Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo

Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo - Chương 9: Đầu tư mua nhà (length: 7385)

"Trương Kiệt Sâm, các ngươi muốn xem nhà phải không?"
Lưu Đại Dũng đi đến trước mặt hắn hỏi.
Béo gật đầu cười, "Chú Lưu, không phải cháu xem, là bạn học Trần Trạch của cháu muốn xem, hắn nói muốn mua nhà ở đây làm hàng xóm với cháu."
"Ồ, bạn học này chào, nhà chú giá không rẻ đâu nha."
Ba người đi về phía thang máy, trong thang máy Trần Trạch lên tiếng hỏi: "Chú Lưu, nhà chú bao nhiêu mét vuông, định bán bao nhiêu tiền?"
Thang máy chỉ mười mấy giây đã đến tầng bảy, Lưu Đại Dũng mở cửa phòng 705 xong, đáp: "Nhà chú 70 mét vuông, giá 35 vạn tệ."
"Chú Lưu, 35 vạn cao quá, chú xem trần nhà với tường nhà đều cũ lắm rồi, mà ghế sô pha của chú cũng ngả màu vàng, chỗ nào cũng có mạng nhện, hình như chú lâu rồi không ở đây phải không?" Trần Trạch vừa nhìn vừa đánh giá.
Nhà của Lưu Đại Dũng đã treo môi giới một tháng, cũng không có ai đến xem, chuyện này làm ông vô cùng phiền muộn, bây giờ thật không dễ mới có người đến xem, đương nhiên ông phải cười làm lành nói: "Tiểu Trần à, nhà cũ chút thôi, giá cả có thể thương lượng mà!"
Ông không biết, chính vì nhà ông không ai hỏi thăm, mới có việc ông được giải tỏa tiền bồi thường sau này.
"30 vạn, chú Lưu, đó là giá cháu thấy hợp lý nhất."
"Cái này... thấp quá rồi tiểu Trần?"
"Không thấp đâu chú, nhà ở ngoại ô bây giờ mới có 5000 tệ một mét vuông, nhà chú 70 mét vuông chú đòi 35 vạn, tương đương 5000 tệ một mét vuông bằng với giá nhà mới rồi, nhà cũ thế này nói thật 30 vạn là đã cao."
Béo ở bên cạnh phụ họa, thêm mắm dặm muối nói: "Anh họ con hôm trước mua nhà mới ở Giang Tân Hoa Viên, 50 mét vuông chỉ có 25 vạn, anh Trần Trạch, chú ra giá này cao rồi."
Lưu Đại Dũng nghe ở một bên, trong lòng âm thầm sốt ruột, "Thằng mập chết bầm này là đến phá đám hả."
Thấy béo còn muốn nói tiếp, ông liền mở miệng ngăn lại, "Trương Kiệt Sâm con qua một bên chơi, người lớn đang nói chuyện, con nít chen vào làm gì."
Béo thầm oán thầm hắn, Trần Trạch khi nào biến thành người lớn vậy.
Trần Trạch thấy vẻ mặt sốt ruột của Lưu Đại Dũng, trong lòng tán thưởng khả năng phụ họa của béo, vụng trộm giơ ngón tay cái với béo.
Lưu Đại Dũng cười ha hả nói: "Tiểu Trần, chú chợt thấy giá cháu đưa ra rất hợp lý, vậy mình quyết định như vậy nha, chú ra ngoài soạn hợp đồng, rồi đến cơ quan chức năng làm thủ tục sang tên."
Trần Trạch gật đầu, "Được, vậy bọn cháu xuống dưới lầu đợi chú với hợp đồng."
Ba tiếng sau, làm xong thủ tục sang tên, Trần Trạch dẫn Lưu Đại Dũng đến ngân hàng chuyển khoản.
Buổi chiều, nắng hè chói chang, trong khu Lệ Cảnh, Trần Trạch và béo Trương Kiệt Sâm vừa liếm kem que vừa giải nhiệt.
"Béo, Lý Gia Nhân ở tầng năm mày có quen không?"
Béo lắc đầu, "Trong khu có nhiều nhà vậy, tao sao mà quen hết được, mày gọi điện thoại cho ổng chẳng phải được rồi sao?"
Lấy điện thoại ra, theo số điện thoại trên mẩu giấy gọi đi, "Alo, là ông Lý phải không ạ? Có phải ông muốn bán nhà ở khu Lệ Cảnh không?"
Đầu dây bên kia, "Đúng vậy, tổng cộng 30 vạn, đúng giá này, nếu cậu chấp nhận được tôi sẽ về làm thủ tục sang tên cho cậu."
"Cho con hỏi nhà mình có bao nhiêu mét vuông, con có thể lên lầu năm xem nhà không ạ?"
Đầu dây bên kia bực dọc nói, "Trên giấy không phải viết rồi à 90 mét vuông, cậu muốn xem nhà e là không được, cả nhà tôi đã đến Hương Cảng ở rồi, không có ai ở đó hết."
"Vậy ạ, 30 vạn con muốn, vậy ông xem khi nào có thời gian về sang tên cho con."
"Vậy cậu đợi tôi hai ngày, tôi cần giải quyết xong công việc ở bên này mới có thể về đại lục."
"Dạ được, con lúc nào cũng chờ điện thoại của ông."
Cúp điện thoại, Trần Trạch thầm mắng trong lòng: Nhà 90 mét vuông này mà chỉ có 30 vạn, xem ra mua nhà của Lưu Đại Dũng đắt rồi.
Béo kéo góc áo của hắn hỏi: "Sao rồi, ông Lý Gia Nhân đó nói sao?"
"Người ta không ở bên trong lục địa, cả nhà qua Hương Cảng hết rồi, phải hai ngày nữa mới về được."
"Bây giờ mình đi đâu tiếp?"
Trần Trạch nghĩ ngợi một lát, "Chúng ta đến công ty môi giới xem sao, nếu như khu này còn có ai bán nữa, mình cùng nhau mua luôn."
Hai người đến ven đường bắt taxi, rồi ngồi vào, "Chú ơi cho con đến công ty môi giới bất động sản gần đây ạ." Trần Trạch nói.
"Được, mấy đứa ngồi đi."
Trên xe, béo lên tiếng hỏi: "Mày mua nhiều nhà vậy, có ở hết không?"
"Tao đây là đầu tư đợi tăng giá, hiểu chưa, đúng rồi tao nói cho mày một chuyện."
"Chuyện gì?" Béo tò mò hỏi.
"Tao định đăng ký học đại học Thâm Thành, mày cũng đăng ký học đại học Thâm Thành đi, tao định qua đó mở công ty, đến lúc đó hai đứa mình cùng nhau khởi nghiệp."
"Nhưng mà tao không có vốn, làm sao mà khởi nghiệp được?"
Trần Trạch cười nói: "Tao có vốn được mà, tao bỏ tiền mày bỏ sức, tao cho mày 10% cổ phần quản lý gốc."
"Mày nói thiệt đó hả, định mở công ty gì?"
Mở công ty gì? Mình cũng chưa nghĩ xong, chỉ cần có thể kiếm tiền là ngành nghề nào hắn cũng muốn làm, chỉ có điều chút tiền lẻ trong túi mình cũng không làm được việc gì lớn, nhiều nhất là đánh quả lẻ thôi.
Béo thấy hắn nghĩ lâu vậy, cười nói: "Nghĩa phụ nghĩ ra mở công ty gì chưa vậy, con còn đợi giống như con đợi mày thành người giàu đây nè!"
"Nghĩ ra rồi, tao định mở nhà máy quần áo, mày thấy sao?"
Béo suy tư một hồi rồi chậm rãi nói: "Nhà máy quần áo hả? Cũng được đó, chỉ có điều ở Quảng Thành nhà máy quần áo nhiều vô số kể, cạnh tranh khốc liệt lắm."
"Tao thích đi trong khe hở mà sinh tồn, như vậy cuộc sống mới đầy thách thức kích thích, nếu chỉ muốn sống cuộc đời bình thường, thì chi bằng cứ nằm thẳng cẳng mà hưởng thụ, như vậy chẳng phải là quá nhàn hạ sao."
"Nghĩa phụ, sao tao thấy mày so với mấy bạn trong lớp chín chắn hơn hẳn, nói chuyện câu nào ra câu nấy, nghe như có chiều sâu vậy, nghe mà muốn bùng cháy luôn."
Trần Trạch khoác vai hắn rồi quay sang cười mỉm.
Bác tài xế phía trước, nghe thấy hai đứa còn chưa mọc đủ lông một đường ba hoa chích chòe, chỉ có thể lắc đầu ngao ngán.
Trong chớp mắt xe đã đến trước cửa công ty môi giới, xuống xe xong, Trần Trạch phàn nàn nói: "Thời tiết này đúng là không thích hợp để ở ngoài đường, hay là ở trong nhà bật điều hòa quạt máy còn thoải mái hơn."
Hai người bước nhanh về phía công ty môi giới, khi đẩy cánh cửa thủy tinh ra, một luồng hơi lạnh ập đến, trên dưới người một trận mát mẻ, "Vẫn là có điều hòa thoải mái hơn," béo cảm thán.
"Hoan nghênh quý khách."
Một cô gái hơn hai mươi tuổi mặc đồng phục đi tới, tươi cười chào đón.
"Hai vị tiểu tử, hai người muốn thuê nhà hay là mua nhà ạ?"
Béo ưỡn ngực, thốt ra một tràng tiếng phổ thông chưa chuẩn nói: "Đương nhiên là mua nhà rồi người đẹp, cô nhìn bộ dạng của tôi giống như người cần đi thuê nhà chắc?"
Mỹ nữ vừa nghe khẩu âm liền đoán hai người này là người địa phương, liền cười làm lành nói: "Vậy các cậu có nhắm được khu vực nào chưa, công ty của tụi tôi hợp tác với chủ mười khu lân cận, không biết các cậu thích khu nhà nào?"
". . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận