Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo

Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo - Chương 114: Đỏ mắt thôn trưởng (length: 7785)

Trên đường đi, Trần Trạch ghé siêu thị mua chuối và thanh long, sau đó tiếp tục lái xe về thôn Trần Gia.
Xe nhanh chóng đến đầu thôn, Trần Trạch định đỗ xe trước cửa nhà nhưng thấy trẻ con trong thôn khá nhiều, sợ xe bị trầy xước.
Vậy nên hắn cho xe chạy thẳng đến nhà máy may Bạch Hà, đỗ ở chỗ đậu xe riêng của ông chủ.
Đinh Nam Hương cùng trợ lý vừa ra khỏi văn phòng thì thấy xe của hắn.
“Đinh tổng, con trai xưởng trưởng về rồi kìa, xe của cậu ta đẹp quá ha, chắc lại đổi xe mới rồi, lần trước cậu ta về hình như lái chiếc Ferrari màu đỏ thì phải.”
Nói rồi, cô ta lấy gương trang điểm ra soi mặt, xem lớp trang điểm có bị trôi không.
“Cô bé này, con trai xưởng trưởng về thì liên quan gì đến cô hả?”
Lúc này, cửa xe Bugatti kiểu cánh chim mở lên, một người đàn ông đeo kính râm bước xuống.
“Đinh tổng, chị định đi đâu vậy?”
Đinh Nam Hương nhìn thấy Trần Trạch thì khựng lại, “Tiểu Trần tổng, là cậu hả, tôi còn tưởng là Trần Hào chứ!”
Tiểu Trần tổng? Ta nhỏ lắm sao? Cách xưng hô này khiến hắn cạn lời.
“Đinh tổng, dạo này doanh số váy Bạch Hà thế nào rồi?”
“Váy của chúng ta gần đây bán rất chạy trên các kênh online, còn offline thì hơi kém một chút.”
Trần Trạch tháo kính râm xuống treo trước ngực, “Đinh tổng, chúng ta đi xem tình hình sản xuất ở xưởng.”
“Được.”
Hai người cùng nhau đi về phía xưởng, công nhân đang tất bật cắt may vải vóc, may quần áo. Trần Trạch cẩn thận xem xét từng công đoạn, thỉnh thoảng cầm một chiếc bán thành phẩm lên xem kỹ.
Quản lý xưởng đi theo bên cạnh.
“Quản lý Quách, khâu chế tác này còn có thể nâng cấp, ví dụ như đường may cổ áo này, có thể may sát hơn một chút.” Trần Trạch chỉ ra vấn đề.
“Trần tổng nói phải, chúng tôi nhất định sẽ tăng cường quản lý, cải tiến công nghệ.”
Đúng lúc này, một công nhân bất cẩn làm đổ giá treo đồ, mấy chiếc váy thành phẩm treo trên đó rơi xuống đất, công nhân kia sợ đến tái mặt, luống cuống xin lỗi.
Trần Trạch lại mỉm cười xua tay: “Không sao, không bị thương ai là tốt rồi. Nhưng chúng ta cần rút kinh nghiệm từ chuyện này, cách bố trí xưởng cần tối ưu lại, tránh xảy ra chuyện tương tự.”
Đinh Nam Hương khâm phục nhìn Trần Trạch, thầm nghĩ người trẻ tuổi này không chỉ hiểu thị trường, mà còn rất am hiểu các công đoạn sản xuất.
Tiếp đó, Trần Trạch lại đưa ra một số ý tưởng sáng tạo về thiết kế thời trang, Đinh Nam Hương chăm chú lắng nghe, ghi chép không ngừng.
Sau đó, bọn họ lại đi đến xưởng mới. Nhà máy này cao bảy tầng, mỗi tầng rộng 4000 mét vuông.
Hai người vừa định bước vào xưởng mới thì Trần Hữu Phú đi đến.
“A Trạch, con về cũng không gọi một tiếng với chú.”
“Chú Hữu Phú, con cũng vừa đến được khoảng mười phút, định đi xem tình hình nhà máy thế nào thôi.”
Trần Hữu Phú khoác vai hắn, cười nói: “Đi, chúng ta cùng nhau vào xem.”
Trần Trạch đẩy tay hắn ra: “Chú Hữu Phú, chú đừng có kiểu nhà giàu mới nổi nữa, giờ đã là một doanh nhân thành đạt rồi, phải chú ý hình tượng.”
“Ừ ừ ừ, A Trạch con nói có lý.”
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, hắn nghe Trần Hữu Phú kể lầu một là nhà kho nhập xuất hàng, lầu hai lầu ba chuyên sản xuất đồ cho thú cưng, lầu bốn lầu năm sản xuất váy Bạch Hà thương hiệu riêng, lầu sáu lầu bảy gia công hàng theo đơn đặt trên mạng.
“Chú Hữu Phú, hiện tại nhà máy có bao nhiêu công nhân sản xuất?”
“A Trạch, cả xưởng mới với xưởng cũ gộp lại hơn một ngàn người, công nhân bình thường đều làm theo sản phẩm, làm nhiều hưởng nhiều.”
Trần Trạch gật đầu, hắn thấy mô hình này rất tốt, không lo công nhân lười biếng mà lại có hiệu suất cao.
Rất nhanh, ba người đi từ tầng hai lên tầng bảy, công nhân trong xưởng ai nấy đều vui vẻ, họ vừa làm vừa trò chuyện, khi thấy xưởng trưởng đến, mọi người lập tức im bặt.
Nhìn là biết họ có chút sợ cái lão dê xồm xưởng trưởng này, không một ai dám nói chuyện, trong xưởng chỉ còn tiếng máy may kêu.
Xem xưởng xong, ba người quay về văn phòng, vừa đến cửa, Trần Hữu Phú hỏi: “A Trạch, xe của con mua bao nhiêu tiền?”
Trần Trạch cười, “Cũng hơi đắt, giá niêm yết 45 triệu, tuy đắt nhưng con thấy chiếc xe này nhìn đẹp mắt.”
Trần Hữu Phú lắc đầu: “Con với Trần Hào đúng là phá gia chi tử, cái xe mới kia cũng tốn 25 triệu, ta nói mua xe đắt thế làm gì, xe chỉ là cái công cụ đi lại thôi, đúng là không hiểu nổi bọn người trẻ tuổi các con.”
“Trần nhà giàu nhất.”
Phía sau bọn họ có tiếng gọi, Trần Trạch theo tiếng nhìn lại, thấy một người đàn ông bụng phệ khoảng 50 tuổi đang tiến đến.
Nhận ra đó là trưởng thôn Trần Hồng Thăng, chỉ thấy hắn hai tay chắp sau lưng, mặc bộ áo khoác ngoài, dưới chân là đôi giày da đen bóng loáng, đúng là bộ dạng của một quan lớn.
“Trưởng thôn, ông tìm tôi có việc gì không?” Trần Hữu Phú tò mò hỏi.
“Vào văn phòng của anh nói chuyện.”
Ba người đi vào văn phòng xưởng trưởng, Trần Hữu Phú tiện tay đóng cửa lại.
“Đây là nhà giàu mới nổi Trần Trạch của thôn mình hả, dạo này tin tức về cậu xuất hiện liên tục ở Quảng Thành, trông cậu càng ngày càng giống ông già cậu, nghe nói bên Thâm Thành cậu kiếm được cả trăm tỷ.”
Trần Trạch cười nhạt một tiếng, “Trưởng thôn, do con may mắn thôi, đúng là kiếm được một chút tiền, không biết hôm nay ông đến đây có chuyện gì.”
“Hai người đều đã nhắc đến chuyện này rồi, vậy tôi nói thẳng luôn, trước kia tôi bán miếng đất cho Trần Hữu Phú xây nhà máy này, nói cổ phần nhà máy sẽ chia cho thôn 1%, tôi thấy ít quá.”
Trần Hữu Phú giận dữ nói: “Trần Hồng Thăng, ông có ý gì, 1% cổ phần đã chia cho thôn rồi, mà tiền bôi trơn tôi cũng đã cho ông, vậy mà ông còn muốn đổi ý?”
“Ông đưa tiền tôi, tôi công nhận, nhưng hôm nay tôi đến đây vì lợi ích của cả thôn, 1% ít quá, ít nhất cũng phải cho thôn 10% cổ phần chia lợi nhuận.”
“Hai người kiếm được mấy chục tỷ, cả trăm tỷ, tôi nghe nói riêng cái nhà máy Bạch Hà này, mỗi tháng đã lãi cả chục triệu rồi, kiếm được nhiều tiền như thế, cũng nên giúp anh chị em họ Trần một chút chứ?”
Thì ra là vậy, Trần Trạch đã hiểu rõ, trưởng thôn này đang đỏ mắt khi thấy bọn họ kiếm tiền, còn trơ tráo lấy danh nghĩa gia tộc để đòi tiền.
Trần Trạch cười khẩy một tiếng, “Trưởng thôn, nếu theo ông nói, chỉ cần là kinh doanh kiếm ra tiền thì đều phải cho thôn cổ phần sao? Vậy có phải tất cả mọi người trong thôn đi làm kiếm tiền đều phải chia một phần cho ông không?”
Mặt Trần Hồng Thăng đỏ bừng lên, “Cậu nói cái gì vậy, các cậu xây nhà máy trên đất của thôn cơ mà!”
Trần Hữu Phú cũng phụ họa nói: “Tiền chúng tôi đã trả hết rồi, điều kiện lúc đầu nói rõ rồi, giờ ông lật lọng, còn có chút uy tín nào không?”
Trần Hồng Thăng hừ một tiếng: “Tôi không quan tâm, hôm nay nhất định phải cho thôn 10% cổ phần nữa, không thì đừng hòng mở nhà máy.”
Trong mắt Trần Trạch lóe lên tia tàn độc, “Trưởng thôn, ông đừng quên, mọi thủ tục của nhà máy này đều hợp pháp, nếu ông dám giở trò, chúng ta ra tòa gặp nhau.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận