải quyết được vấn đề, xem ra phải tự mình ra trận.
Thế là, bà ta căm phẫn bất bình nói: "Trần Trạch, tại vì ngươi không cứu em trai, khiến hôm nay nó bị người ta đánh gãy hai xương sườn, nên việc này hoàn toàn là do ngươi chịu trách nhiệm, tiền thuốc men cần 30 vạn, ngươi bỏ tiền ra thì coi như xong."
30 vạn? Trần Trạch cười lạnh trong lòng, ha, công kích vật lý không được liền chuyển sang công kích ma pháp sao?
Ánh mắt hắn nhìn Hoàng Yến Hồng tràn đầy giễu cợt, thản nhiên nói: "Đừng nói 30 vạn, 30 đồng cũng đừng mơ, ta thà ném tiền cho ăn xin còn không cho ngươi một xu."
Hoàng Yến Hồng nghe xong, mặt đỏ bừng lên, như một con sư tử cái nổi giận gầm lên: "Ngươi cái đồ cầm thú đáng chết này, cút ra khỏi nhà ta, nhà ta không chào đón ngươi!"
Trần Trạch khoanh tay trước ngực, lạnh lùng đáp: "Nhà ngươi? Đây là nhà của bà nội ta, giờ muốn đuổi ta đi thì phải hỏi bà nội ta có đồng ý không đã."
Lúc này, bà nội bước đến trước mặt Trần Trạch: "Ta không đồng ý, đây là nhà của ta, ta có quyền cho cháu trai ta ở."
Trần Chấn Thanh tiến lên nói: "Mẹ, Trần Vĩ cũng là cháu trai của mẹ, Trần Trạch nó có nhiều tiền như vậy, con chỉ hỏi xin nó 30 vạn để chữa trị cho Trần Vĩ mà nó cũng không cho, mẹ còn bênh vực nó làm gì?"
"Con trai à, đừng tưởng mẹ già là dễ bị lừa, Tiểu Trạch nó còn đang đi học thì lấy đâu ra tiền, mẹ của nó dù đã qua đời, nhưng nó còn có bà nội đây, các người đừng hòng ức hiếp nó!"
Hoàng Yến Hồng: "..."
Trần Chấn Thanh bị mẹ mình nói không còn gì để đáp, chỉ còn cách kéo bà vợ không cam tâm rời đi.
Trần Trạch được bà nội yêu thương, trong lòng vô cùng ấm áp, hắn nắm tay bà nội, mặt đầy hạnh phúc: "Bà nội, bà tốt quá, ngày mai cháu sẽ thuê một người chăm sóc lo liệu cuộc sống hàng ngày cho bà."
Bà nội nở nụ cười hiền hậu: "Cháu ngoan, bà đã nói sẽ không để cái bọn bại hoại kia đuổi cháu đi, nhất định sẽ làm được!"
Sáng hôm sau, Trần Trạch vừa tỉnh dậy xem điện thoại, thấy mấy cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn đều là của Hoàng Hân Di, mở tin nhắn ra.
Bên trong viết: Sao cậu không nghe máy? Tại sao lại bỏ tớ một mình ở Hoa Đô, chẳng lẽ chỉ vì tớ nói cậu một câu mà cậu liền bỏ mặc tớ như thế sao? Cậu quá đáng lắm!
Nhìn cái nội dung này, hắn chẳng buồn trả lời, trực tiếp tắt máy đi rửa mặt.
Sau đó, hắn mang theo Tằng Thu Đắc Kiên đi tới cửa hàng Audi 4S, mua một chiếc xe chuyên dụng cho bảo tiêu.
Sau đó lại chạy tới công ty Gia Chính, hắn chọn một công ty có tiếng tăm, thuê một người chăm sóc cẩn thận rồi đưa về nhà cũ, đồng thời sắp xếp để người đó chăm sóc tốt cho bà nội.
Lúc này mới yên tâm rời khỏi thôn Trần gia, đến đại tửu lâu Quảng Phủ, đón Lam Thủy Dao rồi lập tức lái xe về Thâm Thành, Tằng Thu Đắc Kiên lái chiếc Audi theo sau.
Sau hai tiếng di chuyển, hai chiếc xe cuối cùng đã tới tòa nhà Nam Sơn.
Tằng Thu Đắc Kiên vừa xuống xe, Triệu Hữu Đức đã bước tới.
"Đi thôi, tôi đưa các cậu đi thuê phòng ở khu căn hộ Ái Tình, tôi cũng ở bên đó."
Sau đó, ba người lên xe hướng căn hộ Ái Tình chạy tới.
Ngay sau đó, Vân Nhược Tịch tươi cười bước tới, dang hai tay ra ôm lấy Lam Thủy Dao.
Vân Nhược Tịch ghé tai cô thì thầm: "Thủy Dao, hôm nay cậu mới tới thì đừng đi làm vội, tớ đưa cậu tới căn nhà tớ mới mua hôm qua ở."
Lam Thủy Dao kinh ngạc há hốc miệng: "Cậu mới đi làm được bao lâu mà đã đủ tiền mua nhà, thành thật khai đi, có phải là lão bản chúng ta quy tắc ngầm cậu, hay là hắn bao nuôi cậu không?"
"Đi cái đầu cậu." Nói xong, Vân Nhược Tịch đẩy cô ra.
"Khục!"
Trần Trạch khẽ hắng giọng, hai vị đại tỷ à, ta còn ở đây đây, các người coi ta là người vô hình à? Đúng là hai người phụ nữ một vở kịch, khiến hắn hết nói nổi.
Dứt khoát hắn nhanh chóng rời đi, hướng thang máy bước tới.
Vân Nhược Tịch bất mãn: "Đấy thấy chưa, cái tên nhóc kia bị cậu dọa chạy rồi."
"Hừ, cái lão bản kia chỉ giả bộ đứng đắn thôi, không phải cậu bảo bạn gái nhỏ 18 tuổi của hắn đã bị hắn lên giường rồi sao? Nhược Tịch cậu vừa xinh đẹp vừa quyến rũ như vậy, lẽ nào hắn không động lòng với cậu?"
Vân Nhược Tịch tức giận: "Cậu say rượu nói bậy rồi, tên nhóc đó một tháng tới công ty mấy lần đếm trên đầu ngón tay thôi, nên cậu muốn gặp hắn cũng khó đấy."
"Hắn không chủ động, cậu cũng không chủ động sao? Một người đàn ông ưu tú như vậy mà cậu không động tâm."
Vân Nhược Tịch lườm cô một cái, "Cậu vẫn chưa thôi đúng không? Cậu có muốn tới nhà tớ ở không thì bảo, không thì tự thuê phòng đi."
Lam Thủy Dao chỉ vào mũi mình hỏi: "Có nhà miễn phí không ở mà chạy đi thuê phòng, cậu thấy tớ giống đồ ngốc à?"
"Không phải giống, mà vốn dĩ là đồ ngốc."
Lam Thủy Dao giơ ngón giữa lên với cô: "Cái con Vân Nhược Tịch nhà cậu mới là đồ ngốc, đàn ông ưu tú như vậy mà không muốn, tớ muốn đấy, có cơ hội tớ sẽ đưa hắn lên giường!"
"Lam Thủy Dao, cái tên nhóc đó năm nay mới 19 tuổi thôi, cậu định ra tay thật hả? Trâu già gặm cỏ non coi chừng bị sét đánh."
"Xì!" Lam Thủy Dao vẻ khinh bỉ: "Trâu già gặm cỏ non càng ăn càng ngông nghênh không hiểu à?"
Hai người cãi nhau cả hơn mười phút trời, Vân Nhược Tịch lái chiếc Bingley tới đón cô.
Lam Thủy Dao ngồi phía sau, hỏi: "Cái xe này có phải là tên nhóc kia mua cho cậu không đó?"
"Có thể đừng buồn nôn thế không, đây là xe công ty cấp, được chưa?"
Dạo gần đây, Trần Trạch cho công ty trang bị hai chiếc Bingley, một chiếc Maybach biển số xe đều là biển số của hai khu Quảng Đông cảng.
Xe đều dùng cho việc tiếp khách quý, khi không có khách thì các lão tổng trong công ty dùng riêng.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Vương Tư Vũ ngồi trên đùi Trần Trạch, chu môi: "A Trạch, tiểu khả ái có phải ngốc lắm không? Học hai tháng lý thuyết đầu tư mà vẫn không hiểu."
Hắn nhéo má tiểu khả ái, cười nói: "Không sao đâu tiểu khả ái của anh, em cứ việc xinh đẹp như hoa, còn kiếm tiền nuôi gia đình thì anh lo."
"Chụt!" Vương Tư Vũ hôn lên mặt hắn một cái, cười ngọt ngào nói: "Tiểu khả ái hạnh phúc quá."
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên trong túi hắn.
Nhìn vào thông tin người gọi, là An Vũ Mạt gọi tới.
"Alo, Vũ Mạt, bên Tương tỉnh có việc gì không?"
Đầu dây bên kia đáp: "Lão bản, em ở đây thấy một dự án, không biết có nên rót vốn không, anh có thời gian thì đến xem một chút."
"Ngày mai nhé, mai anh tranh thủ thời gian qua xem, hôm nay anh phải ở bên bạn gái."
"Vâng." An Vũ Mạt nhận được câu trả lời liền cúp điện thoại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận