Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo

Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo - Chương 143: Nhảy xuống biển cứu người (length: 7824)

Sáng ngày thứ hai, Trần Trạch chạy bộ về, thấy tiểu khả ái vẫn còn ngủ say.
Hắn vào bếp làm hai bát mì trứng gà cho bữa sáng.
Làm xong, hắn nhẹ nhàng đến bên giường, véo mũi tiểu khả ái.
Tiểu khả ái mơ màng mở mắt, lẩm bẩm: "Cho ta ngủ thêm tí nữa đi."
Trần Trạch cười: "Đồ lười, dậy ăn mì đi, ta làm mì trứng gà đặc biệt đó."
Tiểu khả ái chậm rãi ngồi dậy, chưa được bao lâu đã ngả xuống.
"A Trạch, em không muốn ăn."
Trần Trạch nghi hoặc hỏi: "Sao vậy, không đói à? Hay là bị ốm rồi?"
Tiểu khả ái bực bội nói: "Đêm qua 12 rưỡi, em xuống sân thượng đốt pháo thì, mấy nhà hàng xóm nhìn trộm em đốt pháo, đã vậy còn chụp hình nữa, anh nói xem bọn mình tốn bao nhiêu tiền mua pháo, để bọn họ nhìn không thấy là có phải thiệt quá không?"
"Phụt!"
Trần Trạch bật cười vì sự keo kiệt của nàng.
"Tiểu khả ái, em đốt pháo lại không cho người ta xem à? Thật là, nhanh dậy đi."
Trần Trạch bá đạo vén chăn, bế nàng đặt lên đùi, cưỡng ép mặc quần áo cho nàng.
Tiểu khả ái cũng không chống cự, mặc Trần Trạch muốn làm gì thì làm.
Lúc này, Trần Trạch thấy mình không phải bạn trai nàng, mà có hơi giống ba nàng, mặc đồ xong, hắn vỗ vào mông nàng.
"Nhanh đi đánh răng rửa mặt."
Mười phút sau, hai người ngồi vào bàn ăn sáng.
"A Trạch, hôm nay chúng mình đi đâu chơi?"
"Cuối năm đi đâu được chứ, công viên đóng cửa, cửa hàng mặt tiền cũng đóng cửa nốt, dạo phố thì không thể, anh thấy ăn sáng xong vẫn là tiếp tục nghiên cứu làm sao nhanh chóng tạo ra người."
Tiểu khả ái dưới bàn, chân nhỏ đạp vào chân hắn, miệng mắng: "Đi đi, tối qua anh đã ba lần rồi, em không có theo đâu, em chịu không nổi, hay là...anh kiếm tiểu a khác đi."
Trần Trạch ghé mặt lại: "Thật không tiểu khả ái, vậy để khi nào anh kiếm một em."
Tiểu khả ái tóm lấy tai hắn, xoay một vòng 180 độ.
"A a... Tiểu khả ái em điên rồi, mau bỏ tay ra."
Tiểu khả ái cười hỏi: "Có phải anh sớm có ý này rồi không? Khai thật xem anh có phải để ý chị Trầm bí thư kia rồi không?"
"Tiểu khả ái, em vu oan đó, tuyệt đối không có chuyện đó."
"Hừ! Tốt nhất là không có, nếu không em vặn tai anh rụng đó." Tiểu khả ái làm bộ mặt nũng nịu, đến khi tai Trần Trạch đỏ lên mới buông tai hắn ra.
Trần Trạch nghĩ đường phố không có chỗ nào chơi, ở nhà cũng chán, hay là đi bãi cát nhặt ít cá tôm nhỏ, ốc biển chơi cho vui.
Thế là, hắn vào phòng chứa đồ trong sân, lấy đồ nghề bắt hải sản hôm trước ra, hai thùng nhựa, hai đôi găng tay, hai kìm sắt.
Tiểu khả ái đứng ở cửa, thấy hắn lôi từng thứ đồ ra, hào hứng hỏi: "A Trạch, mình đi nhặt vỏ sò ốc biển ở bãi biển à?"
"Ừ, ở nhà chán, mình ra biển chơi."
"Hay quá!"
Tiểu kim khố lon ton chạy đến, ngoe nguẩy đuôi với tiểu khả ái, kêu hai tiếng có vẻ như đang nói, ta cũng đi.
Trần Trạch hai người mỗi người xách một thùng Tiểu Hồng, hướng bãi cát đi đến.
Tiểu kim khố còn hào hứng hơn, nó bốn chân ngắn ngủn chạy nhanh, đi trước hai người, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía hai người.
Đến bãi cát, tiểu kim khố xông lên đầu tiên, chạy tới chạy lui vui sướng.
Chuông điện thoại vang lên, tiểu khả ái bấm nghe điện thoại đeo trước ngực.
Đầu dây bên kia là tiếng của biểu tỷ: "Tư Vũ, chị sắp đến nhà em rồi, ba chị bảo mang cho em một bịch sủi cảo ăn nhé."
"Tuyệt vời biểu tỷ ơi, em thích ăn sủi cảo nhất, em về liền."
Nói xong, nàng quăng thùng nhựa và kìm sắt lên cát, sau đó nói với Trần Trạch: "A Trạch, biểu tỷ mang đồ ăn ngon đến, em về lấy nha."
"Đi đi, anh đợi em ở đây."
"Vâng."
Tiểu khả ái vừa đi, tiểu kim khố cũng đi theo nàng rời đi.
Trên bãi cát, hôm nay vắng vẻ khác thường, chắc mọi người đang ngủ, chỉ có một đôi tình nhân tản bộ ngắm biển, thỉnh thoảng lấy máy ảnh chụp hình.
Lúc này, ánh nắng ấm áp mùa đông vừa lên, ánh vàng chiếu vào người thật dễ chịu.
Bỗng nhiên, gió biển càng lúc càng lớn, sóng biển cũng cao trào hơn, tung bọt trắng xóa.
Trên bãi biển, cô gái chân trần đứng trong nước, gọi bạn trai: "Thần Lượng, mau chụp giúp em hình nền bọt sóng phía sau."
Thần Lượng đang loay hoay với máy ảnh, nghe bạn gái gọi, liền đáp: "Chờ tí, Băng Khiết, anh chỉnh độ sáng máy ảnh đã."
Băng Khiết đứng trong nước biển lạnh cóng, gió biển thổi khiến quần áo nàng phấp phới, giục giã: "Thần Lượng anh nhanh lên, gió biển mạnh quá rồi."
Trong lúc nàng nhìn chằm chằm bạn trai, hoàn toàn không để ý đằng sau có một con sóng lớn đang ập tới.
"Ầm ầm!"
Một đợt sóng cao một mét đánh ập vào người khiến nàng ngã nhào, cuốn ra biển.
"Cứu với!"
Thần Lượng nghe bạn gái kêu cứu, vội ngẩng đầu lên, phát hiện bạn gái bị cuốn ra biển rồi.
Hắn hoảng hốt chạy xuống nước, muốn cứu bạn gái, nhưng một đợt sóng khác ập đến, đợt này còn cao hơn đợt trước nửa mét.
Thấy sóng biển dữ dội như vậy, hắn sợ hãi chạy ngược lên bờ.
Trong nước Băng Khiết vô cùng thất vọng với hành động của bạn trai, anh ta rõ ràng biết bơi mà không chịu mạo hiểm cứu mình, xem ra lời yêu đương ngon ngọt anh ta vẫn hay nói, toàn là giả dối.
Cô gái tên Băng Khiết là con một, người Lai Châu tỉnh Lỗ, tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, gia đình kinh doanh màn hình điện thoại di động, là một trong những nhà cung cấp cho thương hiệu điện thoại Kim Lập.
Thần Lượng vội lấy điện thoại gọi điện cầu cứu, thật ra hắn cũng muốn cứu người, chỉ là trước con sóng lớn, hắn rút lui, hắn không tin sẽ cứu được bạn gái, sợ làm liên lụy đến tính mạng mình.
Trần Trạch ở xa nghe tiếng kêu cứu, liền ném hết đồ nghề trên bờ cát, chạy về hướng cô gái gặp nạn.
"Anh ơi, cứu bạn gái tôi, tôi xin đưa anh một vạn tệ."
Trần Trạch đến trước mặt Thần Lượng, nhanh chóng cởi áo khoác và giày, vừa cởi vừa thấy cô gái ngoài biển càng trôi càng xa, chỉ còn cái đầu nhô lên mặt nước, hai tay vùng vẫy liên hồi.
Trần Trạch chạy lấy đà lao xuống biển, vừa nhảy xuống, đã bị một con sóng cao hai mét đánh bật về bờ.
Nhưng hắn không bỏ cuộc, khi sóng biển đẩy ra, hắn lại lao xuống biển bơi về phía cô gái.
Người nhà cô gái nhận được tin báo từ Thần Lượng, từ biệt thự số 13 chạy ra, ba Băng Khiết cầm một cây gậy dài năm mét chạy đến.
Mẹ cô thì cầm phao bơi, bà đi đến bên cạnh Thần Lượng chất vấn: "Cậu biết bơi tại sao không xuống cứu Băng Khiết nhà tôi?"
Thần Lượng mặt đầy áy náy: "Dì Dung, sóng biển cao quá, con sợ."
Lưu Thiên Dật, ba của Lưu Băng Khiết liếc mắt lạnh lẽo nhìn hắn, miệng chửi thô tục: "Mẹ kiếp mày là thằng vô tích sự, mày có tác dụng gì, bạn gái mày cũng không bảo vệ được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận