Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo

Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo - Chương 2: Đắc ý mẹ kế (length: 8152)

Năm 2010, trên đường phố rộng lớn của Quảng Thành, dòng xe cộ nườm nượp, trên vỉa hè, người đi làm vội vã sải bước.
Trên đường, Trần Trạch nghĩ mãi về chuyện mình đột nhiên sống lại, chẳng lẽ là do mình đi chùa Quan Âm trên núi Quan Âm bái Quan Âm Bồ Tát, được hiển linh?
Nghĩ đến đây, hắn hướng phía Thâm Thành, nơi có tượng Quan Âm Bồ Tát, cúi đầu khẽ vái, miệng lẩm nhẩm: “Cảm tạ Quan Thế Âm Bồ Tát, nguyện ta được tái sinh.”
Năm phút sau, Trần Trạch về đến căn hộ 301 tầng ba, tòa nhà A, khu chung cư Minh Châu.
"Cộc cộc cộc!"
Trần Trạch gõ nhẹ ba tiếng cửa.
"Két!"
Cửa phòng mở ra, một cậu bé trông nhỏ hơn Trần Trạch một tuổi ló đầu ra, cười nói: “Anh, anh về rồi!”
"Ừ!"
Trần Vĩ là em trai cùng cha khác mẹ của Trần Trạch. Mẹ ruột của Trần Trạch qua đời vì khó sinh khi sinh hắn.
Cùng năm đó, sau khi mẹ mất mới một tháng, cha hắn là Trần Chấn Thanh liền cưới vợ kế về. Vì chuyện này, cậu của Trần Trạch còn đặc biệt đến tận nhà đánh nhau với cha hắn và mắng Trần Chấn Thanh không có lương tâm.
Trần Trạch rót cho mình một cốc nước sôi để nguội, ngồi trên ghế sofa nhấp một ngụm.
“Anh, đây là kết quả thi tốt nghiệp cấp ba của anh, em giúp anh lấy về.”
Trần Trạch không nhìn, hắn biết nếu mình không đoán sai thì sẽ giống như kiếp trước, đạt 659 điểm, còn Trần Vĩ được 670 điểm. Hắn không thể không thừa nhận em trai mình giỏi hơn hắn.
Trần Vĩ tiến đến ngồi cạnh Trần Trạch, mở miệng nói: "Anh, hôm qua em thấy trong ngăn kéo phòng ba có một tấm ảnh chụp chung của ba với một người phụ nữ tóc ngắn, có phải là mẹ ruột của anh không?"
Trần Trạch lạnh lùng nhìn hắn. Kiếp trước Trần Vĩ cũng dùng cách này dụ hắn vào phòng cha, rồi mẹ kế trở về bắt gặp Trần Trạch ở đó, vu oan cho hắn tội ăn trộm tiền.
Mặc dù biết Trần Vĩ đang giăng bẫy, nhưng bức ảnh của mẹ hắn nhất định phải lấy về. Vì từ khi sinh ra, hắn chưa từng gặp mẹ, đó là một nỗi tiếc nuối lớn trong đời.
Bởi vì, sau khi Hoàng Yến Hồng gả cho Trần Chấn Thanh, bà ta đã đốt hết tất cả những tấm ảnh liên quan đến mẹ Trần Trạch trong nhà. Chỉ còn một tấm được lão ba giấu kín.
Không ngờ, sau này nó lại bị mẹ kế tìm thấy, lợi dụng để dụ Trần Trạch vào phòng.
Đời này, hắn đối với gia đình lạnh lùng này đã hết tình cảm, dứt khoát cứ để mẹ kế dẫn dắt thế nào hay thế ấy.
Hắn liếc nhìn Trần Vĩ, giả vờ hỏi: "Em chắc chứ?"
Trần Vĩ nhỏ giọng nói: "Em cũng không chắc người phụ nữ trong đó có phải mẹ anh không, nếu anh muốn biết thì tự vào xem, hôm nay ba quên khóa cửa phòng ngủ, qua hôm nay có thể anh sẽ không còn cơ hội vào nữa."
Nói xong, Trần Vĩ cầm quả bóng rổ đi ra ngoài.
Nhìn Trần Vĩ rời đi, cửa sắt vừa đóng, Trần Trạch lập tức mở cửa phòng ngủ của cha đi vào.
Đi đến trước bàn trang điểm, Trần Trạch mở từng ngăn kéo tìm kiếm.
Rất nhanh, ở ngăn kéo dưới cùng, hắn tìm được một tấm ảnh hơi ố vàng. Đúng là ảnh chụp chung của cha hắn thời trẻ với một cô gái tóc ngắn, hắn khẳng định đây chính là mẹ mình.
Hắn lật mặt sau ảnh, có ghi thời gian chụp ảnh và tên mẹ là Lâm Diệu Âm. Cẩn thận nhìn gương mặt mẹ, hắn đưa tay vuốt ve tấm ảnh.
Giọng hắn nghẹn ngào: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm, sao con vừa đến thế giới này thì mẹ đã rời xa con rồi? Chẳng lẽ chúng ta định trước như hoa bỉ ngạn, hoa lá chia lìa, có lá không hoa, có hoa không lá sao?"
Lúc này, cửa sắt bị người từ bên ngoài mở ra, Trần Trạch quay lại, thấy cha và mẹ kế trở về. Hắn vội vàng giấu tấm ảnh vào túi quần.
Hoàng Yến Hồng và cha đã phát hiện ra hắn.
"Ai cho phép mày tự ý vào phòng tao, định ăn trộm cái gì?" Mẹ kế chất vấn.
"Con chỉ vào tìm ảnh của mẹ, không trộm đồ của bà."
Trần Chấn Thanh trừng mắt nhìn hắn, rõ ràng không tin lời Trần Trạch.
Hoàng Yến Hồng chỉ vào mặt Trần Trạch: "Mày chờ đấy, để tao xem có thiếu gì không, nếu mất đồ thì mày biết tay."
Bà ta vừa tìm vừa mắng: “Xem mày lục ngăn kéo lộn xộn cả lên, còn dám nói không trộm đồ.”
Một lát sau, bà ta lấy ra một cái ví da nữ, kéo khóa rồi chỉ vào chiếc ví chất vấn: “Một vạn tiền trong ví đâu rồi? Tối qua tao với ba mày vừa bỏ vào, tiền đi đâu? Đó là tiền chuẩn bị cho thằng em mày lên đại học đấy, mày mau trả lại tao coi như không có chuyện gì.”
"Tiền? Tiền gì, con chưa từng thấy."
Trần Trạch biết một vạn tiền đó do Trần Vĩ bỏ vào gối ngủ của hắn, tiếp đó mẹ kế sẽ vào phòng hắn, lấy tiền trong gối ra vu oan cho hắn.
Trần Chấn Thanh tiến lên túm cổ áo hắn, quát: "Trả lại tiền đây, đừng ép tao động tay."
Trần Trạch kiếp trước bị cha đánh cho thừa sống thiếu chết, cũng không dám phản kháng, bị ném ra ngoài đường, còn bị đuổi về quê sống.
Ngay lúc Trần Chấn Thanh giơ tay tát vào mặt hắn, hắn đã chuẩn bị sẵn, nghiêng người nhẹ nhàng né được.
"Cho mày thêm một cơ hội nữa, có trả không?" Trần Chấn Thanh lạnh lùng nói.
"Con không lấy tiền của bà ta, không cần ông cho con cơ hội."
“Lão công, nó không nhận, mình đi lục phòng nó một chút, là biết có phải nó trộm không ngay.”
Trần Chấn Thanh gật đầu đồng ý, hai người vào phòng Trần Trạch lục lọi chưa đầy năm phút.
Hoàng Yến Hồng liền cầm chiếc gối của Trần Trạch, đi đến trước mặt hắn, kéo khóa lấy ra một xấp tiền toàn tờ trăm, nhìn thoáng qua, hơn một vạn.
Hoàng Yến Hồng đắc ý nhìn hắn chằm chằm: "Mày còn gì để nói, bằng chứng rành rành, chẳng lẽ mày còn muốn chối?"
Trần Trạch lạnh lùng nhìn Hoàng Yến Hồng, quả nhiên giống như kiếp trước, người đàn bà này để con trai giấu tiền vào gối của hắn, dựng lên một bằng chứng đầy đủ, khiến hắn không thể thanh minh.
"Có tận mắt thấy tôi lấy không? Tại sao tôi phải nhận?"
Chứng cứ đã quá rõ ràng, Trần Chấn Thanh thấy hắn vẫn ngoan cố không nhận, cơn nóng giận lập tức bùng phát, một đấm thẳng vào mặt Trần Trạch.
Đời trước hắn bị đánh thê thảm, đời này hắn quyết định phản kháng, dù có đánh không lại cũng phải làm.
Nhất thời, hai cha con đánh nhau. Nhưng rất nhanh, Trần Trạch thất thế, cuối cùng vẫn không phải là đối thủ của một người đàn ông trung niên, mặt mày hắn lập tức bầm tím.
Mặt Trần Chấn Thanh cũng bị ăn mấy quả đấm, khóe miệng cũng rớm máu.
Hoàng Yến Hồng đứng ngoài cửa xem kịch, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Trần Chấn Thanh nổi giận mắng: “Thằng nhãi ranh mày dám đánh trả, mày cút ngay cho tao về Trần Gia thôn, sau này không được bén mảng đến cái nhà này nữa.”
Một lát sau, quần áo, cặp sách, giày của Trần Trạch bị Hoàng Yến Hồng ném ra ngoài hết.
Lúc này, Trần Vĩ và Hoàng Hân Di cười nói đi ra từ thang máy, nhìn thấy Trần Trạch mặt mày bầm dập.
Trần Vĩ tiến lên giả bộ quan tâm hỏi: "Anh, anh làm sao vậy, đánh nhau với ai à?"
Hoàng Hân Di cũng hùa theo hỏi: “Trần Trạch, anh đánh nhau với ai thế? Vừa nãy còn tốt mà.”
Trần Trạch không thèm để ý đến bọn họ, mà từ từ xếp phiếu điểm, quần áo, giày vào ba lô.
Hoàng Yến Hồng ở ngoài cửa cướp lời đáp: “Nó đấy! Ăn trộm của tao một vạn, kêu nó trả lại thì không trả, đúng là đồ con vịt chết còn mạnh mồm, bị ba nó đánh cho một trận, đáng đời.”
"Vậy à...Trần Trạch, anh thật sự ăn trộm tiền của nhà sao?" Hoàng Hân Di có vẻ không tin hỏi.
Không đợi Trần Trạch đáp lời, Hoàng Yến Hồng đã chen vào: “Nè… cái gối này của nó, tiền giấu ở trong đấy, bị tao với ba nó lục ra đấy, nó vẫn không nhận kìa.”
“…”
Khóe miệng Trần Vĩ hơi nhếch lên…
Bạn cần đăng nhập để bình luận