Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo

Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo - Chương 124: Thôn trưởng tiểu nhi tử cản đường (length: 7670)

Đối với vấn đề của Trần Hữu Phú, một bên Hoàng Hân Di mặt mày tràn đầy mong chờ nhìn Trần Trạch, hy vọng Trần Trạch có thể ngay trước mặt nàng thừa nhận mình là bạn gái của hắn.
Nhưng mà, Trần Trạch không trực tiếp trả lời vấn đề của Trần Hữu Phú, lại hỏi ngược lại: "Chú Hữu Phú, hôm nay trong nhà máy có chuyện gì quan trọng sao?"
Hoàng Hân Di thấy Trần Trạch lảng tránh không trả lời, có chút thất vọng, nhưng nàng cũng không nản lòng, trong lòng tin rằng Trần Trạch sớm muộn gì cũng chấp nhận nàng, bởi vì nàng rất tự tin vào vẻ đẹp của mình.
Trần Hữu Phú cười nói: "A Trạch, nhà máy hiện tại đã vào giai đoạn ổn định rồi, không cần cháu thường xuyên đến xem đâu, cháu cứ đi chơi với bạn gái đi."
Trần Trạch vốn định giải thích Hoàng Hân Di không phải bạn gái mình, nhưng Trần Hữu Phú không cho hắn cơ hội, trực tiếp lái xe đi mất.
Để lại một làn khói đen, trong làn khói thoang thoảng mùi xăng nồng nặc.
Chỉ còn Hoàng Hân Di ở bên cạnh, như một chú cún con đáng thương, ngóng trông nhìn hắn, như muốn nói, có đi hay không thì nói thẳng ra đi.
Trần Trạch nhìn kỹ cô gái trước mắt, trong lòng không khỏi ngậm ngùi, hồi cấp ba, hắn như một con chó liếm láp đau khổ theo đuổi nàng 3 năm, đến tay nàng còn chưa từng được chạm vào.
Bây giờ, phong thủy xoay chuyển, nàng lại như một con cừu non hiền lành ngoan ngoãn, ngược lại theo đuổi mình.
Hắn thầm nghĩ, dù sao cũng đang rảnh rỗi, đi thì đi vậy, coi như ra ngoài giải sầu một chút.
Chẳng mấy chốc, Trần Trạch lái chiếc Bugatti thể thao ra, dừng lại ở trước cửa, chờ Hoàng Hân Di lên xe.
Đột nhiên, trước đầu xe xuất hiện một người đàn ông.
Hắn nhìn kỹ, phát hiện là con trai út của thôn trưởng, Trần Thế Hàn.
Trần Trạch bước xuống xe, đi đến trước mặt hắn mở miệng hỏi: "Trần Thế Hàn, ngươi có việc gì?"
Trần Thế Hàn nài nỉ: "Trần Trạch, anh có thể bỏ qua chuyện kiện cha tôi được không, ông ấy chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh nên mới làm ra những chuyện hoang đường đó thôi, anh bỏ qua cho ông ấy một lần đi, coi như tôi van anh."
Trần Trạch quát lớn: "Ngươi nói nhẹ nhàng như vậy, vậy còn ta thì sao, mạng ta không bằng lợn chó à? Hắn vì 300 vạn mà sai người bắt cóc ta, ngươi có biết cảm giác bị người ta cột đá vào chân rồi ném xuống Châu Giang là thế nào không?"
"Nhưng cha tôi có tham gia vào vụ bắt cóc anh đâu, hơn nữa, tất cả mọi người đều là người một nhà, đâu cần phải làm tuyệt tình như vậy?"
"Trần Thế Hàn, ngươi ngốc hả? Nếu hắn không sai người làm ta thì ta có bị ném xuống Châu Giang không? Ngươi biết chúng ta là người một nhà, việc ta mở nhà máy may Bạch Hà không chỉ tạo công ăn việc làm cho người trong thôn."
"Còn cho người nhà họ Trần 1% cổ phần chia hoa hồng, còn có anh trai ngươi Trần Thế Du, cũng là do ta vực dậy, ta đầu tư cho hắn 120 triệu, ngươi nói xem ta có lỗi với các ngươi ở chỗ nào?"
Trần Thế Hàn bị hắn nói cứng họng, không biết nên nói gì tiếp, đứng im tại chỗ.
"Cút!"
Trần Trạch hét lên một tiếng.
Dọa Trần Thế Hàn quay người rời đi.
Trên xe, Hoàng Hân Di thấy được dáng vẻ đầy khí chất của Trần Trạch, mắt đầy sao.
Nàng lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho bạn thân Lương Tiểu Mạn: Tiểu Mạn đang làm gì đấy?
Lương Tiểu Mạn: Vừa đi dạo phố về, cậu có muốn đến nhà chơi không?
Hoàng Hân Di: Không được, tớ đang đi cùng Trần Trạch.
Lương Tiểu Mạn: Hai người làm lành rồi hả?
Hoàng Hân Di: Ừ, Trần Trạch bây giờ trông đàn ông hơn hẳn, không còn khúm núm như trước kia nữa, tớ rất thích hắn, tớ mong cả đời này có thể bên hắn đến bạc đầu.
Lương Tiểu Mạn: Tớ chúc cậu thành công.
Hai người vừa kết thúc trò chuyện thì Trần Trạch đã an tọa vào trong xe, sau đó khởi động xe nhanh chóng chạy đi.
Sau một tiếng chạy xe, cuối cùng cũng đến được địa điểm ngắm hoa do Hoa Đô tổ chức.
Trần Trạch đỗ xe ở gần cửa khách sạn Hoa Thành, hai người sau khi xuống xe, Hoàng Hân Di rất tự nhiên kéo tay Trần Trạch.
Trần Trạch nhíu mày: "Hoàng Hân Di, ta có bạn gái rồi, ngươi biết đấy."
Hoàng Hân Di bĩu môi, không vui nói: "Anh và Vương Tư Vũ vẫn chưa kết hôn, em có quyền theo đuổi người mình thích, huống hồ anh cũng còn thích em mà phải không? Anh xem, trên người em vẫn còn mặc đồ anh mua cho đây."
Nói xong, nàng mặc chiếc áo lông trắng đi đến trước mặt Trần Trạch, xoay một vòng, cười nói: "Xem em mặc bộ đồ này có đẹp không?"
Trần Trạch nhìn từ trên xuống dưới một lượt, không thể phủ nhận Hoàng Hân Di mặc đồ trắng rất xinh đẹp, không gầy không béo, dáng người cân đối, vòng một căng đầy, lại có một đôi chân dài thẳng tắp, hồi cấp ba, Trần Trạch rất thích ngắm đôi chân của nàng.
"Trông rất đẹp," Trần Trạch khen ngắn gọn một câu, rồi bước những bước tự tin hướng về đám người ở phía xa.
Hoàng Hân Di vì hạnh phúc của mình không cần biết Trần Trạch có đồng ý hay không, đi đến trực tiếp kéo tay hắn đi về phía trước.
Trong lòng nàng rất rõ, hạnh phúc không phải là chờ đợi, mà là phải tranh thủ, gặp được người đàn ông tốt, nàng nhất định phải chủ động tấn công, đây là điều mà tối hôm qua mẹ cô liên tục dặn dò.
Thật ra những chuyện này, đặt vào đàn ông cũng là đạo lý như nhau, mặt dày thì mới có được bạn gái.
Đi vào trung tâm hoa, không khí tràn ngập hương hoa thoang thoảng, có người thì dùng máy ảnh chụp, phần lớn là dùng điện thoại để chụp.
Hoàng Hân Di lấy điện thoại đưa cho Trần Trạch, làm nũng: "Trần Trạch, anh chụp cho em mấy tấm ảnh có được không?"
Giọng nói của nàng làm Trần Trạch tê dại cả người, nhận lấy điện thoại cô đưa, chụp cho Hoàng Hân Di ở trước các loài hoa khác nhau.
Hoàng Hân Di lại tạo đủ kiểu dáng để chụp, lúc thì đưa tay lên đầu tạo hình trái tim, lúc lại làm điệu bộ dễ thương, chỉ trong mười phút ngắn ngủi, Trần Trạch đã chụp cho nàng mấy chục tấm ảnh.
Đột nhiên, Trần Trạch nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, cách hắn chỉ chừng năm mét, người đó là đứa em trai mà Trần Trạch không ưa, Trần Vĩ, hắn đang chụp ảnh cho một cô gái.
Cô gái đó tên là Trầm Thiến Thiến, là bạn học cùng lớp với Trần Vĩ, dáng người rất cao gầy, cao khoảng 1m72, mắt to, khuôn mặt trái xoan, cô nàng này quá đẹp, Trần Trạch không khỏi nhìn nhiều hơn mấy lần.
Đến cả Hoàng Hân Di đi đến bên cạnh hắn lúc nào cũng không hay.
"Cô gái đó đẹp lắm phải không?"
"Rất xinh đẹp." Trần Trạch thốt ra.
Hoàng Hân Di giật lấy điện thoại của mình, "Hừ, các người đàn ông chả có ai tốt đẹp gì."
Nói xong, hờn dỗi bước về phía những bông hoa ly đẹp đẽ ở đằng xa, không để ý đến Trần Trạch nữa.
Trần Trạch cảm thấy khó chịu, lẩm bẩm: Có phải bạn gái của ta đâu, còn quản rộng vậy, hơn nữa, gặp phải gái xinh, đàn ông nào mà không nhìn chứ, đây là bản năng phản ứng của đàn ông mà.
Hắn quay đầu nhìn Trần Vĩ và cô gái đó cười nói vui vẻ, trong lòng càng thêm khó chịu, trong lòng nghĩ cách hãm hại Trần Vĩ rồi sau đó đoạt lấy cô gái đó.
Trần Trạch nhấc chân định đi tới bắt chuyện, hắn còn nghĩ ra cả cách bắt chuyện rồi, đáng tiếc mới bước được một bước, Trần Vĩ và cô gái đã chen vào giữa đám đông.
Trần Trạch không cam tâm, bước nhanh chân đi theo...
Bạn cần đăng nhập để bình luận