Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo

Trọng Sinh, Kiếm Tiền Mới Là Chính Đạo - Chương 5: Cúp thế giới (length: 8151)

"Ê, Tiểu Cường, chỗ ngươi có chỗ nào cá cược World Cup tỷ lệ cược cao không?"
"Anh Trạch, ở chỗ em cá cược World Cup với vé số cào, tỷ lệ cược đều là cao nhất vùng này, anh chuẩn bị bỏ bao nhiêu tiền?"
"Chỗ các em có mấy hình thức cá cược?"
"Anh Trạch, chỗ em chỉ có ba loại, loại thứ nhất: Mua thắng thua, loại này tỷ lệ cược tương đối thấp, thường là từ 0.78 đến 1.79, loại thứ hai: Đoán đúng tỷ số, tỷ lệ cược là 20 lần, nếu anh mua trúng, bọn em sẽ rút 5%, loại thứ ba: Mua hòa, tỷ lệ cược là 8 lần, cũng rút 5%."
"Được, anh biết rồi, lát nữa anh qua cá cược." Trần Trạch căn bản không lo lắng Trang gia ăn chặn tiền của hắn, bởi vì số tiền cỏn con này của hắn, trong mắt mấy cái nhà cái lớn, cũng chỉ như thịt muỗi mà thôi.
Cúp điện thoại, Trần Trạch thầm mong kiếm được món tiền đầu tiên, năm 2010, cái thời đại vàng này, chỉ cần có tiền vốn, đầu tư vào đâu cũng có thể kiếm được vô số tiền, thêm vào việc mình mang theo ký ức trọng sinh, không phát tài quả là chuyện không thể chấp nhận.
"..."
Tầng năm, Trần Cường đặt điện thoại xuống, cười lắc đầu, "Thằng anh họ này hết thuốc chữa rồi, vừa vay được tiền đã muốn đánh bạc làm giàu."
Trần Chấn Thanh cười nhạo nói: "Lòng tham của con người là vô đáy, ai cũng muốn ngồi mát ăn bát vàng, nếu đánh bạc mà giàu được thì còn ai đi cày ruộng, ai còn vào nhà máy làm nữa."
"Điểm thi đại học của nó cao như vậy, em còn tưởng nó thông minh lắm, ai ngờ cũng chỉ là một tên mọt sách thôi."
"..."
"Khu Minh Châu, phòng 301, Trần Vĩ bóc một quả nho đút vào miệng mẹ mình, "Mẹ, kế sách của mẹ lợi hại quá, sau này không ai giành phòng với con nữa, con giờ thấy vui quá trời."
"Nhỏ tiếng thôi, đừng để ba con nghe thấy, đúng rồi con chuẩn bị học trường đại học nào?"
"Con còn chưa quyết định xong, đại học Núi Lớn với đại học Thâm Thành đều là trường nhất lưu, mẹ thấy cái nào tốt hơn?"
"Mẹ có biết gì đâu, đợi ba con tắm xong con hỏi ba ấy."
Chớp mắt, thời gian đã đến 9 giờ tối, Trần Trạch cầm tiền đi đến nhà chú mình, vừa vào đến sảnh, bàn mạt chược đã đầy người, cả sảnh mịt mù khói thuốc, ồn ào náo nhiệt.
Trần Cường đứng phía sau thấy hắn, lập tức ngoắc tay gọi: "Anh, ở phía sau này."
Trần Trạch đi đến trước mặt hắn, hỏi: "Đặt cược ở đây à?"
"Không phải, anh theo em."
Trần Cường dẫn hắn đến sảnh lầu hai, ở đây có hơn hai chục người, người thì uống trà tán gẫu, người thì đang xem lại trận đấu World Cup hôm qua, cũng có mấy người đang đặt cược.
Ở phía sau sảnh, Trần Chấn Thanh ngồi ở bàn làm việc để ghi phiếu cá cược cho khách.
"Ba, anh Trạch của con tới."
Trần Chấn Thanh nghe vậy, ngẩng đầu lên cười niềm nở, "Tiểu Trạch, con đợi chút, để ba ghi xong cho hai chú này đã rồi đến lượt con."
Trần Trạch mỉm cười, "Chú, con không vội, chú cứ bận đi ạ."
Một ông lão đứng trước Trần Trạch thấy hắn liền cười hỏi thăm: "Đây chẳng phải là Trần Trạch nhà Chấn Thanh đấy sao, lâu rồi không thấy cháu về thôn."
"Nhị thúc công, chú khỏe! Dạ là cháu, hôm nay cháu có chút thời gian nên về thăm bà nội."
Nhị thúc công cười ha hả nói: "Tối nay cháu định cá cược đội nào?"
"Cháu cũng chưa biết tối nay có ba trận của đội nào đấu với đội nào?"
Nhị thúc công chỉ tay lên bảng hiệu trên bàn nói: "Này, đều viết ở trên đấy, cháu tự xem."
Trần Trạch nhìn vào, trận đầu là: "Đức gặp Argentina", trận thứ hai: "Hà Lan gặp Brazil", trận thứ ba: "Uruguay gặp Ghana".
Trần Trạch vừa xem xong, liền đến lượt Nhị thúc công cá cược, thấy ông móc từ trong ngực ra một xấp tiền mặt mới toanh, đặt lên trước mặt Trần Chấn Thanh, "Tôi mua một vạn Đức thắng."
"Nhị thúc, mua Đức thắng thì tỷ lệ cược có 0.78 thôi, nếu chú đoán tỷ số tỷ lệ cược là 20 lần đấy," Trần Chấn Thanh ra sức dụ dỗ.
Nhị thúc công khôn ngoan lắc đầu, "Đoán tỷ số thì tỷ lệ cược cao thật đấy, nhưng mà nó cũng khó chẳng khác gì vé số 49 số, tôi vẫn cứ chọn cái nào chắc cú thôi."
"Vậy chú có đặt đội khác không? Trận thứ hai Tây Ban Nha cũng là đội mạnh đó."
"Không."
Trần Chấn Thanh xoèn xoẹt vài cái, ghi xong phiếu giao cho ông, đồng thời dặn dò: "Nhị thúc, chú cất cẩn thận nhé, đừng để mất, không có phiếu là không lấy được tiền đâu đấy."
"Người kế tiếp, đến lượt Trần Trạch, cháu đặt đội nào?"
"Chú, cháu cũng như Nhị thúc công, cũng thích đội Đức, cháu đặt 4 vạn Đức thắng."
"Tiểu Trạch, nếu cháu tin Đức như thế thì nên đoán tỷ số đi, tỷ lệ cược cao, cháu thử nghĩ xem 4 vạn trúng thành 80 vạn." Trần Chấn Thanh dụ dỗ nói.
"Lỡ mà trúng thì có được lấy tiền liền không chú?"
Nhị thúc công vỗ vai hắn, nói: "Cháu yên tâm đi, có chút tiền này thì chú cháu còn chưa để vào mắt đâu, với lại chú ấy với trưởng thôn với nhà giàu nhất trong thôn hùn nhau mở sòng, cháu còn sợ không lấy được chút tiền đó chắc?"
Trong lòng Trần Trạch mừng thầm, với hắn mà nói, nhà cái càng mạnh thì càng tốt, nhưng vẻ mặt ngoài vẫn ra vẻ kinh ngạc, "Chú, trưởng thôn với nhà giàu nhất trong thôn cũng có cổ phần ở đây à?"
"Đương nhiên rồi, cháu cứ yên tâm đặt, 10 triệu trở xuống thì tụi chú cân hết." Trần Chấn Cương kiêu ngạo nói.
"Được, cháu đặt Đức 4 - 0 Argentina."
Đôi mắt Trần Chấn Thanh thoáng hiện lên một tia tinh quang, trong lòng thầm nghĩ: Đức thì mạnh thật đấy, nhưng Argentina cũng không phải dạng vừa đâu, đặc biệt là Messi của Argentina, vẫn luôn là ngôi sao bóng đá, 4 - 0 thì không thể nào có chuyện đó được.
Trần Chấn Thanh không nói hai lời, đem 4 vạn trên bàn bỏ nhanh vào ngăn kéo, như sợ Trần Trạch đổi ý vậy.
Đồng thời, tốc độ viết phiếu cũng nhanh gấp đôi so với bình thường.
"Tiểu Trạch, còn 5000 đặt Hà Lan hay Tây Ban Nha đây?"
Trần Trạch trong đầu suy nghĩ ngàn vạn khả năng, 5000 còn sót lại trên người hắn cũng không tha, quả nhiên là đàn ông mà đã nhẫn tâm thì đến cả phụ nữ cũng phải nể.
Hai thanh niên đi phía sau, thấy Trần Trạch mua Đức thắng Argentina 4-0 liền châm chọc: "Anh bạn mua 4 - 0 chắc là phát cuồng vì tiền rồi, anh tưởng tượng xem thần tượng Messi của tôi là đồ ăn chay chắc?"
Trần Trạch không ngờ mua bóng còn gặp phải fan của Messi, hắn lập tức phản kích lại: "Anh còn chưa gặp Messi bao giờ, lỡ hắn thật ăn chay thì sao?"
"Anh... hừ, cái miệng dẻo quẹo, mai xem anh có khóc không."
Rời khỏi nhà chú, hắn tìm một tiệm thuốc mua một lọ thuốc bôi tan sưng với giá mấy chục đồng.
Về đến phòng, soi mình vào chiếc gương cũ kỹ bôi thuốc, thấy mặt mình sưng đã giảm đi rất nhiều, tin là bôi thêm vài lần nữa chắc sẽ khỏi thôi.
Bôi thuốc xong, nằm trên giường đăng nhập tài khoản QQ, thấy Hoàng Hân Di có vẻ đang gửi tin nhắn, bấm mở ra xem thì thấy nội dung là: Trần Trạch, cậu định học trường nào vậy?
Hắn trực tiếp đóng khung chat lại, mặc kệ cô ta, cái kiểu phụ nữ, lúc anh theo đuổi cô thì chê anh đủ đường, khi anh không thèm quan tâm thì lại mất ăn mất ngủ.
Kiếp trước không có tiền lên đại học là một tiếc nuối khôn nguôi của hắn, đời này dù thế nào, hắn cũng phải đi cảm nhận cuộc sống đại học, nên hắn quyết định chọn đại học Thâm Thành, vừa học vừa gây dựng sự nghiệp.
Lôi Quân từng nói, đứng ở đầu gió, đến heo cũng bay lên được.
Mình có kinh nghiệm phong phú của vài chục năm sau, nếu còn không kiếm được tiền, thì mình cũng không bằng con heo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận