Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo

Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo - Chương 20: Cùng ngươi không quen đừng phiền ta (length: 7773)

"Cậu ơi, thật đáng tiếc phải nói với cậu, tiền... Ta có, nhưng đều đã đầu tư hết rồi, không phải sao, hôm nay công ty trang phục của ta vừa khai trương."
Đầu dây bên kia, Lâm Gia Hào nghe thấy tiền đã đầu tư hết, không biết phải nói tiếp thế nào, bà vợ liền giật lấy điện thoại.
Mở miệng nói: "A Trạch à, ta là mợ của con đây, con đừng có lừa chúng ta, mấy chục triệu sao con có thể lập tức ném hết ra ngoài được, con nếu có lương tâm thì cho chúng ta 50 vạn đi, con phải biết Gia Hào là cậu ruột của con đó."
Nghe mợ nói, hắn trực tiếp nói thẳng.
"Mợ, con nhớ là mấy hôm trước con đến hỏi mợ mượn một vạn tiền học phí, sao mợ không nói cậu ấy là cậu ruột của con, con cảm thấy lúc ấy con không giống cháu ruột cậu ấy, mà giống một kẻ xin ăn hơn, con khá lên thì các người mới nhớ đến con, nói cho mợ biết, muộn một xu thôi con cũng không cho mượn."
"Đồ có nương sinh không có mẹ dạy, cậu ruột vay tiền cũng không..."
Chưa kịp bà ta nói hết lời, đã thấy đối phương cúp máy, đợi khi bà ta gọi lại, mới phát hiện mình đã bị chặn số.
Sau khi chặn số điện thoại của cậu, Trần Trạch lại nhận được mấy cuộc gọi của người thân, đều là hỏi vay tiền, hắn bỗng cảm thán nói: Lúc nghèo thì không ai hỏi han, khá lên cái là thất đại cô bát đại dì đều xuất hiện vay tiền.
May mà bọn họ không biết mình ở đâu, nếu không chắc cửa nhà cũng bị người đạp nát.
Hai mươi phút đường đi, lần đầu tiên hắn cảm thấy dài đến vậy.
Xe đi vào đến trước cửa trung tâm thể hình lực sĩ, Trần Trạch bước xuống xe.
"Chú Đức, chú lâu lắm không luyện tập rồi, đi thôi, chúng ta vào trong cùng rèn luyện thân thể."
Triệu Hữu Đức cười nói: "Đúng vậy, từ khi kết hôn xong thì ít luyện tập hẳn."
Đi đến quầy lễ tân, hắn mở miệng hỏi: "Lão bản, làm một cái thẻ tháng hết bao nhiêu tiền?"
"Chào anh, tự tập là 500 tệ, cần huấn luyện viên thể hình là 1000 tệ, huấn luyện viên cố định kèm bữa ăn dinh dưỡng là 3100 tệ một tháng."
Trần Trạch không do dự trực tiếp chọn gói huấn luyện viên cố định kèm bữa ăn dinh dưỡng, trả 6000 tệ làm hai cái thẻ, sau đó lão bản sắp xếp cho hắn một huấn luyện viên nam cơ bắp toàn thân phát triển, tên là Đoàn Vĩnh Cường.
Đoàn Vĩnh Cường dẫn hai người đến khu vực thiết bị tập thể hình, sau đó bắt đầu giảng giải cho họ cách sử dụng các loại thiết bị tập thể hình và phương thức luyện tập.
Dưới sự chỉ dẫn của Đoàn Vĩnh Cường, hai người bắt đầu chuyên tâm luyện tập, sau một tiếng đồng hồ, toàn thân đẫm mồ hôi, tim đập nhanh và thở dốc từng ngụm lớn.
Một bóng dáng xinh đẹp đi đến trước mặt hắn, "Trần Trạch, cậu cũng tập thể hình ở đây à, thật là khéo quá."
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là Lương Tiểu Mạn, "Ừ, rảnh rỗi nên đến luyện tập một chút."
"Trần Trạch, điểm thi đại học của cậu được bao nhiêu?"
"Hình như chúng ta không quen biết nhỉ, cậu hỏi cái này làm gì?"
"Ờ... Tớ giúp Hân Di hỏi, cô ấy thi được 667 điểm, muốn hỏi xem cậu đăng ký vào trường nào."
"Ta học trường nào, không liên quan gì đến nàng cả, cậu cứ vậy mà chuyển lời lại là được rồi."
Lương Tiểu Mạn liếc hắn một cái, "Tớ nói Trần Trạch này, mọi người đều là bạn học, hỏi điểm thi một chút thì làm sao chứ, cậu là đàn ông con trai mà sao có thể đối xử như thế với bạn nữ, quá đáng thật đấy."
Trần Trạch xòe hai tay ra, "Quá đáng thì cứ quá đáng đi, tùy nàng nghĩ thế nào, ta là cái tính này."
"Hân Di chỉ từ chối cậu một lần, đến nỗi cậu phải thế sao? Không làm được người yêu, thì làm bạn bè cũng được mà."
"Nhưng vấn đề là, ta không muốn làm bạn với nàng, thế nào ta ngay cả quyền từ chối cũng không có sao?"
"Vì sao, Hân Di không xinh đẹp sao?"
"Lương Tiểu Mạn, kết bạn với xinh đẹp có nửa xu liên quan à, ta kết bạn coi trọng nhân phẩm và thật tâm, những thứ đó Hoàng Hân Di trên người một cái cũng không có, ta tại sao phải làm bạn với nàng."
"Vậy cậu tìm nàng nói chuyện, để nàng sửa cái bệnh công chúa đi."
"Lương Tiểu Mạn, tuy ta không đẹp trai lắm, nhưng cũng là một người đàn ông hiếm có đấy, muốn chiều cao có chiều cao, tướng mạo xuất chúng, ta tại sao phải lãng phí sức lực vào nàng, thiên hạ nhiều phụ nữ mà, nàng không muốn làm bạn gái của ta, thì ta đổi một người khác theo đuổi chẳng được sao?"
"Tớ biết nàng từ chối cậu, còn đi chỗ khác tuyên dương, để cậu mất mặt, nhưng nàng thật không có ác ý, chỉ là đơn thuần khoe khoang một chút thôi."
"Nên nói ta đều đã nói cả rồi, cậu ở đâu đến thì về chỗ đó đi, đừng làm phiền ta nữa, còn cái Hoàng Hân Di nào đó thì cậu chuyển lời cho nàng, về sau cũng đừng tới quấy rầy ta, ta bây giờ chỉ muốn kiếm tiền, không có hứng thú với yêu đương gì hết, thời gian rảnh thì rèn luyện chút thân thể."
Hắn vừa dứt lời, lại có một giọng nói quen thuộc truyền đến.
"Tiểu Mạn, tớ nói cậu đi vệ sinh sao mà lâu thế, hóa ra là ở đây tán dóc với Trần Trạch."
Lưu Hải Quân đi tới, kéo tay Lương Tiểu Mạn như tuyên bố chủ quyền, rồi nói: "Lần trước chẳng phải cậu bảo cua nước ở nhà hàng Quảng Phủ ngon sao, đi thôi, hôm nay tớ mời cậu đi ăn cua nước ở nhà hàng Quảng Phủ."
Nhìn Lưu Hải Quân kéo Lương Tiểu Mạn rời đi, hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi, cứ mỗi lần nhìn thấy Lương Tiểu Mạn là hắn lại nhớ đến kiếp trước, ba đứa con mà mình vất vả nuôi lớn đều không phải con mình, trong lòng hắn rất khó chịu.
Hít một hơi thật sâu cố gắng để mình bình tĩnh trở lại, không được... Không thể để tên vương bát đản Lưu Hải Quân này sống tốt được, cẩn thận suy nghĩ một hồi, hắn quyết định sẽ đoạt mối làm ăn của ba Lưu Hải Quân, chỉ cần cuộc sống của Lưu Hải Quân tốt hơn là lòng hắn liền không vui.
Nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, đã 12 giờ trưa.
"Chú Đức, chú có đói bụng không?"
"Cũng tạm."
"Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."
Thấy Trần Trạch đi ra ngoài, Triệu Hữu Đức đi theo sau kỳ lạ hỏi: "Lão bản, chúng ta không phải mua bữa ăn dinh dưỡng ở đây sao? Sao không ăn ở đây?"
"Chú Đức, con đột nhiên có chút muốn ăn cơm vịt quay."
Đi trên đường quan sát bốn phía, cuối cùng thấy một tiệm Vịt Quay Ngô Ký ở gần đó.
Bước vào bên trong xem thử, thấy cửa tiệm rất nhỏ, chỉ hơn mười mét vuông, đang vào giờ cơm trưa nên đã kín người ngồi ăn, có thể thấy tay nghề của ông chủ rất khá.
Ông chủ là một ông chú trung niên béo tròn, trạc tuổi bố hắn, bà chủ có phần mũm mĩm, còn có một cô con gái trẻ đẹp đeo kính đen, tuổi tác tương đương với hắn.
"Tịnh Tử muốn ăn gì, chúng ta có vịt quay, heo quay, xá xíu, gà hấp muối, gà luộc." Ông chủ lần lượt giới thiệu các món ăn của mình.
"Vịt quay bao nhiêu tiền một phần?"
"Có ba mức giá cho cậu lựa chọn 10 tệ, 12 tệ, 15 tệ, nhiều tiền thì lượng cũng nhiều hơn."
"Lão bản, cho mỗi loại một phần giá 15 tệ."
"Được, tôi sắp xếp ngay cho."
Năm phút sau, cô gái đeo kính mang năm món ăn lần lượt bày lên trước mặt hắn, "Mời hai vị dùng bữa."
Trần Trạch và Triệu Hữu Đức ăn ngấu nghiến.
"Ừm, mùi vị cũng không tệ!" Trần Trạch vừa ăn vừa tán thưởng.
Sau khi nếm thử hết các món, không thể không cảm thán tay nghề của lão bản này thật tốt, tuy không sánh bằng sơn hào hải vị, nhưng giá cả lại bình dân, dù sao người có tiền cũng chỉ chiếm số ít, 90% cả nước đều là người bình thường.
Cho nên, đây là một hạng mục đầu tư rất đáng giá...
Bạn cần đăng nhập để bình luận