Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo

Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo - Chương 84: Hồng Sam tư bản đến (length: 8254)

Trần Trạch leo lên giường, vừa nằm xuống, Vương Tư Vũ đã gửi tin nhắn tới, nội dung là: "Người yêu ơi, chưa ngủ à?"
Trần Trạch: "Vừa nằm xuống định đi ngủ thôi, bé con à, đêm nay em ngủ không định "trần như nhộng" đấy chứ."
Bé con: "Sao lại không được ngủ trần?"
Trần Trạch: "Tại vì ta sợ lát nữa trong mơ thấy bộ dạng không mặc gì của em, sẽ ngại chết mất."
Bé con: "Em không có ngủ trần đâu, tối nay em ngủ với chị họ mà."
Sau khi hai người hàn huyên xong, cơn buồn ngủ ập đến khiến cả hai chìm vào giấc ngủ say.
Sáng hôm sau, Trần Trạch từ sân chạy bộ về, phát hiện ba tên kia trong phòng ký túc vẫn còn đang ngủ ngáy o o, hắn giơ cổ tay nhìn giờ, đã 7 giờ 50 rồi, vừa định đi đánh thức bọn họ.
Bỗng, hắn nhớ đến lần trước Cố Bân, cái tên đô con này đã cố tình chơi xỏ mình, má nó, ông đây không gọi các ngươi, kiểu gì cũng phải chơi lại, đã qua phải có lại mới đúng.
Nghĩ tới đây, hắn nhẹ nhàng ra khỏi phòng ký túc, tiện tay đóng cửa lại.
8 giờ sáng, chuông vào học reo lên, phụ đạo viên cầm tài liệu giảng dạy đi tới, đứng trên bục giảng, nàng nhìn quanh một lượt lớp học, rồi cất tiếng: "Sau đây tôi sẽ điểm danh."
"Châu Chí Dũng."
"Có."
"La Thải Hà, Tào Doanh Doanh..."
"Có, có."
"Trương Quốc Hằng."
Trần Trạch đứng lên, giơ tay trái: "Báo cáo phụ đạo viên, bạn cùng phòng của em xin nghỉ."
"Làm gì mà xin nghỉ?"
"Báo cáo phụ đạo viên, bạn ấy nói bị đau đầu khó chịu."
"Thật là nhiều chuyện, tiếp theo, Cao Bằng Phi."
Trần Trạch lại đứng lên: "Báo cáo phụ đạo viên, Cao Bằng Phi cũng xin nghỉ."
Phụ đạo viên Thái Xuân Phân lườm hắn một cái: "Hắn lại đau chỗ nào vậy?"
Lúc này, cả lớp đều đang che miệng cười trộm.
Trần Trạch hơi ngại ngùng giải thích: "Ờm, bạn ấy... Bạn ấy bị cảm sốt."
Thái Xuân cố nhịn cơn giận tiếp tục đọc tiếp: "Cố Bân."
Trần Trạch lại lần nữa đứng dậy: "Báo cáo phụ đạo viên, Cố Bân cũng xin nghỉ, bạn ấy nói bị chuột rút không đi lại bình thường được."
"Oanh!" Lần này thì cả lớp không nhịn được nữa, lập tức cười ồ lên.
Ha ha ha ha ha...
Thái Xuân Phân nghiêm mặt quát: "Im lặng, các em mà muốn học thói xấu của ba người này thì cứ tự nhiên, trượt môn đừng có tới tìm tôi."
Lúc này, trong lòng Trần Trạch cảm thấy vô cùng hả hê, cuối cùng cũng trả thù được, để cái tên kia cũng nếm thử cảm giác bị chơi xỏ.
"... "
Ma Đô, trụ sở chính của đói bụng a, trong phòng tiếp khách, đội ngũ đầu tư của Hồng Sam đang đàm phán với Trương Húc Hào.
"Trương tổng, chúng tôi định giá công ty của quý vị là 1 tỷ nhân dân tệ, 30 triệu đô la đổi 20% cổ phần, đây là quyết định chung sau khi chúng tôi, bên Hồng Sam tư bản, đã thảo luận kỹ."
Trương Húc Hào cau mày: "Hàn tổng, 30 triệu đô la đổi sang nhân dân tệ cũng chỉ được hơn 200 triệu thôi, giá này của anh quá thấp, tôi không thể chấp nhận được. Tôi thấy với tình hình công ty hiện tại, giá trị 2 tỷ là không có vấn đề, Baidu thức ăn ngoài quy mô chỉ bằng một phần ba chúng tôi mà đã bán được 500 triệu rồi."
Hàn Canh Trụ là tổng giám đốc đầu tư khu vực Châu Á của Hồng Sam tư bản, dạo gần đây, ông ta để mắt tới ngành thức ăn ngoài. Hôm qua, trong một bản tin tài chính, ông ta vô tình thấy đói bụng a và gấu trúc thức ăn ngoài đang lao vào cuộc chiến giá cả, ông ta cảm thấy cơ hội đã đến, vì chiến giá cần rất nhiều tiền, cho nên hôm nay cố tình tới đây để tìm hiểu xem bên đối phương có nhu cầu về vốn không.
Hàn Canh Trụ lắc đầu: "Trương tổng, chúng ta đã nói chuyện hai tiếng rồi, mà khác biệt quá lớn không thể thống nhất được, tôi thấy hôm khác bàn lại vậy."
"Ừ, hôm khác bàn tiếp." Nói xong, Trương Húc Hào trở về phòng làm việc chủ tịch.
Trương Húc Hào ngồi xuống ghế, xoa xoa thái dương. Cuộc đàm phán này không suôn sẻ, nhưng ông vẫn tin tưởng giá trị của đói bụng a không chỉ có vậy. Lúc này, thư ký đi vào báo: "Trương tổng, vừa rồi bộ phận thị trường báo lại, số lượng đơn đặt hàng của chúng ta trong cuộc chiến giá cả đang tăng lên, nhưng chi phí tài chính đang cao hơn so với dự tính."
Trương Húc Hào trầm ngâm một lúc rồi nói: "Xem ra phải xem xét lại phương án đầu tư vốn, nhưng mà bên Hồng Sam đưa ra cái giá quá thấp thật."
Với Trương Húc Hào, lần đàm phán này, đối phương ra giá quá thấp, nhưng với Hàn Canh Trụ của Hồng Sam tư bản thì lại không nghĩ vậy.
Hàn Canh Trụ cùng hai người thuộc cấp sau khi bước vào thang máy, một mặt khinh thường: "Trương Húc Hào, cái công ty như thế mà cũng dám đòi 2 tỷ, hắn là thèm tiền phát điên rồi."
Nữ trợ lý hỏi: "Hàn tổng, ngày mai chúng ta còn tiếp tục đến đàm phán với họ không ạ?"
"Không cần, hắn, Trương Húc Hào không chịu nhả, thì chúng ta lập tức mua vé máy bay, sang Thâm Thành tìm đối thủ cạnh tranh của hắn, là gấu trúc thức ăn ngoài, xem hắn có sợ không."
Ra khỏi trụ sở của đói bụng a, ba người lập tức đến sân bay, sau khi mua vé máy bay, bọn họ nhanh chóng lên khoang hạng nhất nghỉ ngơi.
Trợ lý Tiểu Lê lấy từ trong túi ra tài liệu về gấu trúc thức ăn ngoài đưa cho Hàn Canh Trụ.
Hàn Canh Trụ nhận lấy tài liệu, ngả người về phía sau, rồi bắt đầu nghiêm túc xem giới thiệu tóm tắt về công ty gấu trúc thức ăn ngoài.
Người sáng lập gấu trúc thức ăn ngoài là Trần Trạch, quê ở Quảng Thành, Quảng Đông, năm nay 19 tuổi, sinh viên trường đại học Thâm Thành, vốn đăng ký của gấu trúc thức ăn ngoài là 10 triệu tệ, đã lần lượt nhận được 510 triệu nhân dân tệ tiền vốn, CEO Vương Khải Thành đã dùng thủ đoạn gian trá đánh bại Baidu thức ăn ngoài, cuối cùng thu mua Baidu thức ăn ngoài với giá 500 triệu.
Xem xong tài liệu trên tay, ông ta quay sang hỏi trợ lý Tiểu Lê: "Cô thấy chúng ta định giá gấu trúc thức ăn ngoài bao nhiêu là hợp lý?"
"Hàn tổng, theo như chúng ta điều tra thì gấu trúc thức ăn ngoài hiện tại đã phủ sóng tất cả các thành phố từ cấp 4 trở lên trên cả nước, quy mô gấp đôi đói bụng a, ngược lại, đói bụng a thì chỉ kinh doanh ở các thành phố cấp 1, 2 trên cả nước, tập trung vào con đường hàng chất lượng cao."
"Vậy nên, nếu như dựa theo quy mô mà định giá thì gấu trúc thức ăn ngoài phải được khoảng 2 tỷ, tất nhiên đây chỉ là giá trị tham khảo."
Hàn Canh Trụ cười nhạt: "Một cậu sinh viên mà có thể làm công ty lên tới 2 tỷ, đã rất xuất sắc rồi, nhưng tôi cảm thấy công lớn đều thuộc về Vương Khải Thành, dù gì thì Trần Trạch cũng chỉ là sinh viên, căn bản không có thời gian để quản lý công ty."
Tiểu Lê gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Hàn tổng, nhưng mà chúng ta hiện tại vẫn chưa thấy họ có nhu cầu đầu tư vốn, cứ thế này mà tìm họ, liệu chúng ta có phải tay không về không?"
Hàn Canh Trụ khóe miệng hơi nhếch lên, tự tin nói: "Bọn họ không có nhu cầu đầu tư vốn, chúng ta có thể nghĩ cách để tạo ra nhu cầu cho họ."
Sau hai tiếng đi máy bay, cuối cùng bọn họ cũng đến Thâm Thành, tiếp theo, lại đi taxi thêm nửa tiếng nữa mới tới cao ốc Nam Sơn tầng hai mươi mốt.
Tiểu Lê hỏi cô tiếp tân ở quầy lễ tân: "Chào cô, anh Vương tổng có ở đây không? Chúng tôi là người của Hồng Sam tư bản, muốn gặp để nói chuyện, làm phiền cô thông báo một tiếng."
"Vâng, xin các vị đợi một lát."
Sau khi cô tiếp tân gọi điện thoại thông báo, liền tươi cười nói: "Anh Vương tổng nói mời các vị tới phòng khách chờ, sau khi anh ấy làm xong việc sẽ qua tìm các vị."
Nói xong, cô đi trước dẫn ba người đến phòng khách.
Trong văn phòng, Vương Khải Thành gửi tin nhắn cho Trần Trạch: Lão bản, Hồng Sam tư bản nổi tiếng muốn đầu tư công ty mình kìa, anh có muốn qua xem thử không?
Một lát sau, Trần Trạch nhanh chóng trả lời: Không đi, công ty chúng ta không thiếu tiền, chính ta còn đang đầu tư công ty đây, anh thấy có cần nói chuyện với họ không?
Kết thúc trò chuyện với lão Trần, hắn đi vào phòng khách, cười chào: "Ba vị khỏe, hoan nghênh đến công ty gấu trúc thức ăn ngoài, không biết các vị tìm tôi có chuyện gì không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận