Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai

Chương 713: Cẩn thận dùng thuyền được vạn năm* (2)

“Với tính cách kiêu ngạo của mình thì cho dù chết Giang Nghĩa cũng không thể làm ra chuyện như vậy được.”
“Ngươi nghĩ mà xem, nếu đổi lại là ngươi thì ngươi cũng làm như thế sao?”
Cao thủ cấp Thần đều vô cùng kiêu ngạo, Bạch Ý Viễn và Nghiêm Cuồng Sinh đều lắc đầu, bọn họ sẽ không làm như vậy.
“Vậy thì Giang Nghĩa muốn làm gì chứ…”
“Có trời mới biết, đợi Tiểu Ngữ trở lại thì hỏi hắn là được rồi.”
Một lúc sau, trong không gian xuất hiện từng đợt chấn động, sau đó một khí tức quen thuộc truyền đến.
Sắc mặt của ba người đồng thời giãn ra, Lâm Mặc Ngữ trở lại rồi.
Nhìn thấy Lâm Mặc Ngữ đi vào, Bạch Ý Viễn ho nhẹ một tiếng hỏi: “Gặp được Giang Nghĩa rồi ư?”
Lâm Mặc Ngữ cũng không thấy có gì kỳ quái, nói: “Gặp được rồi.”
Bạch Ý Viễn tiếp tục hỏi: “Giang Nghĩa tìm ngươi có việc gì?”
“Lão sư, Mạnh tiền bối, các ngài xem cái này đi.”
Lâm Mặc Ngữ nói xong thì lấy ra hai chiếc hộp Giang Nghĩa cho hắn.
Vừa lúc hắn muốn mở hộp ra, Mạnh An Văn nói: “Đợi đã.”
Nói xong, hắn ta chỉ ngón tay lên trời, tháp Thần Hạ đột nhiên xuất hiện giữa không trung.
Tháp Thần Hạ tỏa ra những tia sáng, bao trùm toàn bộ tiểu viện Bạch Thần.
Các điểm truyền tống cũng tạm thời đóng lại.
Lúc này, tiểu viện Bạch Thần dường như tách biệt với thế giới, trở thành một không gian độc lập.
Mạnh An Văn nói: “Cái hộp này không phải vật bình thường, ta cũng không nhận ra chất liệu của nó, ta cảm thấy vật bên trong ắt hẳn phi thường, vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Bạch Ý Viễn và Nghiêm Cuồng Sinh đều kinh hãi, với kiến thức và chức nghiệp của Mạnh An Văn, không có nhiều thứ mà hắn ta không nhận ra đâu.
Bạch Ý Viễn nói: “Vẫn là lão Mạnh cẩn thận.”
Nghiêm Cuồng Sinh nói: “Quả thực, cẩn thận vẫn tốt hơn.”
Sau khi chuẩn bị xong, Lâm Mặc Ngữ mở chiếc hộp cất giữ ngón tay đứt lìa của Thần Linh ra.
Một khí tức kỳ là bay ra khỏi hộp, lập tức lan tỏa mọi ngóc ngách trong tiểu viện Bạch Thần.
Sắc mặt bọn họ thay đổi rõ rệt, sau đó họ nhìn nhau với vẻ khó hiểu. Nếu như không phải Mạnh An Văn cẩn thận thì luồng khí tức này có lẽ đã lan ra rất xa rồi.
Ngay cả bây giờ, luồng khí tức này vẫn có xu hướng vượt qua phong tỏa và lan rộng ra.
Sắc mặt Mạnh An Văn hơi thay đổi, hắn ta nói: “Các ngươi vào tháp đi.”
Vừa dứt lời, tháp Thần Hạ bắn ra ba tia sáng, trong nháy mắt kéo ba người tiến vào.
Không chỉ bọn họ, nó còn kéo luôn cả toàn bộ tiểu viện Bạch Thần vào trong.
Nơi mà tiểu vện Bạch Thần tọa lạc lập tức trở thành một vùng hoang vu.
Hai mắt Mạnh An Văn lóe lên, hai tay hắn ta không ngừng biến hóa, nhanh đến mức xuất hiện tàn ảnh.
Những pháp ấn mà Lâm Mặc Ngữ không thể hiểu được bay ra khỏi tay hắn, bao trùm lên mọi ngóc ngách.
Sau khi Mạnh An Văn liên tiếp đánh ra hơn một nghìn pháp ấn, hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Ta đã củng cố lại không gian, dùng tháp Thần Hạ để cô lập nó, có lẽ đã ổn rồi.”
Lúc này, vẻ mặt của Nghiêm Cuồng Sinh kinh ngạc, hắn ta nói: “Ai da, đây đúng thật là ngón tay đứt lìa của Thần Linh.”
Bạch Ý Viễn trầm giọng nói: “Ta còn tưởng rằng Thần Linh chỉ có trong truyền thuyết, thế gian làm gì có Thần Linh chứ.”
Mạnh An Văn cười nói: “Vậy nên mới nói ngươi đọc sách nhiều vào, trước đây ta đã nói với ngươi, ngươi còn không chịu tin, bây giờ thì tin rồi chứ.”
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Lão sư, Mạnh tiền bối, rốt cuộc Thần Linh là gì vậy? Còn mạnh hơn cường giả cấp Thần sao?”
Bạch Ý Viễn liếc Mạnh An Văn, ra hiệu cho hắn ta nói.
Nghiêm Cuồng Sinh hiển nhiên không thể giải thích được.
Mạnh An Văn nói: “Hai tên gia hỏa này suốt ngày chỉ biết đánh giết, ngoài ra thì chả hiểu cái quái gì.”
“Thần Linh chia ra thành rất nhiều loại, hầu hết các Thần Linh đều là sự kết hợp của nhiều nguyên tố, ví dụ như Phong Thần, Hỏa Thần vậy.”
“Về phần bọn họ có mạnh hay không thì khó nói, dù sao thì cũng chưa có ai nhìn thấy một Thần Linh thật sự.”
“Nhưng từ chiếc ngón tay đứt lìa này thì xem ra Thần Linh cũng khá được.”
Bạch Ý Viễn nhìn ngón tay đứt lìa nói: “Ta cảm thấy không lợi hại bằng ta nhưng mà sức mạnh của nó thực sự đáng kinh ngạc.”
Nghiêm Cuồng Sinh thấp giọng nói: “Rất thuần khiết, thuần khiết hơn chúng ta.”
Cảm nhận của hai người cũng giống như cảm nhận của Lâm Mặc Ngữ.
Khi tức mà ngón tay đứt lìa này tản ra không hề lợi hại hơn so với cường giả cấp Thần bao nhiêu nhưng nó vô cùng thuần khiết.
Lâm Mặc Ngữ cảm thấy hắn đã cảm nhận được kiểu thuần khiết này ở đâu đó…
Suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên hắn nhớ ra được gì đó, nói: “Nghiêm lão sư, ta cảm thấy luồng sức mạnh này có chút giống với sát khí của ngài, đều thuần khiết như vậy.”
Nghiêm Cuồng Sinh nghe Lâm Mặc Ngữ nói vậy, dường như đã hiểu ra gì đó, hắn ta đột nhiên cười lớn.
“Nghiêm điên, ngươi lại lên cơn gì vậy?”
Bạch Ý Viễn hét lên.
Mạnh An Văn cũng có chút khó hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận