Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo

Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo - Chương 22: Mỹ nữ giám đốc (length: 8316)

Trần Trạch sau khi tìm hiểu nhiều nơi, cuối cùng cũng tra ra được vị trí cửa hàng vịt quay của nhà Lưu Hải Quân.
Cửa hàng cũ nằm ở phố Đôn Hòa, sau khi nhận 30 vạn từ Trần Trạch thì lại mở thêm một chi nhánh ở phố Lộ Giang, làm ăn vô cùng phát đạt. Hắn thật sự bội phục bố của Lưu Hải Quân, người không có học thức cao mà đầu óc kinh doanh lại rất giỏi.
Hắn đến gần cửa hàng vịt quay, phát hiện bên phải là một cửa hàng đồng giá 2 tệ, bên trái là một cửa hàng quần áo nam, mặt tiền còn treo băng rôn "Đại Thanh Thương cuối cùng ba ngày", cạnh cửa còn dán tờ giấy đỏ viết "Toàn bộ quần áo nam 20 tệ", phía dưới là "sang nhượng cửa hàng".
Đối với loại quảng cáo lừa bịp này, hắn không thể không phỉ nhổ. Mấy cửa hàng quần áo sau này cũng thường xuyên làm như vậy, quanh năm suốt tháng ngày nào cũng là "Đại Thanh Thương".
Trần Trạch hơi không rõ là đối phương có thực sự muốn sang nhượng hay không, hay chỉ là chiêu trò marketing của chủ cửa hàng.
Nhưng hắn quyết định cứ vào hỏi thử.
"Hoan nghênh quý khách."
Bà chủ thấy có người bước vào, lịch sự chào hỏi.
Bà chủ tên Vân Nhược Tịch, năm nay 28 tuổi, mặc bộ đồ công sở nữ tính, tóc ngắn ngang cằm đen nhánh, mũi thẳng, là một mỹ nữ có khí chất.
Trần Trạch quan sát thấy đồ nam trong cửa hàng đều là hàng chất lượng thấp, ở Lộ Giang nơi nào cũng có, những người thích chạy theo xu hướng kinh doanh, cuối cùng đều thảm hại đến mức quần cộc cũng không còn.
"Bà chủ, tôi đến xem cửa hàng, thấy ngoài kia viết sang nhượng là thật sao?"
"Thật đấy, nhưng anh phải đợi tôi dọn hết hàng hóa ở đây đã thì mới sang được, với lại phí sang nhượng là 2 vạn, vì tiền thế chấp mặt bằng 2 vạn của tôi đang nằm trong tay chủ nhà."
"Phí sang nhượng không vấn đề, nhưng bảo tôi đợi chị dọn hết hàng, ở đây còn mấy ngàn bộ quần áo, biết đến khi nào mới xong. Tôi không có nhiều thời gian mà chờ chị."
"Vậy phải làm sao, mấy ngàn bộ không lẽ bỏ đi à, hay là anh nhận rồi bán luôn đi, tôi để giá gốc 15 tệ một bộ cho."
"Tôi nhận rồi bán cũng được thôi, nhưng tôi hơi tò mò, bà chủ xinh đẹp lại có khí chất như chị, trước đây chị làm gì?"
"Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đến Quảng Thành làm thuê mấy năm, làm giám đốc bộ phận thị trường cho hai nhà máy điện tử lớn. Cũng vì ngoại hình xinh đẹp nên thường bị ông chủ quấy rối tình dục, bực quá nên tôi từ chức, ra tự làm bà chủ."
"Kết quả anh thấy rồi đấy, tôi bị xã hội đánh cho một trận tơi bời, trong vòng hai năm, số tiền dành dụm bao lâu nay của tôi đều mất hết, còn mắc một đống nợ."
"Sau khi sang nhượng cửa hàng, chị định làm gì?"
Vân Nhược Tịch tự giễu: "Còn làm gì được nữa, đương nhiên là tìm việc để trả nợ chứ."
Vừa dứt lời, điện thoại cô lập tức reo, cô cắn nhẹ môi, nhấn nút nghe.
Đầu dây bên kia, "Nhược Tịch, năm nay con có thể trả 5 vạn tệ đã mượn dì được không, thằng em con cuối năm nay cưới vợ, cần mua nhà cưới gấp nên cần tiền."
Giọng Vân Nhược Tịch nghèn nghẹn nói: "Dì cứ yên tâm, cuối năm con nhất định sẽ trả hết tiền cho dì."
Tắt điện thoại, cô rút một tờ giấy lau nước mắt.
"Chị Nhược Tịch, hay là chị đến công ty em giúp em đi, em mời chị làm tổng giám đốc, lương một năm 15 vạn, còn có 5% cổ phần quản lý."
"A... Đến công ty anh, lương một năm... 15 vạn, còn có cổ phần, công ty anh kinh doanh mặt hàng gì?"
Nếu không phải thấy chiếc Audi ở ngoài cửa, chắc chắn cô đã nghĩ Trần Trạch là kẻ lừa đảo.
Trần Trạch giải thích: "Công ty là chuỗi cửa hàng đồ ăn nhanh kiểu Quảng, hôm nay mới đăng ký công ty, hiện tại vẫn còn đang trong giai đoạn xây dựng, em định đầu tư 400 vạn, trước mắt sẽ mở 20 cửa hàng ở khu Châu Giang để thăm dò thị trường, nếu hiệu quả tốt thì sẽ mở rộng thành 100 cửa hàng trên toàn Quảng Thành."
"Đãi ngộ tốt thế này, tôi tuyên bố từ giờ phút này, anh là ông chủ của tôi, liệu anh có giống các ông chủ khác, thường dòm ngó sắc đẹp của tôi không?" Vân Nhược Tịch trêu.
"Chị Nhược Tịch, em năm nay mới 18 tuổi, còn là sinh viên sắp nhập học, tháng sau mới đi làm thủ tục nên không có chuyện đó xảy ra đâu, sau này chị là người lớn nhất trong công ty, ai dám bất kính với chị."
"Ông chủ, địa điểm công ty chọn được chưa?"
"Vẫn chưa, thế này đi, nếu chị không có chuyện gì thì bắt đầu làm luôn, chị lo việc dựng cơ cấu công ty đi, địa điểm văn phòng thì chị tự đi thuê, cần bao nhiêu tiền cứ gọi cho em."
Sau đó, Trần Trạch quay sang phân phó Triệu Hữu Đức: "Chú Đức, hai ngày này chú cứ đi theo cô Vân, nghe theo sự sắp xếp của cô ấy."
"Vâng, ông chủ." Triệu Hữu Đức cung kính đáp.
Trần Trạch sau khi thỏa thuận xong với Vân Nhược Tịch, liền một mình đi đến phố Đôn Hòa.
Vân Nhược Tịch tạm đóng cửa hàng, lên xe, "Anh Đức, đi đường Học Viện."
Triệu Hữu Đức cười nói: "Tổng giám đốc Vân, cô bây giờ là tổng giám đốc rồi, cứ gọi tôi Lão Triệu là được."
"Vâng ạ, anh Triệu này, ông chủ của chúng ta là người ở đâu vậy, cậu ấy thật sự còn là học sinh sắp vào đại học sao?"
"Ông chủ là người địa phương Quảng Thành, đúng là học sinh sắp nhập học, cô đừng thấy cậu ấy còn trẻ mà xem thường, cậu ấy đã là người có giá trị tài sản hàng chục triệu rồi."
Vân Nhược Tịch kinh ngạc: "Giá trị hàng chục triệu, gia đình phú nhị đại nào thế, bố cậu ấy chắc phải cho cậu ấy nhiều tiền đầu tư lắm nhỉ?"
Triệu Hữu Đức cười ha hả: "Hoàn toàn ngược lại, bố cậu ấy chỉ là một công chức nhà nước bình thường thôi, bản thân cậu ấy cũng bị bố và mẹ kế đuổi ra ngoài nên mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp, cậu ấy đầu tư ba căn hộ ở khu Lệ Cảnh, vừa đúng hôm nay giải tỏa, chắc cậu ấy lại kiếm được hơn 10 triệu rồi."
"Ông chủ có con mắt tinh tường thế, xem ra lần này mình theo đúng người rồi."
"..."
Ngày 16 tháng 7, Vân Nhược Tịch thành công thuê trọn tầng 17 của tòa nhà Tân Thành ở đường Học Viện, làm trụ sở chính của Công ty TNHH ăn uống Nam Quảng.
Chiều cùng ngày, Trần Trạch tuyển bốn mươi nhân viên, để Ngô Hoành Tài ở đó huấn luyện.
Ngày 17 tháng 7, ngoài hai cửa hàng bên cạnh Lưu Thị ra, 18 cửa hàng còn lại đều thuê ở trên đường phố trong khu công nghiệp.
Ngày 18 tháng 7, việc giải tỏa mặt bằng thất bại, mấy ngày trời không thuyết phục được hộ nào.
Nhân viên phái đi về báo lại rằng, có thể các hộ gia đình đã liên kết lại chống đối. Vì thế chủ nhiệm văn phòng Tiêu Bằng quyết định, từ bên trong phá vỡ sự đoàn kết của họ.
Trần Trạch vừa định khoác ba lô ra ngoài, việc giải tỏa đã gọi điện cho hắn nói muốn đàm phán.
Vì thế, hắn để ba lô xuống ở nhà chờ, đợi đến hơn 9 giờ, việc giải tỏa phái ba người đến, hai nam một nữ.
Trần Trạch đưa cho mỗi người một điếu thuốc, tỏ vẻ lịch sự.
"Anh Trần, theo chúng tôi được biết anh có hai căn hộ ở khu này, lần lượt là căn 503 tầng 5 và căn 705 tầng 7, sau khi xem xét chúng tôi quyết định bồi thường cho anh mức cao nhất, 520 vạn một căn."
"Nếu tôi đồng ý với các anh, có thể ưu tiên chọn nhà tái định cư không?"
Đợi mấy ngày mới thêm cho 10 vạn tệ, hắn cảm thấy dù có mặc cả thêm với bên giải tỏa cũng không được bao nhiêu, chi bằng cầm hơn 10 triệu đi đầu tư kiếm tiền nhanh còn hơn, dứt khoát đồng ý bọn họ còn được ưu tiên chọn nhà tái định cư có vị trí tốt một chút.
Người của bên giải tỏa là Trương Lượng Hiền thấy có hi vọng, liền mở miệng nói: "Chỉ cần anh ký vào hợp đồng giải tỏa này, tôi có thể làm chủ đáp ứng anh."
Trần Trạch xem kỹ hợp đồng một lượt, không phát hiện có vấn đề gì, liền ký tên xoẹt xoẹt mấy cái.
Cuối cùng đã có một chủ hộ ký, ba nhân viên giải tỏa lộ ra vẻ mặt tươi cười, mấy ngày nay bọn họ gần như ngày nào cũng bị mắng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận