Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo
Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo - Chương 16: Mua xe (length: 8721)
Sau khi Trần Chấn Cương rời đi, Hoàng Yến Hồng nói: "Lão công, nhất định phải để Trần Trạch giao hết tiền ra, còn cả cổ phần nhà máy trang phục cổ nữa, cũng phải chia một nửa cho Trần Vĩ."
"Ta gọi điện cho hắn, trước hết bảo hắn về đã, rồi từ từ nói chuyện sau."
Hắn liên tiếp gọi mấy cuộc, nhưng vẫn không ai nghe máy.
"Hắn chắc là không mang điện thoại theo rồi, ta về nhà tìm hắn."
Hoàng Yến Hồng cầm lấy túi xách trên bàn, "Ta đi với ngươi."
". . ."
Trần Trạch thấy điện thoại không hề đổ chuông, liền nhét vào túi quần. Lúc này, hắn đã quyết định không qua lại gì với người cha bất công này nữa, cho nên điện thoại có rung mấy lần hắn cũng không thèm để ý.
Kiếp trước, hắn kết hôn với Lương Tiểu Mạn, hỏi cha mượn chút tiền làm tiệc cũng không được, may mà Lương Tiểu Mạn không đòi hỏi tiền thách cưới, nếu không thì ngay cả đám cưới cũng chẳng có mà kết.
Cũng may là hắn có một người anh em hào phóng là Trương Kiệt Sâm bằng lòng cho hắn mượn tiền, nếu không thiệp mời đã phát hết rồi, mà lại không có cưới được vợ thì còn gì mất mặt bằng.
Còn em trai Trần Vĩ thì khác, cưới vợ lại có xe mới, lại có nhà mới, TV, tủ lạnh cái gì cũng đủ cả.
Đôi khi, hắn cảm thấy mình không phải con ruột của Trần Chấn Thanh, bây giờ hắn sống lại vào ngày đầu tiên, đã bị hắn ra tay đánh đấm tàn bạo như vậy.
Lúc đó trong lòng hắn đang gào thét: Ta là con trai của ngươi đấy, đâu phải đồ chơi, cho dù có lỡ làm sai, cũng đâu cần phải ác độc đến vậy?
Sống hai đời, hắn đã hết hy vọng với người cha này, cũng chẳng còn ảo tưởng gì về cái nhà này nữa.
Lặng lẽ lấy từ trong túi quần ra tấm ảnh của mẹ, tấm ảnh đã bị hắn dùng kéo cắt làm đôi, nửa có hình cha đã bị hắn vứt vào thùng rác. Nhìn mẹ tươi cười trên tấm ảnh, bất giác nước mắt hắn rơi xuống.
Hắn thì thầm nói: "Mẹ ơi, ở thế giới bên kia mẹ có khỏe không? Con nhớ mẹ."
Có mẹ thì con như bảo bối, không có mẹ thì con như cỏ dại. Làm bất cứ chuyện gì cũng không ai quan tâm, chỉ có thể giống như một cây cỏ dại tự do sinh trưởng, ngọt bùi cay đắng đều tự nuốt, gió thổi mưa sa đều tự gánh.
Trần Trạch nắm chặt tay thành quyền, "Đời này, ta nhất định sẽ khiến các ngươi hối hận vì đã đối xử với ta như vậy."
Đột nhiên, một người đàn ông râu ria xồm xoàm, toàn thân nhếch nhác bẩn thỉu đứng trước mặt hắn, "Chào cậu chủ, chứng minh thư với cả túi tiền của tôi bị trộm rồi, có thể cho tôi một công việc bảo an được không, tôi đói quá, hai ngày rồi chưa có gì vào bụng."
Thu tấm ảnh của mẹ vào ví da, sau đó Trần Trạch mở miệng hỏi: "Chú à, đi làm thì nhất định phải có thẻ căn cước chứ, đây là quy định của nhà nước, mà sao chú lại để mất thẻ căn cước vậy?"
Trần Trạch nhìn dáng người cao lớn vạm vỡ của ông ta, khí chất anh hùng lại có chút giống quân nhân xuất ngũ. Túi tiền bị trộm đói bụng hai ngày mà vẫn giữ được bản tính không đi trộm cướp, đủ để chứng minh nhân phẩm của ông ta.
"Chú à, để cháu dẫn chú đi ăn mì trước, rồi sau đó cùng nhau nghĩ cách xem có giải quyết được chuyện công việc của chú không."
Người đàn ông cảm động cúi đầu bái hắn, rồi cùng Trần Trạch vào một quán mì Lan Châu, ông ta ăn liền hai bát lớn, mới thỏa mãn xoa bụng.
Trong lúc ăn mì, hắn biết được người đàn ông tên là Triệu Hữu Đức, người Tây Bắc, 40 tuổi, là quân nhân xuất ngũ thuộc bộ đội đặc chủng, ở nhà còn một đứa con trai 10 tuổi đang đi học.
Vì nghiện cờ bạc mà ông ta đã thua sạch hết tài sản trong nhà, vợ tức giận quá nên ly hôn, vì kiếm tiền nuôi con, nên ông ta phải rời xa quê hương đi tìm việc.
Chỉ là trên tàu, không cẩn thận ngủ quên nên bị trộm mất điện thoại và ví tiền, vì thẻ căn cước kẹp chung với ví mà mất luôn. Đi tìm việc hai ngày, hỏi rất nhiều người tuyển dụng nhưng không ai dám nhận ông vì không có thẻ căn cước.
Hắn suy nghĩ một lúc quyết định giúp Triệu Hữu Đức, ai cũng có lúc khó khăn, trong khả năng cho phép nếu chìa ra bàn tay giúp đỡ, thì sẽ thấy xã hội này thêm phần hòa ái và yêu thương.
"Chú Đức à, hay là thế này nhé, vì chú không có thẻ căn cước nên vào nhà máy chắc chắn là không được, mà cháu lại đang cần người làm vệ sĩ, chú ở lại bên cạnh cháu đảm bảo an toàn cho cháu, lương tháng 5000 bao ăn ở, chú thấy sao?"
Triệu Hữu Đức trong lòng vô cùng cảm động, khóe mắt đã ướt đẫm, "Cảm ơn cậu, đa tạ cậu đã cưu mang tôi, lại còn cho tôi một công việc tốt như vậy."
Trần Trạch vỗ vai ông, "Sau này đừng cờ bạc nữa, mười ván cược thì chín ván thua," rồi rút ra 1000 tệ trong ví đưa cho ông ta, "Coi như là tiền ứng trước, cháu sẽ trừ vào lương, chú cầm lấy đi mua hai bộ đồ mà thay."
Rất nhanh, hắn đưa Triệu Hữu Đức từ trên đường mua hai bộ quần áo mới.
"Cậu chủ, bây giờ chúng ta đi đâu, tiếp tục tuyển người ở đây sao?"
"Không được, chỗ này ít người quá, mình đi cửa hàng 4S mua cái xe nhỏ mà đi, ngày nào cũng đi xe buýt với bắt taxi cũng bất tiện."
Không lâu sau, hai người tới cửa hàng xe Audi của Đức, vào cửa hàng đứng năm phút mà không thấy nhân viên nào ra tiếp đón.
Một cô gái trẻ tuổi có chút nhan sắc mắng: "Mấy ngày nay sao cứ có mấy đám dân công đến đây hóng điều hòa thế nhỉ, đã thế còn cứ ra vẻ xem xe, thật ghê tởm."
Nhân viên thu ngân cười nói: "Linh tỷ à, cô không ra tiếp đón họ à, lão bản thấy được thì lại trừ tiền thưởng đấy, ông ấy đâu có quan tâm khách là ai."
"Tôi mới không đi," nói xong cô ta đi đến chỗ một thực tập sinh đang chơi điện thoại, gọi: "Tiểu Ngả, có khách đến rồi kìa, không thấy à mà còn ngồi chơi điện thoại?"
Tiểu Ngả có vẻ ngoài xinh xắn lanh lợi, vội vàng cất điện thoại, đứng dậy tươi cười nói: "Linh tỷ, có khách à? Tôi đi ngay đây."
Tiểu Ngả đi đến trước mặt hai người, nhìn thấy cả hai đều ăn mặc bình dân, trong lòng có chút thất vọng, nhưng vẫn cố tươi cười, hỏi: "Hai anh, xin hỏi hai anh muốn xem loại xe nào ạ?"
Trần Trạch chỉ vào một chiếc Audi A6, "Xe này giá bao nhiêu?"
Tiểu Ngả nhìn vào bảng giá, "Xe này là loại có giá tương đối cao ở cửa hàng chúng tôi, giá niêm yết là 58 vạn."
Trần Trạch thầm nhẩm trong lòng, đắt như vậy sao? Nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ rất bình tĩnh, "Có thể lái thử không?"
"Đương nhiên là được ạ." Tiểu Ngả dẫn hai người đi làm thủ tục lái thử.
Trần Trạch và Triệu Hữu Đức ngồi vào xe, Tiểu Ngả ngồi ở ghế phụ lái. Sau khi xe lái ra khỏi cửa hàng 4S, Trần Trạch thử các tính năng, cảm thấy không tồi.
Sau khi quay lại cửa hàng, Trần Trạch nói với Tiểu Ngả: "Xe cũng được, mỗi tội giá hơi đắt. Cô có thể nói với giám đốc giảm giá chút được không?"
Tiểu Ngả tỏ vẻ khó xử, "Cái này...tôi không có quyền chiết khấu, nếu không thì như này nhé, để tôi đi hỏi giám đốc xem sao." Nói xong Tiểu Ngả đi tìm giám đốc.
Một lát sau, Tiểu Ngả quay lại, "Giám đốc nói chỉ có thể ưu đãi 2 vạn là nhiều nhất."
Thôi được, lấy chiếc này vậy, phiền cô làm thủ tục cho tôi.
"Anh muốn mua thật hả? Anh không có đùa với tôi chứ?"
Trần Trạch tức giận nói: "Cô thấy tôi giống đang đùa sao?"
Ba người đi đến quầy thu ngân, Trần Trạch đưa thẻ căn cước và thẻ ngân hàng cho nhân viên làm thủ tục.
Khi nhân viên thu ngân quẹt thẻ, nhìn thấy một dãy số dài dằng dặc trên thẻ, anh ta kinh ngạc, đồng thời thầm nghĩ: Anh bạn, anh có khối tài sản hàng chục triệu tệ, mà ăn mặc như vậy không phải là quá đáng hay sao? Người ta giả giàu, anh đây lại giả nghèo à.
Nhưng, sau khi nhìn thấy thẻ căn cước của Trần Trạch thì anh ta lại thấy bình thường, à thì ra người Quảng Thành bản địa đều thích mặc quần đùi, đi dép lê, họ nổi tiếng kín đáo, kín đáo đến mức chẳng ai phân biệt được họ giàu hay nghèo.
Một trong những tin tức nổi tiếng thời nay đó là chủ nhà ở Quảng Thành, trong nhà rõ ràng có mấy tòa nhà cho thuê, mà sáng sớm vẫn phải thức dậy đi bán hàng rong.
Rất nhiều người đi làm thuê thấy mấy ông bà già bảy tám mươi tuổi vẫn phải đi bán hàng ăn, thấy thương nên hay mua ủng hộ, cho đến khi phát hiện ra những người đó lại chính là chủ nhà của mình, lúc đó mới phát hiện người đáng thương lại chính là mình...
"Ta gọi điện cho hắn, trước hết bảo hắn về đã, rồi từ từ nói chuyện sau."
Hắn liên tiếp gọi mấy cuộc, nhưng vẫn không ai nghe máy.
"Hắn chắc là không mang điện thoại theo rồi, ta về nhà tìm hắn."
Hoàng Yến Hồng cầm lấy túi xách trên bàn, "Ta đi với ngươi."
". . ."
Trần Trạch thấy điện thoại không hề đổ chuông, liền nhét vào túi quần. Lúc này, hắn đã quyết định không qua lại gì với người cha bất công này nữa, cho nên điện thoại có rung mấy lần hắn cũng không thèm để ý.
Kiếp trước, hắn kết hôn với Lương Tiểu Mạn, hỏi cha mượn chút tiền làm tiệc cũng không được, may mà Lương Tiểu Mạn không đòi hỏi tiền thách cưới, nếu không thì ngay cả đám cưới cũng chẳng có mà kết.
Cũng may là hắn có một người anh em hào phóng là Trương Kiệt Sâm bằng lòng cho hắn mượn tiền, nếu không thiệp mời đã phát hết rồi, mà lại không có cưới được vợ thì còn gì mất mặt bằng.
Còn em trai Trần Vĩ thì khác, cưới vợ lại có xe mới, lại có nhà mới, TV, tủ lạnh cái gì cũng đủ cả.
Đôi khi, hắn cảm thấy mình không phải con ruột của Trần Chấn Thanh, bây giờ hắn sống lại vào ngày đầu tiên, đã bị hắn ra tay đánh đấm tàn bạo như vậy.
Lúc đó trong lòng hắn đang gào thét: Ta là con trai của ngươi đấy, đâu phải đồ chơi, cho dù có lỡ làm sai, cũng đâu cần phải ác độc đến vậy?
Sống hai đời, hắn đã hết hy vọng với người cha này, cũng chẳng còn ảo tưởng gì về cái nhà này nữa.
Lặng lẽ lấy từ trong túi quần ra tấm ảnh của mẹ, tấm ảnh đã bị hắn dùng kéo cắt làm đôi, nửa có hình cha đã bị hắn vứt vào thùng rác. Nhìn mẹ tươi cười trên tấm ảnh, bất giác nước mắt hắn rơi xuống.
Hắn thì thầm nói: "Mẹ ơi, ở thế giới bên kia mẹ có khỏe không? Con nhớ mẹ."
Có mẹ thì con như bảo bối, không có mẹ thì con như cỏ dại. Làm bất cứ chuyện gì cũng không ai quan tâm, chỉ có thể giống như một cây cỏ dại tự do sinh trưởng, ngọt bùi cay đắng đều tự nuốt, gió thổi mưa sa đều tự gánh.
Trần Trạch nắm chặt tay thành quyền, "Đời này, ta nhất định sẽ khiến các ngươi hối hận vì đã đối xử với ta như vậy."
Đột nhiên, một người đàn ông râu ria xồm xoàm, toàn thân nhếch nhác bẩn thỉu đứng trước mặt hắn, "Chào cậu chủ, chứng minh thư với cả túi tiền của tôi bị trộm rồi, có thể cho tôi một công việc bảo an được không, tôi đói quá, hai ngày rồi chưa có gì vào bụng."
Thu tấm ảnh của mẹ vào ví da, sau đó Trần Trạch mở miệng hỏi: "Chú à, đi làm thì nhất định phải có thẻ căn cước chứ, đây là quy định của nhà nước, mà sao chú lại để mất thẻ căn cước vậy?"
Trần Trạch nhìn dáng người cao lớn vạm vỡ của ông ta, khí chất anh hùng lại có chút giống quân nhân xuất ngũ. Túi tiền bị trộm đói bụng hai ngày mà vẫn giữ được bản tính không đi trộm cướp, đủ để chứng minh nhân phẩm của ông ta.
"Chú à, để cháu dẫn chú đi ăn mì trước, rồi sau đó cùng nhau nghĩ cách xem có giải quyết được chuyện công việc của chú không."
Người đàn ông cảm động cúi đầu bái hắn, rồi cùng Trần Trạch vào một quán mì Lan Châu, ông ta ăn liền hai bát lớn, mới thỏa mãn xoa bụng.
Trong lúc ăn mì, hắn biết được người đàn ông tên là Triệu Hữu Đức, người Tây Bắc, 40 tuổi, là quân nhân xuất ngũ thuộc bộ đội đặc chủng, ở nhà còn một đứa con trai 10 tuổi đang đi học.
Vì nghiện cờ bạc mà ông ta đã thua sạch hết tài sản trong nhà, vợ tức giận quá nên ly hôn, vì kiếm tiền nuôi con, nên ông ta phải rời xa quê hương đi tìm việc.
Chỉ là trên tàu, không cẩn thận ngủ quên nên bị trộm mất điện thoại và ví tiền, vì thẻ căn cước kẹp chung với ví mà mất luôn. Đi tìm việc hai ngày, hỏi rất nhiều người tuyển dụng nhưng không ai dám nhận ông vì không có thẻ căn cước.
Hắn suy nghĩ một lúc quyết định giúp Triệu Hữu Đức, ai cũng có lúc khó khăn, trong khả năng cho phép nếu chìa ra bàn tay giúp đỡ, thì sẽ thấy xã hội này thêm phần hòa ái và yêu thương.
"Chú Đức à, hay là thế này nhé, vì chú không có thẻ căn cước nên vào nhà máy chắc chắn là không được, mà cháu lại đang cần người làm vệ sĩ, chú ở lại bên cạnh cháu đảm bảo an toàn cho cháu, lương tháng 5000 bao ăn ở, chú thấy sao?"
Triệu Hữu Đức trong lòng vô cùng cảm động, khóe mắt đã ướt đẫm, "Cảm ơn cậu, đa tạ cậu đã cưu mang tôi, lại còn cho tôi một công việc tốt như vậy."
Trần Trạch vỗ vai ông, "Sau này đừng cờ bạc nữa, mười ván cược thì chín ván thua," rồi rút ra 1000 tệ trong ví đưa cho ông ta, "Coi như là tiền ứng trước, cháu sẽ trừ vào lương, chú cầm lấy đi mua hai bộ đồ mà thay."
Rất nhanh, hắn đưa Triệu Hữu Đức từ trên đường mua hai bộ quần áo mới.
"Cậu chủ, bây giờ chúng ta đi đâu, tiếp tục tuyển người ở đây sao?"
"Không được, chỗ này ít người quá, mình đi cửa hàng 4S mua cái xe nhỏ mà đi, ngày nào cũng đi xe buýt với bắt taxi cũng bất tiện."
Không lâu sau, hai người tới cửa hàng xe Audi của Đức, vào cửa hàng đứng năm phút mà không thấy nhân viên nào ra tiếp đón.
Một cô gái trẻ tuổi có chút nhan sắc mắng: "Mấy ngày nay sao cứ có mấy đám dân công đến đây hóng điều hòa thế nhỉ, đã thế còn cứ ra vẻ xem xe, thật ghê tởm."
Nhân viên thu ngân cười nói: "Linh tỷ à, cô không ra tiếp đón họ à, lão bản thấy được thì lại trừ tiền thưởng đấy, ông ấy đâu có quan tâm khách là ai."
"Tôi mới không đi," nói xong cô ta đi đến chỗ một thực tập sinh đang chơi điện thoại, gọi: "Tiểu Ngả, có khách đến rồi kìa, không thấy à mà còn ngồi chơi điện thoại?"
Tiểu Ngả có vẻ ngoài xinh xắn lanh lợi, vội vàng cất điện thoại, đứng dậy tươi cười nói: "Linh tỷ, có khách à? Tôi đi ngay đây."
Tiểu Ngả đi đến trước mặt hai người, nhìn thấy cả hai đều ăn mặc bình dân, trong lòng có chút thất vọng, nhưng vẫn cố tươi cười, hỏi: "Hai anh, xin hỏi hai anh muốn xem loại xe nào ạ?"
Trần Trạch chỉ vào một chiếc Audi A6, "Xe này giá bao nhiêu?"
Tiểu Ngả nhìn vào bảng giá, "Xe này là loại có giá tương đối cao ở cửa hàng chúng tôi, giá niêm yết là 58 vạn."
Trần Trạch thầm nhẩm trong lòng, đắt như vậy sao? Nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ rất bình tĩnh, "Có thể lái thử không?"
"Đương nhiên là được ạ." Tiểu Ngả dẫn hai người đi làm thủ tục lái thử.
Trần Trạch và Triệu Hữu Đức ngồi vào xe, Tiểu Ngả ngồi ở ghế phụ lái. Sau khi xe lái ra khỏi cửa hàng 4S, Trần Trạch thử các tính năng, cảm thấy không tồi.
Sau khi quay lại cửa hàng, Trần Trạch nói với Tiểu Ngả: "Xe cũng được, mỗi tội giá hơi đắt. Cô có thể nói với giám đốc giảm giá chút được không?"
Tiểu Ngả tỏ vẻ khó xử, "Cái này...tôi không có quyền chiết khấu, nếu không thì như này nhé, để tôi đi hỏi giám đốc xem sao." Nói xong Tiểu Ngả đi tìm giám đốc.
Một lát sau, Tiểu Ngả quay lại, "Giám đốc nói chỉ có thể ưu đãi 2 vạn là nhiều nhất."
Thôi được, lấy chiếc này vậy, phiền cô làm thủ tục cho tôi.
"Anh muốn mua thật hả? Anh không có đùa với tôi chứ?"
Trần Trạch tức giận nói: "Cô thấy tôi giống đang đùa sao?"
Ba người đi đến quầy thu ngân, Trần Trạch đưa thẻ căn cước và thẻ ngân hàng cho nhân viên làm thủ tục.
Khi nhân viên thu ngân quẹt thẻ, nhìn thấy một dãy số dài dằng dặc trên thẻ, anh ta kinh ngạc, đồng thời thầm nghĩ: Anh bạn, anh có khối tài sản hàng chục triệu tệ, mà ăn mặc như vậy không phải là quá đáng hay sao? Người ta giả giàu, anh đây lại giả nghèo à.
Nhưng, sau khi nhìn thấy thẻ căn cước của Trần Trạch thì anh ta lại thấy bình thường, à thì ra người Quảng Thành bản địa đều thích mặc quần đùi, đi dép lê, họ nổi tiếng kín đáo, kín đáo đến mức chẳng ai phân biệt được họ giàu hay nghèo.
Một trong những tin tức nổi tiếng thời nay đó là chủ nhà ở Quảng Thành, trong nhà rõ ràng có mấy tòa nhà cho thuê, mà sáng sớm vẫn phải thức dậy đi bán hàng rong.
Rất nhiều người đi làm thuê thấy mấy ông bà già bảy tám mươi tuổi vẫn phải đi bán hàng ăn, thấy thương nên hay mua ủng hộ, cho đến khi phát hiện ra những người đó lại chính là chủ nhà của mình, lúc đó mới phát hiện người đáng thương lại chính là mình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận