Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo
Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo - Chương 7: Hoành Tài (length: 8022)
Trần Trạch thắp hương cầu phúc cho ông, chắp tay trước ngực cầu nguyện, mong sao thế giới đừng sinh ra biến số chỉ vì mình trọng sinh.
Khi hắn lần nữa lên lầu hai nhà chú, phát hiện không khí trong đại sảnh nặng nề, phần lớn mọi người đều vẻ mặt ủ rũ, chỉ có vài người tươi cười, trong đó có nhị thúc công.
Nhị thúc công thấy hắn tới, liền ôm vai hắn kích động nói: "Trạch Tử, mày phát tài rồi, đội Đức đá quả 4-0."
Nghe tin này, lòng hắn thầm thở phào, may mắn vẫn là quỹ đạo lịch sử ban đầu.
"Nhị thúc công, con đang mơ sao?"
Nhị thúc công giơ ngón tay cái với hắn, cười hề hề nói: "Thằng nhãi mày gặp may rồi, đúng là đoán mò trúng, đi... Chúng ta ra sau tìm chú mày đòi tiền."
Hai người đến trước bàn làm việc của Trần Chấn Cương phía sau, nhị thúc công dẫn đầu lấy biên lai đưa cho Trần Chấn Cương.
Lúc này, Trần Chấn Cương đang nghe điện thoại, trên mặt tươi như hoa, xem ra đêm nay nhà Trang thắng đậm, chỉ thấy sau lưng hắn có ba thùng các-tông lớn đựng đầy tiền mặt, liếc qua cũng khoảng hơn 300 vạn.
Tiền mặt thôi đã thắng nhiều như vậy, nếu thêm chuyển khoản thì còn nhiều hơn nữa.
Cúp điện thoại, cầm biên lai của nhị thúc công xem qua, rồi dặn dò con trai cả Trần Cường: "Cường Tử, trả tiền cho nhị thúc công, 7800 đồng, trừ 5% hoa hồng còn 7100 đồng, cộng thêm tiền vốn 1 vạn, tổng cộng là một vạn bảy ngàn 100 đồng."
Trần Cường đặt tiền vào máy đếm, mười mấy giây đã đưa tiền cho nhị thúc công, tốc độ thật nhanh.
Nhưng, nhị thúc công cầm tiền chỉ sờ qua rồi lại đưa cho Trần Chấn Cương: "Trận tới Brazil gặp Hà Lan, một vạn bảy ngàn một ta tất tay cửa Brazil thắng."
Trần Chấn Cương cười: "Tốt, nhị thúc thật khí phách."
Đánh bạc, nhà Trang không sợ ngươi thắng, chỉ sợ ngươi không cá cược, viết vèo vèo mấy tờ xong liền giao cho nhị thúc công.
Đến lượt Trần Trạch, lấy biên lai ra đưa: "Chú, tính cho con xem, tổng cộng thắng bao nhiêu."
Chú cười nói: "Trạch Tử, tối nay mày số đỏ đấy, đúng là để mày đoán trúng."
Trần Trạch cười bồi: "Chú à, chú không biết đó thôi, con đặc biệt thắp hương cầu phúc cho ông, sao mà xui được."
"Ha ha!" "Tính mày có hiếu, còn biết thắp hương cho ông, mày đặt cược 4 vạn nhân hai mươi lần là 80 vạn, trừ 5% hoa hồng còn 76 vạn, mày mượn 5 vạn chỗ ta, nếu giờ trả thì còn bảy mươi mốt vạn."
Trần Trạch dứt khoát: "Giờ trả luôn nha, mấy vạn con lười tính toán."
Một phát thắng mấy chục vạn, người bên cạnh đều một mặt ngưỡng mộ.
"Trận sau còn muốn cược không?"
Trần Trạch nghĩ, vẫn là không nên quá lộ liễu, trong Đạo Đức Kinh có một câu kinh điển: "Quang nhi bất diệu, tịnh thủy thâm lưu."
Ý là khi cuộc sống đang thuận lợi thì đừng nên khoe khoang, phải giữ bình tĩnh, như nước chảy chậm ở nơi sâu.
Nghĩ kỹ rồi, Trần Trạch mở miệng: "Con đặt 10 vạn cho đội Hà Lan thắng, tỉ số chọn 2-1."
Trần Cường ở bên cạnh nói: "Anh Trạch, thắng nhiều thế rồi mà chỉ cược có 10 vạn, gan anh nhỏ quá, nếu là em, ít nhất cũng phải đặt 30 vạn."
Trần Trạch khoát tay: "Thôi đi, anh không như nhà các cậu có tiền, anh còn phải để tiền mua nhà cưới vợ."
Trần Cường đếm tiền, lấy một cái túi vải ra đựng vào, rồi đưa cho hắn, giọng ngán ngẩm: "Tổng cả vốn của anh là 65 vạn, nhà ba anh ở khu kia, số tiền này mua được hai căn."
Cầm tiền cùng giấy nợ, hắn vui vẻ nói: "Chú ơi, muộn rồi con về nghỉ ngơi, nếu mai trúng thì con lại đến tính tiền."
Trần Chấn Cương gật đầu: "Về nhà nói nhỏ thôi, đừng làm bà mày tỉnh giấc."
"Con biết."
Trần Trạch ra đại sảnh phát một vòng thuốc, ra đến cửa liền xé giấy nợ, rồi xách túi vải về nhà.
Nhìn bóng lưng hắn, nhị thúc công bĩu môi: "Thằng nhãi này gan lớn thật, xuống 10 vạn mà không thèm xem trận đấu."
Trần Cường chua chát: "Nhị thúc, hắn tiền học phí còn không có, tiền cá cược cũng là mượn chỗ con, lại đúng là để nó trúng, có tức không cơ chứ."
"Tức gì, tao cũng muốn về thắp hương bái ông một cái đây."
Nói rồi, nhị thúc công đứng dậy rời lầu hai.
Hôm sau, cả thôn Trần đều bàn tán chuyện Trần Trạch trúng lớn đêm qua.
Ở một cái chòi nghỉ nhỏ đầu thôn, hơn chục ông bà bảy tám mươi tuổi đang xôn xao, "Các người nghe chưa? Đêm qua con trai Trần Chấn Thanh là Trần Trạch mua vé số bóng đá 10 vạn, trúng 200 vạn."
"Thật hả, số tốt thế?"
"Lừa các bà làm gì, con trai tôi tận mắt thấy nó cá độ còn gì."
Một bà hơn 70 tuổi tay cầm quạt cỏ, bà vỗ đùi: "Các bà sai rồi, không phải 200 vạn mà là 260 vạn, trước nó còn thắng 70 vạn nữa, hai thằng cháu nhà tôi chính miệng nói."
Mọi người mỗi người một lời, hận không thể mình là người trúng thưởng.
Còn đương sự Trần Trạch thì vẫn đang ngủ say như chết, mãi đến khi điện thoại vang lên mới kéo hắn ra khỏi mộng.
"Alo, ai đấy, sáng sớm gọi điện là muốn xảy ra chuyện con không có lỗ đít biết chưa?"
Đầu dây bên kia, bàn tử mắng: "Thằng chó, mười giờ rồi còn chưa chịu dậy, đêm qua mày đi ăn trộm à?"
Hắn đưa tay lấy đồng hồ báo thức cũ xem, đúng là 10 giờ rồi.
Thế là, vội vàng giải thích: "Xin lỗi, tối qua xem bóng đá muộn quá."
"Mày nhanh lên, tối qua bảo hôm nay cùng nhau chơi xe bay, tao ở quán net Lộ Giang đợi mày."
"Bàn Tử, mày chơi trước đi, lát tao tới."
Cúp điện thoại, hắn vội vàng rời giường rửa mặt.
Xong xuôi, vội ra cửa, vừa ra đến cổng thì bà gọi giật lại: "Trạch Tử, chú mày bảo lên phòng phía sau lấy tiền."
Chết tiệt, sao mà suýt quên mất chuyện quan trọng nhất, quay vào phòng ngủ, mở ngăn kéo lấy biên lai đặt cược, liền sang nhà chú bên cạnh.
Phía sau đại sảnh tầng hai, Trần Chấn Cương đang cầm máy tính làm sổ sách, thấy Trần Trạch đi tới liền cằn nhằn: "Thằng nhãi, sao mà ngủ như heo vậy, giờ mới dậy, tiền tao đã bảo thằng em con đem ra ngân hàng rút, giờ chỉ có thể chuyển khoản thôi."
Trần Trạch cười hề hề: "Chú à, chuyển khoản cũng được, con không kén ăn."
"Mày nói thật với chú, có phải có tin gì mật không mà đoán trúng thế?"
Trần Trạch bị hỏi thì mắt chớp lia lịa, lấp liếm: "Đâu có đâu chú, con là học sinh thì làm gì có tin mật, vận may thôi, tất cả là ông phù hộ."
Trần Trạch sao mà có thể nói chuyện trọng sinh của mình được, tự nhiên là quy mọi sự cho vận may.
Lấy ví da trong túi quần, rút thẻ ngân hàng đưa cho chú: "Nhờ chú chuyển tiền vào thẻ này."
Trần Chấn Cương dùng máy tính chuyển khoản xong thì giải thích: "Trừ hoa hồng còn 190 vạn, thêm cả vốn 10 vạn nữa, vừa vặn 200 vạn chú đã chuyển cho con rồi."
"Tốt chú, con có hẹn đi trước đây ạ."
Trần Chấn Cương gật đầu.
Hắn vừa ra khỏi cửa thì điện thoại đã nhận tin nhắn từ ngân hàng báo…
Khi hắn lần nữa lên lầu hai nhà chú, phát hiện không khí trong đại sảnh nặng nề, phần lớn mọi người đều vẻ mặt ủ rũ, chỉ có vài người tươi cười, trong đó có nhị thúc công.
Nhị thúc công thấy hắn tới, liền ôm vai hắn kích động nói: "Trạch Tử, mày phát tài rồi, đội Đức đá quả 4-0."
Nghe tin này, lòng hắn thầm thở phào, may mắn vẫn là quỹ đạo lịch sử ban đầu.
"Nhị thúc công, con đang mơ sao?"
Nhị thúc công giơ ngón tay cái với hắn, cười hề hề nói: "Thằng nhãi mày gặp may rồi, đúng là đoán mò trúng, đi... Chúng ta ra sau tìm chú mày đòi tiền."
Hai người đến trước bàn làm việc của Trần Chấn Cương phía sau, nhị thúc công dẫn đầu lấy biên lai đưa cho Trần Chấn Cương.
Lúc này, Trần Chấn Cương đang nghe điện thoại, trên mặt tươi như hoa, xem ra đêm nay nhà Trang thắng đậm, chỉ thấy sau lưng hắn có ba thùng các-tông lớn đựng đầy tiền mặt, liếc qua cũng khoảng hơn 300 vạn.
Tiền mặt thôi đã thắng nhiều như vậy, nếu thêm chuyển khoản thì còn nhiều hơn nữa.
Cúp điện thoại, cầm biên lai của nhị thúc công xem qua, rồi dặn dò con trai cả Trần Cường: "Cường Tử, trả tiền cho nhị thúc công, 7800 đồng, trừ 5% hoa hồng còn 7100 đồng, cộng thêm tiền vốn 1 vạn, tổng cộng là một vạn bảy ngàn 100 đồng."
Trần Cường đặt tiền vào máy đếm, mười mấy giây đã đưa tiền cho nhị thúc công, tốc độ thật nhanh.
Nhưng, nhị thúc công cầm tiền chỉ sờ qua rồi lại đưa cho Trần Chấn Cương: "Trận tới Brazil gặp Hà Lan, một vạn bảy ngàn một ta tất tay cửa Brazil thắng."
Trần Chấn Cương cười: "Tốt, nhị thúc thật khí phách."
Đánh bạc, nhà Trang không sợ ngươi thắng, chỉ sợ ngươi không cá cược, viết vèo vèo mấy tờ xong liền giao cho nhị thúc công.
Đến lượt Trần Trạch, lấy biên lai ra đưa: "Chú, tính cho con xem, tổng cộng thắng bao nhiêu."
Chú cười nói: "Trạch Tử, tối nay mày số đỏ đấy, đúng là để mày đoán trúng."
Trần Trạch cười bồi: "Chú à, chú không biết đó thôi, con đặc biệt thắp hương cầu phúc cho ông, sao mà xui được."
"Ha ha!" "Tính mày có hiếu, còn biết thắp hương cho ông, mày đặt cược 4 vạn nhân hai mươi lần là 80 vạn, trừ 5% hoa hồng còn 76 vạn, mày mượn 5 vạn chỗ ta, nếu giờ trả thì còn bảy mươi mốt vạn."
Trần Trạch dứt khoát: "Giờ trả luôn nha, mấy vạn con lười tính toán."
Một phát thắng mấy chục vạn, người bên cạnh đều một mặt ngưỡng mộ.
"Trận sau còn muốn cược không?"
Trần Trạch nghĩ, vẫn là không nên quá lộ liễu, trong Đạo Đức Kinh có một câu kinh điển: "Quang nhi bất diệu, tịnh thủy thâm lưu."
Ý là khi cuộc sống đang thuận lợi thì đừng nên khoe khoang, phải giữ bình tĩnh, như nước chảy chậm ở nơi sâu.
Nghĩ kỹ rồi, Trần Trạch mở miệng: "Con đặt 10 vạn cho đội Hà Lan thắng, tỉ số chọn 2-1."
Trần Cường ở bên cạnh nói: "Anh Trạch, thắng nhiều thế rồi mà chỉ cược có 10 vạn, gan anh nhỏ quá, nếu là em, ít nhất cũng phải đặt 30 vạn."
Trần Trạch khoát tay: "Thôi đi, anh không như nhà các cậu có tiền, anh còn phải để tiền mua nhà cưới vợ."
Trần Cường đếm tiền, lấy một cái túi vải ra đựng vào, rồi đưa cho hắn, giọng ngán ngẩm: "Tổng cả vốn của anh là 65 vạn, nhà ba anh ở khu kia, số tiền này mua được hai căn."
Cầm tiền cùng giấy nợ, hắn vui vẻ nói: "Chú ơi, muộn rồi con về nghỉ ngơi, nếu mai trúng thì con lại đến tính tiền."
Trần Chấn Cương gật đầu: "Về nhà nói nhỏ thôi, đừng làm bà mày tỉnh giấc."
"Con biết."
Trần Trạch ra đại sảnh phát một vòng thuốc, ra đến cửa liền xé giấy nợ, rồi xách túi vải về nhà.
Nhìn bóng lưng hắn, nhị thúc công bĩu môi: "Thằng nhãi này gan lớn thật, xuống 10 vạn mà không thèm xem trận đấu."
Trần Cường chua chát: "Nhị thúc, hắn tiền học phí còn không có, tiền cá cược cũng là mượn chỗ con, lại đúng là để nó trúng, có tức không cơ chứ."
"Tức gì, tao cũng muốn về thắp hương bái ông một cái đây."
Nói rồi, nhị thúc công đứng dậy rời lầu hai.
Hôm sau, cả thôn Trần đều bàn tán chuyện Trần Trạch trúng lớn đêm qua.
Ở một cái chòi nghỉ nhỏ đầu thôn, hơn chục ông bà bảy tám mươi tuổi đang xôn xao, "Các người nghe chưa? Đêm qua con trai Trần Chấn Thanh là Trần Trạch mua vé số bóng đá 10 vạn, trúng 200 vạn."
"Thật hả, số tốt thế?"
"Lừa các bà làm gì, con trai tôi tận mắt thấy nó cá độ còn gì."
Một bà hơn 70 tuổi tay cầm quạt cỏ, bà vỗ đùi: "Các bà sai rồi, không phải 200 vạn mà là 260 vạn, trước nó còn thắng 70 vạn nữa, hai thằng cháu nhà tôi chính miệng nói."
Mọi người mỗi người một lời, hận không thể mình là người trúng thưởng.
Còn đương sự Trần Trạch thì vẫn đang ngủ say như chết, mãi đến khi điện thoại vang lên mới kéo hắn ra khỏi mộng.
"Alo, ai đấy, sáng sớm gọi điện là muốn xảy ra chuyện con không có lỗ đít biết chưa?"
Đầu dây bên kia, bàn tử mắng: "Thằng chó, mười giờ rồi còn chưa chịu dậy, đêm qua mày đi ăn trộm à?"
Hắn đưa tay lấy đồng hồ báo thức cũ xem, đúng là 10 giờ rồi.
Thế là, vội vàng giải thích: "Xin lỗi, tối qua xem bóng đá muộn quá."
"Mày nhanh lên, tối qua bảo hôm nay cùng nhau chơi xe bay, tao ở quán net Lộ Giang đợi mày."
"Bàn Tử, mày chơi trước đi, lát tao tới."
Cúp điện thoại, hắn vội vàng rời giường rửa mặt.
Xong xuôi, vội ra cửa, vừa ra đến cổng thì bà gọi giật lại: "Trạch Tử, chú mày bảo lên phòng phía sau lấy tiền."
Chết tiệt, sao mà suýt quên mất chuyện quan trọng nhất, quay vào phòng ngủ, mở ngăn kéo lấy biên lai đặt cược, liền sang nhà chú bên cạnh.
Phía sau đại sảnh tầng hai, Trần Chấn Cương đang cầm máy tính làm sổ sách, thấy Trần Trạch đi tới liền cằn nhằn: "Thằng nhãi, sao mà ngủ như heo vậy, giờ mới dậy, tiền tao đã bảo thằng em con đem ra ngân hàng rút, giờ chỉ có thể chuyển khoản thôi."
Trần Trạch cười hề hề: "Chú à, chuyển khoản cũng được, con không kén ăn."
"Mày nói thật với chú, có phải có tin gì mật không mà đoán trúng thế?"
Trần Trạch bị hỏi thì mắt chớp lia lịa, lấp liếm: "Đâu có đâu chú, con là học sinh thì làm gì có tin mật, vận may thôi, tất cả là ông phù hộ."
Trần Trạch sao mà có thể nói chuyện trọng sinh của mình được, tự nhiên là quy mọi sự cho vận may.
Lấy ví da trong túi quần, rút thẻ ngân hàng đưa cho chú: "Nhờ chú chuyển tiền vào thẻ này."
Trần Chấn Cương dùng máy tính chuyển khoản xong thì giải thích: "Trừ hoa hồng còn 190 vạn, thêm cả vốn 10 vạn nữa, vừa vặn 200 vạn chú đã chuyển cho con rồi."
"Tốt chú, con có hẹn đi trước đây ạ."
Trần Chấn Cương gật đầu.
Hắn vừa ra khỏi cửa thì điện thoại đã nhận tin nhắn từ ngân hàng báo…
Bạn cần đăng nhập để bình luận