Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo

Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo - Chương 133: Mua quần áo phong ba (length: 7991)

Trần Trạch từ trên xe bước xuống, đi về hướng tiệm hoa.
Đột nhiên, từ một cửa hàng xe máy điện bên cạnh tiệm hoa, có hai vị khách hàng đang ầm ĩ.
[Chiếc xe này ta thấy trước, ngươi dựa vào cái gì mà muốn cướp? ] một người mặc áo sơ mi xanh lam tức giận nói.
Một người trẻ tuổi đội mũ không chịu thua kém, "Ai nói là ngươi thấy trước, ta vừa vào đã nói với ông chủ là muốn chiếc xe này." Hai người tranh cãi đến mặt đỏ tía tai.
Bà chủ tiệm đi ra trước, ôn hòa nói với hai người: "Hai vị đại ca đừng ồn ào, ồn ào như vậy cũng không phải là cách, nhà ta còn có nhãn hiệu xe khác mà."
Người áo sơ mi xanh hừ một tiếng, "Bà chủ, đây là kiểu xe máy điện Thỏ Trắng mới nhất, ta để ý lâu lắm rồi, ta chỉ cần xe máy điện Thỏ Trắng."
Người đội mũ liếc hắn một cái, "Ngươi để ý bao lâu thì liên quan gì tới ta, hôm nay ta muốn mua nó, xe máy điện Thỏ Trắng đâu chỉ có mình ngươi thích, kiểu dáng đẹp như này ai chẳng ưng."
Lúc này ông chủ tiệm vội vàng hòa giải, "Hai vị bớt giận, trong tiệm chúng tôi còn nhiều nhãn hiệu xe khác, ví dụ như xe điện Tiểu Lộc, xe điện Lừa Lục, nếu các người không chê, tôi sẽ để giá ưu đãi cho."
Người đội mũ nghe vậy cười khẩy một tiếng, "Ta mới không thèm loại xe rác rưởi đó, ta chỉ cần xe máy điện Thỏ Trắng, ngươi bảo hắn đi mua xe khác đi."
Người kia nghe thấy thế liền nhảy dựng lên, mắng: "Ngươi bị thần kinh à, ta đi mấy cửa hàng xe máy điện rồi, mới tìm được một chiếc Thỏ Trắng, ngươi bảo ta đi mua xe khác?"
Ông chủ tiệm thấy hai người sắp đánh nhau liền lập tức đứng giữa ngăn cản, xe máy điện Thỏ Trắng của tiệm ông ấy quá hot, cứ có hàng là bị người ta tranh nhau cướp, hôm nay mới bán được mấy tiếng mà đã chỉ còn lại một chiếc cuối cùng.
Ông ấy khuyên nhủ người đội mũ: "Tịnh Tử, các cậu đừng cãi nhau nữa, ngày mai có hàng tôi sẽ giữ lại cho cậu một chiếc, đến lúc đó tôi sẽ gọi điện thoại báo cậu được không, xe điện Thỏ Trắng bây giờ chỉ còn một chiếc, cậu nhường anh ấy trước đi, dù sao anh ấy cũng nhìn trước mà."
Người đội mũ do dự một chút, mở miệng nói: "Để tới ngày mai cũng không phải là không được, ông chủ, ngày mai ông phải giảm giá cho tôi một trăm đồng đó."
"Được, " ông chủ tiệm sảng khoái đồng ý, dù sao hai người mà đánh nhau thì sẽ ảnh hưởng đến việc buôn bán của cửa hàng ông.
Giải quyết xong vấn đề, ông chủ lấy điện thoại gọi cho nhân viên kinh doanh công ty xe điện Thỏ Trắng, "Uy, Tiểu Cam à, ngày mai có thể xuất thêm cho tôi 100 chiếc xe máy điện Thỏ Trắng mẫu mới được không?"
Đầu dây bên kia nói: "Chu lão bản, bây giờ sản lượng của nhà máy không đủ, rất nhiều chủ tiệm đang thúc hàng, anh đợi thêm một tuần nữa đi, tuần sau tôi đảm bảo mỗi ngày cho thêm anh mười chiếc."
Ông chủ cúp điện thoại, tức tối lẩm bẩm, lão tử muốn thêm 100 chiếc, mà công ty Thỏ Trắng chỉ cho thêm mình 10 chiếc, hắn tức đến nỗi muốn chửi thề cái tên nhân viên kinh doanh kia.
Trần Trạch đứng một bên thấy xe máy điện Thỏ Trắng bán chạy như vậy, liền cười một tiếng rồi quay người vào tiệm hoa.
"Bà chủ, gói cho tôi một bó hoa hồng, 99 bông nhé, đóng gói đẹp chút."
"Được, anh chờ một lát,"
Chốc lát sau, bà chủ đưa cho Trần Trạch bó hoa hồng đã gói kỹ.
Hắn trả tiền rồi quay trở lại xe.
Xe khởi động rồi rời đi, hướng khu nghỉ dưỡng núi Nam mở đi.
Rất nhanh, Trần Trạch ôm một bó hoa hồng lớn đi vào công ty đầu tư Hôi Lang.
Đi qua từng bộ phận, nhân viên trong đó ai nấy đều lộ ánh mắt ngưỡng mộ.
"Cộc cộc cộc!"
Trần Trạch nhẹ nhàng gõ ba tiếng vào cửa.
"Mời vào."
Bên trong truyền ra giọng nói dễ thương của tiểu khả ái.
"Răng rắc!"
Mở cửa đi vào.
Tiểu khả ái thấy hắn cầm một bó hoa hồng lớn, liền vui vẻ đứng lên khỏi ghế, đi vòng qua bàn làm việc nhận lấy hoa hồng, lấy mũi hít hít: "Thơm quá, cảm ơn anh, người yêu ơi, lâu rồi anh không tặng hoa cho em."
Trần Trạch cầm lấy mặt tiểu khả ái hôn một cái, ôn nhu nói: "Dạo gần đây hơi bận, không để ý đến em, anh xin lỗi tiểu khả ái."
Tiểu khả ái để hoa lên bàn, rồi ôm chặt lấy eo hắn, đầu tựa vào lồng ngực hắn, nhỏ giọng thủ thỉ:
"Không sao, em biết đàn ông phải lo sự nghiệp, chỉ cần trong lòng anh luôn có tiểu khả ái là được rồi."
Hai người yên lặng ôm nhau, cảm nhận nhịp tim của nhau.
"Tiểu khả ái, sắp đến tết rồi, chúng ta đi ra phố mua chút đồ tết đi."
"Được."
Hai người buông tay ra, tiểu khả ái cầm lấy chiếc ba lô nhỏ của mình, đeo lên vai, vui vẻ nói: "Đi thôi, chúng ta xuất phát."
Trần Trạch cười, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, vai kề vai đi về hướng thang máy.
Hai người đến cửa tòa nhà Nam Sơn, nhân viên bảo vệ lập tức dẹp những chướng ngại vật quanh chiếc Rolls Royce.
Ngồi lên chiếc Rolls Royce màu hồng phấn, nữ vệ sĩ riêng của tiểu khả ái nổ máy.
"Oánh tỷ, đi trung tâm mua sắm Vạn Đạt."
"Vâng, Vương tổng."
Chiếc Rolls Royce chậm rãi rời khỏi tòa nhà Nam Sơn, phía sau còn một chiếc Audi đi theo, xe mang biển số xe hai vùng Quảng Đông - cảng, trên xe là ba vệ sĩ của Trần Trạch.
Rất nhanh, Trần Trạch và tiểu khả ái đến trung tâm mua sắm Vạn Đạt, hai người bước xuống xe, lập tức thu hút vô số ánh mắt, xe sang đi đến đâu cũng được chú ý.
Tiểu khả ái kéo tay hắn đi vào phố mua sắm Vạn Đạt, chợt có một cửa hàng tên là Bạch Hà Hoa thu hút sự chú ý của tiểu khả ái.
Nàng không chút do dự đi vào trong cửa hàng, Trần Trạch cùng mấy người vệ sĩ chờ ở bên ngoài.
Tiểu khả ái vào cửa hàng, thấy một chiếc áo choàng nữ màu vàng nhạt, cổ áo và viền áo có gắn lông chồn màu vàng nhạt rất dài, phía ngực phải có một logo hoa sen màu trắng, trông rất tao nhã và quý phái, nàng vừa nhìn đã thích.
"Cửa hàng trưởng, làm phiền cô lấy chiếc áo choàng màu vàng nhạt này xuống, tôi muốn thử..."
Lời còn chưa nói hết thì bị một quý phụ trang điểm đậm đứng sau ngắt lời.
"Cửa hàng trưởng, chiếc áo choàng màu vàng nhạt này tôi muốn, gói lại cho tôi."
Tiểu khả ái quay đầu trừng mắt nhìn quý phụ: "Cô ơi, đến trước đến sau cô không hiểu sao?"
Khóe miệng quý phụ hơi nhếch lên, cười nhạo một tiếng: "Cô bé, cô mua quần áo không nhìn giá sao? Một chiếc đồ hiệu Bạch Hà Hoa thế này giá 38 ngàn tệ đấy, cô mua nổi sao?"
Tiểu khả ái mặt không phục: "Hừ! Sao cô biết tôi không mua nổi, bạn trai tôi có đầy tiền, tôi muốn cái gì anh ấy cũng mua cho tôi."
Ngoài cửa, Trần Trạch nghe thấy tiểu khả ái tranh cãi với người khác liền vội vã vứt tàn thuốc trong tay rồi đi vào trong cửa hàng.
Phía sau hắn, một ông lão 60 tuổi tóc bạc cũng theo vào.
Trần Trạch đi đến bên tiểu khả ái, mở miệng hỏi: "Tiểu khả ái, đang yên lành sao tự nhiên lại cãi nhau vậy?"
"A Trạch, chiếc áo choàng màu vàng nhạt này rõ ràng là em thấy trước, cô kia muốn tranh giành với em bộ đồ này, quá đáng."
Quý phụ đánh giá Trần Trạch một lượt, thấy y phục hắn mặc toàn đồ bình dân, vẻ mặt khinh bỉ không hề che giấu, lúc nãy nghe cô gái kia nói, ả còn tưởng bạn trai cô ta giàu có lắm, không ngờ lại mặc đồ còn keo kiệt hơn cả bạn gái.
Ông lão tóc bạc đi đến bên cạnh ả, hỏi: "Bà xã, có chuyện gì vậy?"
Nhưng mà, bà vợ của ông ta không hề phản ứng lại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận