Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo
Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo - Chương 64: Ta thất sủng sao (length: 8444)
Buổi tối, Trần Trạch cùng Vương Tư Vũ đi dạo trung tâm thương mại, siêu thị mất hai tiếng đồng hồ, khiến hắn mệt rã rời.
Hắn vẫn không hiểu nổi vì sao phụ nữ đi mua sắm không hề biết mệt là gì.
Khi Trần Trạch về đến ký túc xá trường thì đã là chín giờ rưỡi tối.
Trương Quốc Hằng thấy Trần Trạch đẩy cửa bước vào, liền trêu chọc:
"Lão Trần, hai ngày không thấy bóng dáng ngươi đâu, bọn ta cứ tưởng ngươi bị đám Trương Tử Cường bắt cóc rồi chứ, tối nay mà ngươi không về, bọn ta định báo cảnh sát đấy."
Trần Trạch giơ ngón giữa với hắn, mỉa mai nói: "Đại minh tinh, ngươi hai hôm trước còn vì Phạm Tiểu Linh mà sống chết, nhanh vậy mà đã hồi phục đầy máu rồi à?"
"Phụt!" Cố Bân đang ăn mì tôm, trực tiếp cười phun ra, chửi: "Hai người các ngươi có chút lương tâm đi, không thấy ta đang ăn mì à? Muốn làm ta nghẹn chết à?"
Trương Quốc Hằng cười hề hề.
"Nghẹn chết tốt, nghẹn chết còn hơn chết già, phần lớn người ta chết già đều phải đau ốm cả chục ngày mới đi được."
Trần Trạch đưa thuốc lá cho cả hai, hỏi:
"Cao Bằng Phi đâu rồi, hắn đang tắm à?"
Trương Quốc Hằng chua chát nói: "Tên đó cùng bạn gái đi thuê phòng rồi, tối nay chắc chắn không về."
"Không về thì thôi, hy vọng tối nay thầy chủ nhiệm đến kiểm tra phòng." Trần Trạch cười nói, lấy điện thoại từ túi quần ra, thấy đã tự động tắt nguồn, vội cắm sạc.
Sau đó lấy bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Tắm rửa giặt giũ mất nửa tiếng đồng hồ, mới từ phòng tắm ra, tiếp đó, dùng máy sấy tóc làm khô tóc.
Sau đó, lên giường mở điện thoại, không ngờ vừa khởi động đã thấy thông báo tin nhắn giảm giá nhấp nháy, bấm vào xem thì ra là mấy tin nhắn Vương Tư Vũ gửi.
9:40' Vương Tư Vũ: Đang làm gì đó?
9:50' Vương Tư Vũ: Sao không trả lời tin nhắn, là ta bị thất sủng rồi sao? Hay là ngươi có người mới rồi.
10:05' Vương Tư Vũ: Ngươi đã nửa ngày không để ý đến bé cưng rồi.
Trần Trạch vội vàng trả lời: Bé cưng, ta vừa tắm xong mới về, ngươi vẫn chưa ngủ sao?
Vương Tư Vũ: Không nhận được tin nhắn của ngươi, ta không ngủ được.
Trần Trạch: Ngươi hôm nay nhận năm người, ngày mai ngươi đưa bọn họ đến tòa nhà Nam Sơn lầu 23, sau này trụ sở chính của công ty đầu tư Hôi Lang sẽ đặt ở đó.
Vương Tư Vũ: Vậy ta làm chức vụ gì?
Trần Trạch: Ta bổ nhiệm ngươi làm tổng giám đốc đầu tư Hôi Lang, ngươi phải cố gắng làm thật tốt, giúp ta kiếm tiền.
Vương Tư Vũ: Bé cưng của ngươi buồn ngủ quá đi, buồn ngủ quá đi.
Trần Trạch: Ngủ ngon.
Sáng sớm hôm sau, Trần Trạch sớm đã đến sân bóng chạy bộ, kết quả lại gặp mấy anh chàng thể dục lần trước.
"Trần trăm tỷ, sớm thế."
"Mấy cậu dân thể dục các cậu ngày nào cũng đúng giờ chạy bộ như vậy, nể đấy." Trần Trạch khen ngợi.
"Tự giác kỷ luật là tinh thần mà dân thể dục tụi này phải có, đồng thời cảm ơn cậu rất nhiều vì đã ủng hộ tài chính cho dân thể dục bọn tôi, hôm qua tụi tôi xin đã được cấp gấp đôi."
"Không có gì."
Trần Trạch chạy cùng bọn họ mười vòng, cả người ướt đẫm mồ hôi rồi vào khu vực nghỉ ngơi bên sân bóng.
Thoắt cái, thời gian trôi đến 11 giờ 50 trưa, Trần Trạch trên lớp học đã ghi chép hết các nội dung quan trọng mà thầy chủ nhiệm giảng vào sổ tay, có một vài chỗ khó hiểu lại kín đáo hỏi cô.
Một lát sau, chuông tan học vang lên, đám bạn học nhao nhao đứng lên rời khỏi lớp, đi về hướng nhà ăn.
Trong nhà ăn, đám bạn học mua cơm xếp hàng dài, đợi mất khoảng vài phút mới đến lượt Trần Trạch.
"Cô ơi, cho con cà tím, thịt kho tàu, gà luộc, rau cải cúc xào." Cậu một hơi nói ra những món mình muốn ăn.
Mỗi bữa cơm Trần Trạch đều phải gọi một phần gà luộc, trừ khi hôm đó không có món này, gà luộc đối với dân Quảng Phủ là món ăn không thể thiếu.
Khi cậu nhìn thấy cô múc gà luộc, rõ ràng là một muỗng đầy thịt gà, ngay khi cô chuẩn bị bỏ vào đĩa thì tay bỗng nhiên run mấy cái, kết quả trong đĩa chỉ có vài miếng ít ỏi.
Trong lòng Trần Trạch thầm mắng: "Cô ơi, cô múc đồ ăn tay run cái gì mà run thế, không kiểm soát được tay run thì nghỉ vài hôm không được sao? Còn đi làm gì chứ."
Cầm đĩa nhìn quanh một lượt, thấy không còn chỗ trống, cậu bực bội không hiểu sao hôm nay nhà ăn lại đông người như vậy.
Ngay lúc này, Trương Quốc Hằng ở phía xa vẫy tay với cậu, ra hiệu bên kia có chỗ trống, Trần Trạch không ngần ngại đi về phía đó.
"Trần tổng, bên cạnh em có một chỗ trống này, ngồi cạnh em nha."
Một giọng nữ dễ nghe vang lên, cậu quay đầu nhìn lại, thì ra là An Vũ Mạt và Lạc Vân Ly học năm ba.
Tiếng An Vũ Mạt hô lên làm mấy nam sinh xung quanh nhao nhao nhìn về phía này, nếu như ánh mắt có thể giết người, giờ phút này Trần Trạch đoán chừng đã mình đầy thương tích.
"Được."
Nhiều người nhìn như vậy, Trần Trạch không muốn để nàng mất mặt, đương nhiên nếu là nam sinh không quen biết gọi cậu, chắc chắn cậu sẽ giả vờ không nghe thấy.
Trương Quốc Hằng thấy Trần Trạch ngồi chung với hai đàn chị xinh đẹp, lập tức cảm thấy miếng thịt gà trong đĩa không còn ngon, cậu ta lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trần Trạch: Lão Trần, lần sau có đàn chị nào mời cậu ngồi chung, có thể dẫn theo mình một chân được không?
"Ting," nghe có tiếng thông báo tin nhắn, Trần Trạch lấy điện thoại ra xem, thấy có ảnh đại diện của hai người nhấp nháy, một người là Vương Tư Vũ, một người là Trương Quốc Hằng.
Tin nhắn của Trương Quốc Hằng trực tiếp bị cậu bỏ qua, bấm vào tin nhắn của bé cưng, nội dung là: Hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm, vui lắm, đại ca Gấu Trúc Đồ Ăn mang người lên, giúp em trang trí xong công ty rồi.
Trần Trạch trả lời: "Em đã cảm ơn người ta chưa?"
Vương Tư Vũ: "Em đã mời tất cả mọi người uống trà sữa rồi."
Sau khi tán gẫu vài câu với Vương Tư Vũ, liền cất điện thoại đi.
Sau đó, cậu bắt đầu cắm cúi ăn cơm.
"Đàn chị, hai người thực tập ở Gấu Trúc Đồ Ăn thế nào rồi? Trong công ty có ai làm khó các chị không?"
An Vũ Mạt mỉm cười: "Không ai làm khó bọn em, đồng nghiệp trong công ty rất hòa đồng, hiện tại bọn em đã nắm rõ hình thức vận hành và cách quản lý của công ty, nhưng em cảm thấy có rất nhiều phương diện có thể cải tiến để công ty làm việc hiệu quả hơn."
Trần Trạch gật gật: "Rất tốt, tôi thích những nhân tài biết sáng tạo như em, chứ không phải người chỉ biết học theo phương pháp của người khác, tôi hứa với em, chỉ cần sau khi tốt nghiệp em vào công ty tôi, tôi sẽ lập tức đề bạt em."
Mắt An Vũ Mạt sáng lên, phấn khích nói.
"Cảm ơn, Trần tổng."
Trần Trạch xua tay: "Không cần cảm ơn tôi, chỉ cần các em có năng lực, tôi nhất định sẽ trọng dụng các em, lần sau các em đi thực tập cũng không cần đi Gấu Trúc Đồ Ăn nữa."
"À... Trần tổng, không đi thực tập ở Gấu Trúc Đồ Ăn nữa, vậy bọn em đi đâu?"
Trần Trạch thản nhiên nói.
"Tôi mới mở một công ty đầu tư, tên là Đầu tư Hôi Lang ở lầu 23, tổng giám đốc tên là Vương Tư Vũ, cô ấy là người mới không hiểu biết nhiều về nghiệp vụ đầu tư, em đến đó hỗ trợ cô ấy."
"Với lại em là cao tài sinh quản trị kinh doanh, lại theo Vân tổng lâu như vậy, kinh nghiệm cũng rất phong phú, có thời gian em giúp tôi chỉ dạy cô ấy một chút."
"Trần tổng, em dẫn theo Lạc Vân Ly cùng đi được không?"
Trần Trạch cười nói: "Đương nhiên được, dù sao công ty cũng mới mở, các em cứ tự do làm, trong tài khoản có 10 triệu, nếu như em tìm được dự án nào phù hợp thì cứ mạnh dạn đầu tư đừng sợ lỗ, tôi định chuyển thêm 100 triệu nữa để các em làm quen một chút."
"Vậy em ở trong công ty, làm chức vụ gì?"
Trần Trạch suy nghĩ một lát rồi nói: "Em làm giám đốc đầu tư cấp thấp trước, đợi khi năng lực nghiệp vụ của em thăng cấp thì tôi sẽ thêm cho em chức phó tổng."
Lạc Vân Ly bên cạnh, vẻ mặt tràn đầy hâm mộ bạn thân của mình, còn chưa tốt nghiệp mà đã có thể lên làm giám đốc nghiệp vụ rồi...
Hắn vẫn không hiểu nổi vì sao phụ nữ đi mua sắm không hề biết mệt là gì.
Khi Trần Trạch về đến ký túc xá trường thì đã là chín giờ rưỡi tối.
Trương Quốc Hằng thấy Trần Trạch đẩy cửa bước vào, liền trêu chọc:
"Lão Trần, hai ngày không thấy bóng dáng ngươi đâu, bọn ta cứ tưởng ngươi bị đám Trương Tử Cường bắt cóc rồi chứ, tối nay mà ngươi không về, bọn ta định báo cảnh sát đấy."
Trần Trạch giơ ngón giữa với hắn, mỉa mai nói: "Đại minh tinh, ngươi hai hôm trước còn vì Phạm Tiểu Linh mà sống chết, nhanh vậy mà đã hồi phục đầy máu rồi à?"
"Phụt!" Cố Bân đang ăn mì tôm, trực tiếp cười phun ra, chửi: "Hai người các ngươi có chút lương tâm đi, không thấy ta đang ăn mì à? Muốn làm ta nghẹn chết à?"
Trương Quốc Hằng cười hề hề.
"Nghẹn chết tốt, nghẹn chết còn hơn chết già, phần lớn người ta chết già đều phải đau ốm cả chục ngày mới đi được."
Trần Trạch đưa thuốc lá cho cả hai, hỏi:
"Cao Bằng Phi đâu rồi, hắn đang tắm à?"
Trương Quốc Hằng chua chát nói: "Tên đó cùng bạn gái đi thuê phòng rồi, tối nay chắc chắn không về."
"Không về thì thôi, hy vọng tối nay thầy chủ nhiệm đến kiểm tra phòng." Trần Trạch cười nói, lấy điện thoại từ túi quần ra, thấy đã tự động tắt nguồn, vội cắm sạc.
Sau đó lấy bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Tắm rửa giặt giũ mất nửa tiếng đồng hồ, mới từ phòng tắm ra, tiếp đó, dùng máy sấy tóc làm khô tóc.
Sau đó, lên giường mở điện thoại, không ngờ vừa khởi động đã thấy thông báo tin nhắn giảm giá nhấp nháy, bấm vào xem thì ra là mấy tin nhắn Vương Tư Vũ gửi.
9:40' Vương Tư Vũ: Đang làm gì đó?
9:50' Vương Tư Vũ: Sao không trả lời tin nhắn, là ta bị thất sủng rồi sao? Hay là ngươi có người mới rồi.
10:05' Vương Tư Vũ: Ngươi đã nửa ngày không để ý đến bé cưng rồi.
Trần Trạch vội vàng trả lời: Bé cưng, ta vừa tắm xong mới về, ngươi vẫn chưa ngủ sao?
Vương Tư Vũ: Không nhận được tin nhắn của ngươi, ta không ngủ được.
Trần Trạch: Ngươi hôm nay nhận năm người, ngày mai ngươi đưa bọn họ đến tòa nhà Nam Sơn lầu 23, sau này trụ sở chính của công ty đầu tư Hôi Lang sẽ đặt ở đó.
Vương Tư Vũ: Vậy ta làm chức vụ gì?
Trần Trạch: Ta bổ nhiệm ngươi làm tổng giám đốc đầu tư Hôi Lang, ngươi phải cố gắng làm thật tốt, giúp ta kiếm tiền.
Vương Tư Vũ: Bé cưng của ngươi buồn ngủ quá đi, buồn ngủ quá đi.
Trần Trạch: Ngủ ngon.
Sáng sớm hôm sau, Trần Trạch sớm đã đến sân bóng chạy bộ, kết quả lại gặp mấy anh chàng thể dục lần trước.
"Trần trăm tỷ, sớm thế."
"Mấy cậu dân thể dục các cậu ngày nào cũng đúng giờ chạy bộ như vậy, nể đấy." Trần Trạch khen ngợi.
"Tự giác kỷ luật là tinh thần mà dân thể dục tụi này phải có, đồng thời cảm ơn cậu rất nhiều vì đã ủng hộ tài chính cho dân thể dục bọn tôi, hôm qua tụi tôi xin đã được cấp gấp đôi."
"Không có gì."
Trần Trạch chạy cùng bọn họ mười vòng, cả người ướt đẫm mồ hôi rồi vào khu vực nghỉ ngơi bên sân bóng.
Thoắt cái, thời gian trôi đến 11 giờ 50 trưa, Trần Trạch trên lớp học đã ghi chép hết các nội dung quan trọng mà thầy chủ nhiệm giảng vào sổ tay, có một vài chỗ khó hiểu lại kín đáo hỏi cô.
Một lát sau, chuông tan học vang lên, đám bạn học nhao nhao đứng lên rời khỏi lớp, đi về hướng nhà ăn.
Trong nhà ăn, đám bạn học mua cơm xếp hàng dài, đợi mất khoảng vài phút mới đến lượt Trần Trạch.
"Cô ơi, cho con cà tím, thịt kho tàu, gà luộc, rau cải cúc xào." Cậu một hơi nói ra những món mình muốn ăn.
Mỗi bữa cơm Trần Trạch đều phải gọi một phần gà luộc, trừ khi hôm đó không có món này, gà luộc đối với dân Quảng Phủ là món ăn không thể thiếu.
Khi cậu nhìn thấy cô múc gà luộc, rõ ràng là một muỗng đầy thịt gà, ngay khi cô chuẩn bị bỏ vào đĩa thì tay bỗng nhiên run mấy cái, kết quả trong đĩa chỉ có vài miếng ít ỏi.
Trong lòng Trần Trạch thầm mắng: "Cô ơi, cô múc đồ ăn tay run cái gì mà run thế, không kiểm soát được tay run thì nghỉ vài hôm không được sao? Còn đi làm gì chứ."
Cầm đĩa nhìn quanh một lượt, thấy không còn chỗ trống, cậu bực bội không hiểu sao hôm nay nhà ăn lại đông người như vậy.
Ngay lúc này, Trương Quốc Hằng ở phía xa vẫy tay với cậu, ra hiệu bên kia có chỗ trống, Trần Trạch không ngần ngại đi về phía đó.
"Trần tổng, bên cạnh em có một chỗ trống này, ngồi cạnh em nha."
Một giọng nữ dễ nghe vang lên, cậu quay đầu nhìn lại, thì ra là An Vũ Mạt và Lạc Vân Ly học năm ba.
Tiếng An Vũ Mạt hô lên làm mấy nam sinh xung quanh nhao nhao nhìn về phía này, nếu như ánh mắt có thể giết người, giờ phút này Trần Trạch đoán chừng đã mình đầy thương tích.
"Được."
Nhiều người nhìn như vậy, Trần Trạch không muốn để nàng mất mặt, đương nhiên nếu là nam sinh không quen biết gọi cậu, chắc chắn cậu sẽ giả vờ không nghe thấy.
Trương Quốc Hằng thấy Trần Trạch ngồi chung với hai đàn chị xinh đẹp, lập tức cảm thấy miếng thịt gà trong đĩa không còn ngon, cậu ta lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trần Trạch: Lão Trần, lần sau có đàn chị nào mời cậu ngồi chung, có thể dẫn theo mình một chân được không?
"Ting," nghe có tiếng thông báo tin nhắn, Trần Trạch lấy điện thoại ra xem, thấy có ảnh đại diện của hai người nhấp nháy, một người là Vương Tư Vũ, một người là Trương Quốc Hằng.
Tin nhắn của Trương Quốc Hằng trực tiếp bị cậu bỏ qua, bấm vào tin nhắn của bé cưng, nội dung là: Hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm, vui lắm, đại ca Gấu Trúc Đồ Ăn mang người lên, giúp em trang trí xong công ty rồi.
Trần Trạch trả lời: "Em đã cảm ơn người ta chưa?"
Vương Tư Vũ: "Em đã mời tất cả mọi người uống trà sữa rồi."
Sau khi tán gẫu vài câu với Vương Tư Vũ, liền cất điện thoại đi.
Sau đó, cậu bắt đầu cắm cúi ăn cơm.
"Đàn chị, hai người thực tập ở Gấu Trúc Đồ Ăn thế nào rồi? Trong công ty có ai làm khó các chị không?"
An Vũ Mạt mỉm cười: "Không ai làm khó bọn em, đồng nghiệp trong công ty rất hòa đồng, hiện tại bọn em đã nắm rõ hình thức vận hành và cách quản lý của công ty, nhưng em cảm thấy có rất nhiều phương diện có thể cải tiến để công ty làm việc hiệu quả hơn."
Trần Trạch gật gật: "Rất tốt, tôi thích những nhân tài biết sáng tạo như em, chứ không phải người chỉ biết học theo phương pháp của người khác, tôi hứa với em, chỉ cần sau khi tốt nghiệp em vào công ty tôi, tôi sẽ lập tức đề bạt em."
Mắt An Vũ Mạt sáng lên, phấn khích nói.
"Cảm ơn, Trần tổng."
Trần Trạch xua tay: "Không cần cảm ơn tôi, chỉ cần các em có năng lực, tôi nhất định sẽ trọng dụng các em, lần sau các em đi thực tập cũng không cần đi Gấu Trúc Đồ Ăn nữa."
"À... Trần tổng, không đi thực tập ở Gấu Trúc Đồ Ăn nữa, vậy bọn em đi đâu?"
Trần Trạch thản nhiên nói.
"Tôi mới mở một công ty đầu tư, tên là Đầu tư Hôi Lang ở lầu 23, tổng giám đốc tên là Vương Tư Vũ, cô ấy là người mới không hiểu biết nhiều về nghiệp vụ đầu tư, em đến đó hỗ trợ cô ấy."
"Với lại em là cao tài sinh quản trị kinh doanh, lại theo Vân tổng lâu như vậy, kinh nghiệm cũng rất phong phú, có thời gian em giúp tôi chỉ dạy cô ấy một chút."
"Trần tổng, em dẫn theo Lạc Vân Ly cùng đi được không?"
Trần Trạch cười nói: "Đương nhiên được, dù sao công ty cũng mới mở, các em cứ tự do làm, trong tài khoản có 10 triệu, nếu như em tìm được dự án nào phù hợp thì cứ mạnh dạn đầu tư đừng sợ lỗ, tôi định chuyển thêm 100 triệu nữa để các em làm quen một chút."
"Vậy em ở trong công ty, làm chức vụ gì?"
Trần Trạch suy nghĩ một lát rồi nói: "Em làm giám đốc đầu tư cấp thấp trước, đợi khi năng lực nghiệp vụ của em thăng cấp thì tôi sẽ thêm cho em chức phó tổng."
Lạc Vân Ly bên cạnh, vẻ mặt tràn đầy hâm mộ bạn thân của mình, còn chưa tốt nghiệp mà đã có thể lên làm giám đốc nghiệp vụ rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận