Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo

Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo - Chương 17: Lại bị đuổi ra khỏi nhà (length: 8777)

Trần Trạch cùng Triệu Hữu Đức đi vào trung tâm quản lý phương tiện để làm thủ tục đăng ký thông tin xe và xin biển số xe.
"Xin chào, tôi muốn xin một tấm biển số xe hai nơi Quảng Đông-Cảng."
Nữ cảnh sát giao thông trước máy vi tính kinh ngạc nhìn hắn, đầu năm nay người xin loại biển số xe này vô cùng ít. Là vì điều kiện hạn chế, ở Quảng Thành cực ít người có được loại biển số xe này.
"Xin lấy ra thẻ căn cước, giấy phép kinh doanh công ty, loại biển số xe này muốn xin, cần ở Quảng Thành đầu tư thấp nhất 10 triệu trở lên mới có tư cách xin."
Đặt tài liệu lên bàn, nữ cảnh sát giao thông cầm xem xét, kinh ngạc phát hiện, người trẻ tuổi này vậy mà đầu tư 20 triệu mở một công ty thời trang, không biết là công tử của gia tộc nào.
Nữ cảnh sát đăng ký xong tất cả thông tin, mở miệng nói: "Chào ông chủ, căn cứ theo ngày đăng ký, biển số xe của ông cần khoảng 7 đến 10 ngày mới có thể nhận được, bây giờ tôi sẽ cấp cho hai ông biển số xe tạm thời để sử dụng."
"Cảm ơn!"
Nhận biển số xe tạm thời, liền rời khỏi trung tâm quản lý phương tiện, mười phút sau, xe dừng ở trước nhà Trần Thôn, vừa xuống xe liền nghe thấy có người gọi hắn.
Phát hiện là vợ chồng Trần Chấn Thanh đứng ở trước cửa nhà nhìn hắn.
"Các ngươi đến đây làm gì?"
"Nhi tử, sao ta gọi điện thoại mà con không bắt máy?"
"Nhi tử?" "Không, ta không phải con của các ngươi, con của các ngươi tên Trần Vĩ, ta không xứng làm con của các ngươi."
Trần Chấn Thanh trừng mắt nhìn hắn: "Lời này là có ý gì?"
"Có ý gì mà ngươi nghe không hiểu sao? Ta muốn cùng ngươi đoạn tuyệt quan hệ cha con, đoạn tuyệt qua lại."
"Mẹ nó, thằng nhãi ta thấy ngươi là bay rồi, hôm nay không đánh gãy chân ngươi ta không phải họ Trần."
Nói xong, liền giận dữ xông tới định cho hắn một trận.
Bỗng nhiên, một người to lớn đứng trước mặt Trần Trạch, một tay đẩy Trần Chấn Thanh ra.
"Ngươi là ai, nhanh cút ngay, đây là chuyện nhà ta, ngươi tốt nhất đừng xen vào việc của người khác."
"Hắn là ông chủ của ta, mặc kệ ngươi là ai, muốn đánh hắn phải qua được cửa của ta đã."
Trần Chấn Thanh không khách sáo định ra tay, với tính nóng nảy của hắn, đối mặt Triệu Hữu Đức liền vung một quyền.
Đáng tiếc nắm đấm của hắn đối với một quân nhân xuất ngũ như Triệu Hữu Đức mà nói thì quá yếu, chỉ thấy hắn xòe bàn tay ra, một phát bắt được nắm đấm của Trần Chấn Thanh, sau đó hơi dùng sức nắm chặt.
"A, a... Đau quá, mau buông tay." Trần Chấn Thanh đau đến la oai oái.
Buông tay Trần Chấn Thanh, hắn lạnh giọng nhắc nhở: "Ta khuyên ngươi không nên tự tìm khổ, có chuyện gì cứ nói đàng hoàng, đừng động tay động chân với ông chủ của ta."
Xung quanh vây đầy người xem náo nhiệt, xem náo nhiệt là bản tính của con người, rất nhiều người đang nhỏ giọng bàn tán, "Sao hai cha con này lại đánh nhau?"
"Này... Ta nghe nói Trần Trạch này là con trai của vợ trước Trần Chấn Thanh, không được hoan nghênh trong nhà, không biết vì sao mấy hôm trước bị đuổi ra khỏi nhà, mới đến ở lại nhà cũ này với bà nội."
Nhiều ý kiến khác nhau, có người nói, hôm nay Trần Chấn Thanh đến là để thu hồi căn nhà cũ, chuẩn bị đuổi Trần Trạch đi.
Lại có người nói, Trần Chấn Thanh tới là muốn Trần Trạch giao ra 2,6 triệu đã thắng ngày hôm qua.
Cho đến khi cha con Trần Chấn Thanh vào phòng thương lượng, mọi người mới tản ra.
Trong phòng, Hoàng Yến Hồng mở miệng, "Trần Trạch, con đem tiền trong ngân hàng giao cho mẹ giữ, cần dùng tiền thì cứ nói mẹ đưa cho, một đứa trẻ như con giữ nhiều tiền như vậy làm gì."
"Ngươi là cái thá gì, tiền của ta vì sao phải đưa ngươi giữ, thật nực cười."
Trần Chấn Thanh đứng dậy, chỉ tay vào hắn quát: "Mày là thằng bất hiếu, ăn nói gì với mẹ vậy?"
Trần Trạch cười nhạo nói: "Mẹ ta họ Lâm, bà ta họ gì?"
"Mày... Mẹ kế cũng là mẹ."
"Máy bay nó có phải là gà không? Đường nhỏ cũng là đường sao?" Trần Trạch phản bác.
Lời hắn nói làm Trần Chấn Thanh tức giận đến toàn thân phát run, "Mày là thằng vong ơn, chúng ta nuôi mày bao nhiêu năm, vậy mà mày lại nói ra những lời như vậy."
Trần Trạch phủi phủi bụi trên người, "Ta nói thẳng nhé, hai vợ chồng các ngươi đừng hòng lấy được một đồng nào từ chỗ ta, đương nhiên để báo đáp công ơn nuôi dưỡng, chờ các ngươi già ta cũng sẽ bỏ tiền đưa các ngươi vào viện dưỡng lão."
"Không ngờ mày là một kẻ vô tình vô nghĩa, được thôi, mày dọn đồ đạc cho tao rồi cút khỏi cái nhà này, cái nhà này là của tao, mày không có tư cách ở đây."
Trần Trạch hai tay buông xuống, không có vấn đề nói: "Ngươi vui là được."
Dứt lời, hắn thu dọn đồ đạc của mình, rồi mang theo Triệu Hữu Đức rời khỏi thôn Trần.
Nhìn Trần Trạch rời đi, Hoàng Yến Hồng không cam tâm hỏi: "Lão công, cứ để nó đi như vậy sao, đó là hơn 20 triệu đấy."
"Vậy bà nói phải làm gì? Bên cạnh nó có vệ sĩ, ta đánh lại sao được."
Vốn trong lòng Trần Trạch định tùy tiện tìm khách sạn nghỉ ngơi tạm, nhưng vì Triệu Hữu Đức không có thẻ căn cước, nên không thể ở khách sạn được.
Đành chịu, Trần Trạch phải thay đổi kế hoạch, để Triệu Hữu Đức lái xe đến khu dân cư Lệ Cảnh hoa viên.
Không lâu sau, xe dừng vững vàng trong khu dân cư, Trần Trạch và Triệu Hữu Đức vội vàng xuống xe, bắt đầu chuyển đồ từ trên xe xuống, những kiện hành lý này thật sự không ít, chất thành một đống đơn giản giống như một ngọn núi nhỏ.
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Trần Trạch: "A Trạch, sao nhiều đồ vậy, chẳng lẽ mày muốn chuyển đến đây ở luôn à?" Trần Trạch thậm chí không buồn quay đầu lại, khản giọng hô: "Bàn Tử, đừng có đứng đó nhìn, mau đến đây giúp một tay chuyển đồ đi!"
Bàn Tử nghe thấy liền chạy đến, gia nhập đội quân vận chuyển. Ba người cùng chung sức, tốn không ít công sức mới đem được hết mọi thứ đến phòng 705.
Vừa vào nhà, ba người cũng không đoái hoài tới việc nghỉ ngơi, không ngừng không nghỉ bắt đầu quét dọn từ nhà vệ sinh trước. Quét nhà, lau nhà, lau cửa sổ... ai cũng bận rộn quên trời đất.
Đợi đến khi toàn bộ căn phòng sáng sủa lên, bọn họ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng, mỗi người tự chọn cho mình một căn phòng ngủ ưng ý.
Sau đó, Trần Trạch đưa chiếc điện thoại Nokia cũ cho Triệu Hữu Đức dùng.
"A Trạch, vị đại thúc này là..."
"Quên chưa giới thiệu cho ngươi, đây là vệ sĩ ta mới thuê hôm nay, ngươi cũng biết ta bây giờ là người có tiền, luôn có vài người muốn ăn không ngồi rồi, muốn kiếm tiền từ chỗ ta, vừa rồi còn bị người đuổi ra khỏi nhà ở thôn Trần, ta bị ép buộc mới đến đây ở."
"Là con mẹ kế nào của mày vậy, con đàn bà này không phải hạng vừa đâu, đã đuổi mày ra khỏi nhà rồi, đến thôn quê cũng không tha cho mày."
"Bà ta còn yêu cầu ta giao tiền trong thẻ ngân hàng cho bà ta giữ, ta nghi bà ta hồi nhỏ ngủ chung với heo, không thì sao có thể có ý nghĩ ngu xuẩn như vậy được."
Lúc này, điện thoại Trần Trạch reo lên, lấy điện thoại ra xem, là một số lạ, ấn nút nghe, "Alo, xin chào, ai vậy?"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng của một người đàn ông trung niên, "Tôi là Lý Gia Nhân, hôm trước cậu không phải nói muốn mua nhà của tôi sao?"
"À, là Lý tiên sinh sao, ông đã quay lại đại lục rồi à?"
"Vừa đến thôi, tôi đang ở phòng 503 khu Lệ Cảnh hoa viên, khi nào cậu sang xem nhà, tôi ở đây chờ cậu."
"Hôm nay thật đúng là trùng hợp, tôi cũng vừa mới đến khu Lệ Cảnh, tôi lập tức đi thang máy xuống."
Chưa đến một phút, Trần Trạch và Bàn Tử đã đến phòng 503, nhìn thấy Lý Gia Nhân đang đợi ở cửa, liền tiến lên bắt tay, "Xin chào, Lý tiên sinh, không ngờ ông đến nhanh như vậy, tôi còn tưởng phải đợi vài ngày."
Lý Gia Nhân cười nói: "Tôi cứ nghĩ người mua nhà của mình phải là dân xã hội tinh anh, không ngờ nhìn cậu giống sinh viên hơn."
Hắn mỉm cười, "Tôi đã là chuẩn sinh viên rồi, tháng sau sẽ đến đại học Thâm Thành báo danh."
Lý Gia Nhân giơ ngón tay cái lên với hắn, "Giỏi, đại học Thâm Thành là trường đại học 985 hẳn hoi đấy, sinh viên tốt nghiệp từ đó đều là những tinh anh có tiền đồ tươi sáng."
Trần Trạch khiêm tốn nói: "So với Thanh Hoa Bắc Đại, học sinh như tôi chỉ là loại cặn bã."
Nghe được bọn họ trò chuyện, nội tâm Bàn Tử có chút bị đả kích, hắn buồn bực hỏi: "Vậy tao là cái gì?"
Trần Trạch không chút khách khí đả kích nói: "Tính một đống phân."
Lý Gia Nhân khúc khích cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận