Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo
Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo - Chương 81: Hố cha hàng (length: 8052)
Việt Tương, quán ăn thịt rượu, cả tòa tửu lầu đèn sáng rực rỡ, biển hiệu thịt rượu Việt Tương lấp lánh ánh đèn bảy màu, trước cửa dừng thành hàng những chiếc xe hơi, một chiếc Rolls Royce màu hồng phấn chậm rãi tiến vào, đỗ ở phía bên trái cửa chính.
Trần Trạch cùng Vương Tư Vũ từ trên xe bước xuống, Vương Tư Vũ kéo tay hắn đi vào đại sảnh.
Nhân viên lễ tân phục vụ nhỏ giọng hỏi: "Tịnh Tử, đến ăn cơm hả?"
"Mỹ nhân, tối nay ta cùng bạn gái đặc biệt đến xem người khác ăn cơm."
Nhân viên phục vụ cười: "Tịnh Tử anh thật hài hước, chúng em có phòng VIP đôi ở trên lầu hai."
Trần Trạch búng tay một cái: "Dẫn đường đi."
Nhân viên phục vụ đẩy cửa phòng 209 ra, tiện tay bật đèn điện, "Mời hai vị ngồi, trên bàn có menu."
"Tư Vũ, em muốn ăn gì?"
"Chỉ cần anh gọi, em đều thích ăn."
"Được thôi," Trần Trạch cầm lấy menu, bắt đầu lẩm bẩm: "Canh bào ngư hấp tôm hùm, cá mú phi lê xào nấm, thịt lợn sốt giấm đường, bí đao bát bảo, tôm cháy tỏi, cải ngọt xào tỏi, gà luộc kiểu Quảng."
Hắn vừa đọc, nhân viên phục vụ vừa ghi chép.
"Chắc là đủ ăn rồi."
"Mời hai vị đợi một lát, đồ ăn làm xong sẽ đưa lên cho hai vị ngay."
Vương Tư Vũ ngồi đối diện hắn, hai tay chống cằm, ánh mắt ngập tràn sự trìu mến nhìn hắn.
"Trên mặt anh có hoa sao?" Trần Trạch nghi hoặc hỏi.
Vương Tư Vũ nhẹ nhàng lắc đầu: "Trần Trạch, anh giàu có như vậy, lúc đầu tại sao anh chỉ thích em? Em nhớ là lớp mình cũng có hai bạn nữ rất xinh đẹp."
"Tư Vũ, câu hỏi này, anh cần dùng cả đời để trả lời."
"Hì hì… Vậy thì cả đời này của em như keo 502, dính chặt lấy anh không buông."
"Ha ha… Anh có thể đưa số 0 giữa con số 502 về sau số 2, để nó biến thành 520, cho nên đời này, anh yêu em cả đời không đổi."
Vương Tư Vũ nghe được những lời dễ nghe, hốc mắt ươn ướt, nàng dùng hai tay ôm lấy mặt Trần Trạch, hôn nhẹ lên môi hắn.
Ngay lúc hai người đang tình ý mặn nồng, cửa phòng riêng đột nhiên bị gõ, nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn đi đến, mang từng món ăn tinh xảo lên bàn. "Mời hai vị dùng bữa." Nhân viên phục vụ lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Trần Trạch cười gắp một con tôm, bóc vỏ rồi đưa đến miệng Vương Tư Vũ, "Bảo bối, ăn thử tôm này đi." Vương Tư Vũ hạnh phúc hé miệng ăn.
Hai người ăn hết nửa giờ, Trần Trạch đứng dậy xoa bụng: "No quá, đi thôi, đưa anh về."
"Ừm."
Vương Tư Vũ khoác túi lên, kéo tay hắn ra khỏi phòng riêng.
Vừa ra khỏi cửa phòng, đã đụng phải hai người đàn ông, người đi trước mặt chữ điền, vẻ mặt uy nghiêm, toát ra khí chất không giận tự uy, mặc một chiếc áo khoác.
Người đi sau Trần Trạch nhận ra, người đó tên là Ngô Đào, đã gặp một lần ở hội nghị giao lưu doanh nghiệp.
Vương Tư Vũ đột nhiên buông tay đang kéo tay hắn ra, đi về phía người đàn ông mặc áo khoác.
"Cậu hai, cậu cũng đến đây ăn cơm ạ?"
"Tư Vũ, cháu cũng đến đây ăn cơm à, thật là trùng hợp, người phía sau cháu là…"
Vương Tư Vũ kéo Trần Trạch đến trước mặt Diệp Quốc Cường, giới thiệu: "Cậu hai, đây là bạn trai cháu, Trần Trạch."
Trần Trạch mỉm cười chào hỏi: "Chào chú ạ."
Diệp Quốc Cường liếc mắt nhìn hắn, không nói gì, ngược lại kéo Vương Tư Vũ đi vào phòng riêng 207.
Bị người khác coi nhẹ, Trần Trạch có chút xấu hổ sờ mũi, sau đó nhìn về phía Ngô Đào hỏi: "Bí thư Ngô, chào anh, vừa rồi người kia là…"
Ngô Đào cười nói: "Bạn gái cậu không tệ đấy, đi thôi, chúng ta cũng vào phòng riêng thôi."
Trần Trạch đối với cách nói chuyện của mấy người làm quan này rất khó hiểu, cái gì mà bạn gái cậu không tệ, ai lại khen kiểu đó chứ, nói một câu xinh đẹp không được sao? Hắn lắc đầu đi theo Ngô Đào phía sau, đi vào phòng 207.
Sau khi hắn vào phòng riêng, quan sát một hồi cậu hai của Vương Tư Vũ, đột nhiên, hắn cảm thấy mặt người này có chút quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu đó rồi, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.
Trần Trạch kéo Ngô Đào đi về phía góc khuất, hỏi: "Bí thư Ngô, tôi muốn hỏi anh một chuyện."
"Cậu cứ nói."
"Tôi muốn hỏi là, việc sản xuất xe gắn máy chạy điện có được chính sách trợ cấp gì không?"
"Có thì có, nhưng không nhiều, xe hơi chạy điện thì được trợ cấp nhiều hơn, cậu có muốn cân nhắc sản xuất xe hơi điện không?"
Trần Trạch lắc đầu: "Xe hơi điện, so với ô tô Nhã Địch mạnh hơn nhiều, một mặt khác tài chính của tôi cũng không đủ, không làm được."
Nói xong, hắn nhìn về phía Vương Tư Vũ.
Vương Tư Vũ ngồi đối diện với cậu, mở miệng hỏi: "Cậu hai, chị họ không ở nhà ạ? Sao gần đây cháu không thấy chị, đi chơi ở khu nghỉ dưỡng Thanh Vân ạ?"
"Đừng nhắc đến cái con nhỏ gây rối kia nữa, nhắc đến nó là cậu bực mình, mấy ngày trước nó lái xe, cũng chỉ vì người ta dừng xe ở đèn xanh đèn đỏ hay đèn vàng gì đấy, nó liền trực tiếp lái xe tông vào đuôi xe người ta, chưa hết đâu, sau khi xuống xe nó còn tát người ta một cái, giờ cậu đang cấm túc nó một tháng."
"A… như vậy chị họ có khi bị bí bức quá không, chị ấy chịu nổi không ạ?"
"Mặc kệ nó đi, Tư Vũ này, đó là bạn trai cháu hả, cháu rời khỏi nhà họ Vương cũng vì nó sao? Nhìn tướng mạo không tệ đấy, nó làm gì?"
"Cậu hai, anh ấy là sinh viên tài năng của đại học Thâm Thành, còn mở hai công ty ở Thâm Thành, một cái là Gấu Trúc đồ ăn ngoài, một cái là đầu tư Sói Xám, công ty đầu tư Sói Xám này là cháu đang quản lý."
"Gấu Trúc đồ ăn ngoài cậu biết, công ty này dạo gần đây nổi lắm, cậu còn thấy sao mặt nó có vẻ quen, hóa ra nó là Trần Trạch thường xuyên được báo chiều Thâm Thành đưa tin, mắt nhìn của cháu không tệ đó, cậu nhóc này rất ưu tú, trách không được cháu tình nguyện thoát ly nhà họ Vương để đi theo nó."
Nghe được cậu hai khen bạn trai mình, Vương Tư Vũ có vẻ mặt kiêu ngạo mà nói: "Anh ấy đương nhiên là ưu tú, anh ấy gần đây lại đầu tư thêm hai công ty nữa, hiện tại lại chuẩn bị đầu tư một công ty xe máy điện."
Hai người đang nói chuyện rất vui vẻ, bên cửa Trần Trạch đột nhiên nhớ ra, người đàn ông mặt uy nghiêm này là ai, chẳng phải chính là bí thư thị ủy Thâm Thành Diệp Quốc Cường mà hay thấy trên tin tức sao.
Không ngờ cậu hai của bạn gái lại là bí thư thị ủy, khiến hắn giật mình.
Ngô Đào nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn, mỉm cười: "Sao thế, đoán được hắn là ai rồi hả?"
Trần Trạch gật gật đầu.
"Chuông chuông!" Tiếng chuông điện thoại vang lên, trong phòng riêng chật hẹp này, tiếng chuông nghe có vẻ đặc biệt lớn.
Hắn lấy điện thoại ra cười nói: "Xin lỗi tôi nghe điện thoại một lát."
Ngô Đào gật đầu: "Cậu cứ tự nhiên."
Trần Trạch ấn nút nghe: "Alo, anh Thế Du, muộn thế này gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì vậy?"
Đầu bên kia điện thoại, truyền đến giọng nói kích động của Trần Thế Du: "A Trạch, sạc dự phòng của chúng ta đang phát hỏa, đã bán hết veo rồi, giờ một ngày xuất xưởng 6 vạn cái cũng không đủ bán, lợi nhuận ròng đạt đến 90 vạn một ngày rồi."
Bây giờ một cái sạc dự phòng chi phí chỉ mười mấy đồng, bên trong chỉ có bốn cục pin và một bảng mạch điện, cộng thêm một cái vỏ ngoài, còn có một sợi dây cáp, giá xuất xưởng là 30 đồng, giá bán lẻ ở Hoa Cường Bắc là năm mươi đồng, công ty Lôi Vân lợi nhuận mười lăm đồng một cái, lợi nhuận này khá cao.
Trần Trạch đối với Trần Thế Du đầu dây bên kia, phân phó: "Anh Thế Du, mai anh lại thuê thêm một nhà xưởng, sau đó mua thêm mười dây chuyền sản xuất mới để tăng cường sản lượng."
"Được, A Trạch, sáng mai em sẽ đi."
Vừa cúp điện thoại.
Vương Tư Vũ ngoắc tay với hắn, ra hiệu hắn lại gần.
Trần Trạch đi qua, đến bên cạnh bàn, đưa một điếu thuốc cho Diệp Quốc Cường, lễ phép lên tiếng chào: "Chào thư ký Diệp, không ngờ bác lại là cậu hai của Tư Vũ."
Diệp Quốc Cường nhận lấy điếu thuốc, chỉ vào ghế: "Tiểu Trần, ngồi xuống nói chuyện, cậu gọi ta là chú Diệp là được rồi."
Trần Trạch cùng Vương Tư Vũ từ trên xe bước xuống, Vương Tư Vũ kéo tay hắn đi vào đại sảnh.
Nhân viên lễ tân phục vụ nhỏ giọng hỏi: "Tịnh Tử, đến ăn cơm hả?"
"Mỹ nhân, tối nay ta cùng bạn gái đặc biệt đến xem người khác ăn cơm."
Nhân viên phục vụ cười: "Tịnh Tử anh thật hài hước, chúng em có phòng VIP đôi ở trên lầu hai."
Trần Trạch búng tay một cái: "Dẫn đường đi."
Nhân viên phục vụ đẩy cửa phòng 209 ra, tiện tay bật đèn điện, "Mời hai vị ngồi, trên bàn có menu."
"Tư Vũ, em muốn ăn gì?"
"Chỉ cần anh gọi, em đều thích ăn."
"Được thôi," Trần Trạch cầm lấy menu, bắt đầu lẩm bẩm: "Canh bào ngư hấp tôm hùm, cá mú phi lê xào nấm, thịt lợn sốt giấm đường, bí đao bát bảo, tôm cháy tỏi, cải ngọt xào tỏi, gà luộc kiểu Quảng."
Hắn vừa đọc, nhân viên phục vụ vừa ghi chép.
"Chắc là đủ ăn rồi."
"Mời hai vị đợi một lát, đồ ăn làm xong sẽ đưa lên cho hai vị ngay."
Vương Tư Vũ ngồi đối diện hắn, hai tay chống cằm, ánh mắt ngập tràn sự trìu mến nhìn hắn.
"Trên mặt anh có hoa sao?" Trần Trạch nghi hoặc hỏi.
Vương Tư Vũ nhẹ nhàng lắc đầu: "Trần Trạch, anh giàu có như vậy, lúc đầu tại sao anh chỉ thích em? Em nhớ là lớp mình cũng có hai bạn nữ rất xinh đẹp."
"Tư Vũ, câu hỏi này, anh cần dùng cả đời để trả lời."
"Hì hì… Vậy thì cả đời này của em như keo 502, dính chặt lấy anh không buông."
"Ha ha… Anh có thể đưa số 0 giữa con số 502 về sau số 2, để nó biến thành 520, cho nên đời này, anh yêu em cả đời không đổi."
Vương Tư Vũ nghe được những lời dễ nghe, hốc mắt ươn ướt, nàng dùng hai tay ôm lấy mặt Trần Trạch, hôn nhẹ lên môi hắn.
Ngay lúc hai người đang tình ý mặn nồng, cửa phòng riêng đột nhiên bị gõ, nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn đi đến, mang từng món ăn tinh xảo lên bàn. "Mời hai vị dùng bữa." Nhân viên phục vụ lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Trần Trạch cười gắp một con tôm, bóc vỏ rồi đưa đến miệng Vương Tư Vũ, "Bảo bối, ăn thử tôm này đi." Vương Tư Vũ hạnh phúc hé miệng ăn.
Hai người ăn hết nửa giờ, Trần Trạch đứng dậy xoa bụng: "No quá, đi thôi, đưa anh về."
"Ừm."
Vương Tư Vũ khoác túi lên, kéo tay hắn ra khỏi phòng riêng.
Vừa ra khỏi cửa phòng, đã đụng phải hai người đàn ông, người đi trước mặt chữ điền, vẻ mặt uy nghiêm, toát ra khí chất không giận tự uy, mặc một chiếc áo khoác.
Người đi sau Trần Trạch nhận ra, người đó tên là Ngô Đào, đã gặp một lần ở hội nghị giao lưu doanh nghiệp.
Vương Tư Vũ đột nhiên buông tay đang kéo tay hắn ra, đi về phía người đàn ông mặc áo khoác.
"Cậu hai, cậu cũng đến đây ăn cơm ạ?"
"Tư Vũ, cháu cũng đến đây ăn cơm à, thật là trùng hợp, người phía sau cháu là…"
Vương Tư Vũ kéo Trần Trạch đến trước mặt Diệp Quốc Cường, giới thiệu: "Cậu hai, đây là bạn trai cháu, Trần Trạch."
Trần Trạch mỉm cười chào hỏi: "Chào chú ạ."
Diệp Quốc Cường liếc mắt nhìn hắn, không nói gì, ngược lại kéo Vương Tư Vũ đi vào phòng riêng 207.
Bị người khác coi nhẹ, Trần Trạch có chút xấu hổ sờ mũi, sau đó nhìn về phía Ngô Đào hỏi: "Bí thư Ngô, chào anh, vừa rồi người kia là…"
Ngô Đào cười nói: "Bạn gái cậu không tệ đấy, đi thôi, chúng ta cũng vào phòng riêng thôi."
Trần Trạch đối với cách nói chuyện của mấy người làm quan này rất khó hiểu, cái gì mà bạn gái cậu không tệ, ai lại khen kiểu đó chứ, nói một câu xinh đẹp không được sao? Hắn lắc đầu đi theo Ngô Đào phía sau, đi vào phòng 207.
Sau khi hắn vào phòng riêng, quan sát một hồi cậu hai của Vương Tư Vũ, đột nhiên, hắn cảm thấy mặt người này có chút quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu đó rồi, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.
Trần Trạch kéo Ngô Đào đi về phía góc khuất, hỏi: "Bí thư Ngô, tôi muốn hỏi anh một chuyện."
"Cậu cứ nói."
"Tôi muốn hỏi là, việc sản xuất xe gắn máy chạy điện có được chính sách trợ cấp gì không?"
"Có thì có, nhưng không nhiều, xe hơi chạy điện thì được trợ cấp nhiều hơn, cậu có muốn cân nhắc sản xuất xe hơi điện không?"
Trần Trạch lắc đầu: "Xe hơi điện, so với ô tô Nhã Địch mạnh hơn nhiều, một mặt khác tài chính của tôi cũng không đủ, không làm được."
Nói xong, hắn nhìn về phía Vương Tư Vũ.
Vương Tư Vũ ngồi đối diện với cậu, mở miệng hỏi: "Cậu hai, chị họ không ở nhà ạ? Sao gần đây cháu không thấy chị, đi chơi ở khu nghỉ dưỡng Thanh Vân ạ?"
"Đừng nhắc đến cái con nhỏ gây rối kia nữa, nhắc đến nó là cậu bực mình, mấy ngày trước nó lái xe, cũng chỉ vì người ta dừng xe ở đèn xanh đèn đỏ hay đèn vàng gì đấy, nó liền trực tiếp lái xe tông vào đuôi xe người ta, chưa hết đâu, sau khi xuống xe nó còn tát người ta một cái, giờ cậu đang cấm túc nó một tháng."
"A… như vậy chị họ có khi bị bí bức quá không, chị ấy chịu nổi không ạ?"
"Mặc kệ nó đi, Tư Vũ này, đó là bạn trai cháu hả, cháu rời khỏi nhà họ Vương cũng vì nó sao? Nhìn tướng mạo không tệ đấy, nó làm gì?"
"Cậu hai, anh ấy là sinh viên tài năng của đại học Thâm Thành, còn mở hai công ty ở Thâm Thành, một cái là Gấu Trúc đồ ăn ngoài, một cái là đầu tư Sói Xám, công ty đầu tư Sói Xám này là cháu đang quản lý."
"Gấu Trúc đồ ăn ngoài cậu biết, công ty này dạo gần đây nổi lắm, cậu còn thấy sao mặt nó có vẻ quen, hóa ra nó là Trần Trạch thường xuyên được báo chiều Thâm Thành đưa tin, mắt nhìn của cháu không tệ đó, cậu nhóc này rất ưu tú, trách không được cháu tình nguyện thoát ly nhà họ Vương để đi theo nó."
Nghe được cậu hai khen bạn trai mình, Vương Tư Vũ có vẻ mặt kiêu ngạo mà nói: "Anh ấy đương nhiên là ưu tú, anh ấy gần đây lại đầu tư thêm hai công ty nữa, hiện tại lại chuẩn bị đầu tư một công ty xe máy điện."
Hai người đang nói chuyện rất vui vẻ, bên cửa Trần Trạch đột nhiên nhớ ra, người đàn ông mặt uy nghiêm này là ai, chẳng phải chính là bí thư thị ủy Thâm Thành Diệp Quốc Cường mà hay thấy trên tin tức sao.
Không ngờ cậu hai của bạn gái lại là bí thư thị ủy, khiến hắn giật mình.
Ngô Đào nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn, mỉm cười: "Sao thế, đoán được hắn là ai rồi hả?"
Trần Trạch gật gật đầu.
"Chuông chuông!" Tiếng chuông điện thoại vang lên, trong phòng riêng chật hẹp này, tiếng chuông nghe có vẻ đặc biệt lớn.
Hắn lấy điện thoại ra cười nói: "Xin lỗi tôi nghe điện thoại một lát."
Ngô Đào gật đầu: "Cậu cứ tự nhiên."
Trần Trạch ấn nút nghe: "Alo, anh Thế Du, muộn thế này gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì vậy?"
Đầu bên kia điện thoại, truyền đến giọng nói kích động của Trần Thế Du: "A Trạch, sạc dự phòng của chúng ta đang phát hỏa, đã bán hết veo rồi, giờ một ngày xuất xưởng 6 vạn cái cũng không đủ bán, lợi nhuận ròng đạt đến 90 vạn một ngày rồi."
Bây giờ một cái sạc dự phòng chi phí chỉ mười mấy đồng, bên trong chỉ có bốn cục pin và một bảng mạch điện, cộng thêm một cái vỏ ngoài, còn có một sợi dây cáp, giá xuất xưởng là 30 đồng, giá bán lẻ ở Hoa Cường Bắc là năm mươi đồng, công ty Lôi Vân lợi nhuận mười lăm đồng một cái, lợi nhuận này khá cao.
Trần Trạch đối với Trần Thế Du đầu dây bên kia, phân phó: "Anh Thế Du, mai anh lại thuê thêm một nhà xưởng, sau đó mua thêm mười dây chuyền sản xuất mới để tăng cường sản lượng."
"Được, A Trạch, sáng mai em sẽ đi."
Vừa cúp điện thoại.
Vương Tư Vũ ngoắc tay với hắn, ra hiệu hắn lại gần.
Trần Trạch đi qua, đến bên cạnh bàn, đưa một điếu thuốc cho Diệp Quốc Cường, lễ phép lên tiếng chào: "Chào thư ký Diệp, không ngờ bác lại là cậu hai của Tư Vũ."
Diệp Quốc Cường nhận lấy điếu thuốc, chỉ vào ghế: "Tiểu Trần, ngồi xuống nói chuyện, cậu gọi ta là chú Diệp là được rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận