Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo

Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo - Chương 4: Kiếm tiền (length: 7731)

Trần Trạch trở về thôn Trần Gia lúc còn nhỏ, nơi này là vùng ngoại ô, phần lớn những người ở trong thôn hiện tại đều là người từ nơi khác đến làm công.
Đi trên đường phố trong thôn, hắn thấy người ngoài ở đây đã nhiều gấp đôi so với trước kia, hai bên đường có rất nhiều người bán hàng rong, từ trái cây, rau trộn đến đủ loại hàng hóa khác, vô cùng nhộn nhịp.
Hắn nhìn trái ngó phải, chốc lát sau, Trần Trạch đã đứng trước cửa nhà cũ, một ngôi nhà hai tầng bằng gạch xanh cũ kỹ, rộng 50 mét vuông.
"Tiểu Trạch, sao hôm nay lại rảnh về thôn thế?"
Trần Trạch nghe theo tiếng gọi, nhìn thấy người đang chào hỏi mình là thúc thúc Trần Chấn Cương, cũng là hàng xóm của hắn. Thúc ấy có đầu óc thông minh, mắt nhìn xa trông rộng, thầu mấy cái ao cá để nuôi, vợ thúc ấy thì bán cá ở chợ đã mấy chục năm, kiếm được không ít tiền.
Nhà thúc ấy có hai căn nhà trong thôn, đều xây năm tầng, một căn cho con trai cả, căn còn lại cho con trai út.
Ở tầng một, nhà thúc mở quán mạt chược, kiêm bán vé số cào, tất cả đều là đồ cờ bạc, còn cùng với thôn trưởng và mấy người nữa cho vay nặng lãi.
Kiếp trước có người thua nhiều tiền, tố cáo thúc ấy, khiến Trần Chấn Cương bị nhốt sáu tháng mới được thả ra.
"Thưa thúc, con vừa thi đại học xong, về thăm bà nội, bà ở nhà chứ ạ?"
Trần Chấn Cương khoác vai hắn, cười nói: "Có chứ, bà nội mày chân yếu rồi, không ở nhà thì đi đâu được, mà này, thi tốt nghiệp trung học kết quả thế nào, có vào được đại học lớn trong tỉnh không?"
"Cũng tàm tạm, con được 659 điểm, chắc là đủ vào đại học lớn trong tỉnh, nhưng con không có ý định học ở đó."
"Đại học lớn trong tỉnh là trường tốt nhất Quảng Thành, sao không học ở đó?" Trần Chấn Cương hơi ngạc nhiên nhìn hắn.
Trần Trạch lắc đầu, "Tuy đại học lớn trong tỉnh tốt, nhưng con thích đại học Thâm Thành hơn, vì ở đó có nhiều cơ hội kiếm tiền hơn."
Trần Chấn Cương gật đầu, rồi chuyển sang chuyện khác, "Tiểu Trạch, khi nào con về nói với ba con giúp thúc xem, căn nhà cũ này nếu ba con muốn bán, bảo ba ra giá đi, nếu hợp lý thì thúc nhận."
Ra là nhắm vào nhà cũ của mình, ta nói sao trước kia mình về có thấy thúc ấy nhiệt tình vậy đâu, thì ra là để mắt đến miếng mồi béo bở này.
Nhân cơ hội hắn tham lam, mình phải tìm cách moi được chút tiền của hắn mới được, nghĩ đến đây, Trần Trạch mở miệng: "Thúc cho con mượn một vạn tệ đóng học phí có được không ạ?"
Nghe Trần Trạch nói vay tiền, mắt Trần Chấn Cương lóe lên, trong lòng nghĩ thầm: "Cá đã cắn câu rồi."
Đối với những kẻ cho vay nặng lãi như bọn họ, không cần biết ngươi là thân thích hay bạn bè, chỉ cần mở miệng hỏi vay, họ liền cho vay ngay, tuyệt đối không bỏ qua cơ hội kiếm tiền nào.
"Tiểu Trạch à, không phải thúc nói con đâu nhé, một vạn chỉ đủ đóng học phí, lên đại học ăn uống, ngủ nghỉ cái gì cũng tốn tiền, một năm ít nhất cũng phải hai vạn, con xem có muốn mượn thêm chút nữa không?"
Trần Trạch hơi nghi ngờ, không biết có phải mình nghe nhầm không, thúc ấy lại chịu cho mình vay tiền sao? Hắn xúc động nắm lấy tay thúc: "Thúc, thúc thật sự chịu cho con mượn tiền sao?"
Trần Chấn Cương vỗ vai hắn: "Hai ta là người một nhà, không giúp con thì giúp ai?"
"Tốt quá rồi, vậy thúc cho con mượn năm vạn là đủ tiền học bốn năm, còn dư một vạn con để tiêu."
Trần Chấn Cương búng tay: "Đi, đi theo thúc, thúc làm cho con cái giấy nợ."
Trần Trạch theo thúc lên tầng năm, Trần Chấn Cương gọi con trai út, "Tiểu Cường, lấy cho đường ca cái giấy vay nợ, nó muốn mượn tiền."
"Dạ ba, con đi lấy ngay."
Rất nhanh, Trần Cường cầm một tờ giấy trắng đến, đặt trên bàn trà. Trần Trạch cầm lên xem kỹ, vì chữ trên đó nhỏ quá nên hắn chỉ liếc sơ qua.
Hắn thấy ghi một năm phải trả cho Trần Chấn Cương năm ngàn tệ tiền lãi, Trần Trạch nghĩ một chút, một năm năm ngàn tệ đối với một người trọng sinh như mình thì vẫn chấp nhận được.
Thế là, hắn thoải mái ký tên, đồng thời điểm chỉ vào đó.
Thấy Trần Trạch nhanh gọn như vậy, Trần Chấn Cương vung tay lên, dặn dò: "Tiểu Cường, mau đi lấy năm vạn cho đường ca mày."
Không bao lâu sau, Trần Cường từ trong phòng đi ra, tay cầm một bó tiền mặt lớn, đặt trước mặt Trần Trạch: "Anh Trạch, anh có muốn đếm lại không?"
"Không cần đâu, em giúp anh tìm cái túi ni lông đen đựng vào cho anh," Trần Trạch biết, vay thúc năm vạn thì chỉ nhận được bốn vạn năm, bọn cho vay nặng lãi cho vay một vạn thì sẽ cắt lại một ngàn.
Nhìn Trần Trạch rời đi, Trần Cường khó hiểu hỏi: "Ba, sao ba cho đường ca mượn nhiều tiền vậy, nó học sinh thì làm sao trả được?"
Trần Chấn Cương cười: "Nó không trả được thì càng tốt, không trả được thì lấy nhà cũ gán nợ, như vậy chúng ta lại có một căn nhà nữa cho thuê, sau này mày chỉ việc thu tiền là giàu to, không cần làm mấy cái trò vé số với cho vay nặng lãi này nữa, rủi ro cao quá."
"... "
Cầm tiền về đến nhà, thấy bà nội đang nghe kịch Quảng Đông trên radio trong phòng, hắn gọi một tiếng rồi về phòng ngủ trên lầu hai.
Trần Trạch lấy tiền từ trong túi ni lông ra, quyết định bó lại thành từng cọc một vạn.
Nhìn những tờ tiền tuy đã cũ nhưng chẳng hề ảnh hưởng đến việc hắn dùng chúng, mặt nở nụ cười tươi rói, hắn bắt đầu chậm rãi kiếm tiền. Chẳng bao lâu thì hắn đã bó hết tiền, thấy đúng là thiếu mất 5000, tổng cộng chỉ có bốn vạn năm nghìn tệ.
Hắn lấy quần áo đi giặt rồi vào phòng tắm, căn nhà cũ này xây bằng gạch xanh, có lẽ đã hơn một trăm năm, phòng tắm cũng không có máy nước nóng, cũng may là mùa hè, thời tiết ở Quảng Đông rất nóng, muỗi nhiều vô kể.
Nửa tiếng sau, hắn về đến giường, lấy thuốc từ trên bàn ra, bôi lên mặt.
Sau khi xong việc, thân thể mỏi mệt, hắn nằm xuống giường, nhắm mắt hồi tưởng lại những sự kiện lớn xảy ra ở Quảng Thành năm 2010, xem có cơ hội nào kiếm được món tiền đầu tiên không.
Á vận hội? Hình như đến ngày 25 tháng 9 mới bắt đầu, bán cờ tổ quốc cũng có thể kiếm tiền, nhưng giờ mình đã nhập học rồi.
Vé số cào Hương Cảng? Kiếp trước mình ít mua cái đó nên căn bản không nhớ rõ.
World Cup? Cái này hắn nhớ kỹ, vì Trần Trạch rất thích xem bóng đá, tuy đội tuyển quốc gia không ra gì, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hắn là một người hâm mộ.
Trần Trạch ngồi dậy, lẩm bẩm: World Cup à, món tiền đầu tiên trông chờ vào mày đấy.
World Cup Nam Phi năm 2010, đội vô địch là Tây Ban Nha, á quân là Hà Lan, quý quân là Đức.
Cuối cùng cũng tìm ra cách kiếm được món tiền đầu tiên, nhưng phải đi đâu mua kèo đây? Hình như kèo của nhà cái quá thấp, không có kèo của mấy chỗ cờ bạc thì tỉ lệ cao hơn. Mà cờ bạc có một cái lợi là thắng là lấy tiền liền.
Kiếp trước hắn cá độ World Cup cũng thua không ít tiền, đau khổ nhất là thức đêm xem bóng, kết quả lại còn mất tiền.
Kiếp trước hắn không có chơi ở chỗ thúc nên không biết tỉ lệ cược như thế nào, cứ hỏi xem chỗ thúc ấy kèo bao nhiêu rồi tính sau, nghĩ là làm, hắn lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Cường…
Bạn cần đăng nhập để bình luận