Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai

Chương 320: Không phải chứ, mới chỉ 1 phút thôi sao? (1)

Về phần thuộc tính, Lâm Mặc Ngữ cũng lười xem, vì không cần thiết cho lắm.
Ma Cẩu mang theo chín con Ma Khuyển Vực Thẳm, đứng ở cuối lối đi, chờ đám người Lâm Mặc Ngữ đến.
Tưởng Đào Đào lại khẩn trương: “Đây là Ác Ma Vực Thẳm sao?”
Y Y nói: “Cái này gọi là Ma Cẩu Vực Thẳm nhưng không phải là Ma Cẩu Vực Thẳm thật sự. Ma Cẩu Vực Thẳm thật còn lợi hại hơn cả nó.”
Miêu Ngọc thấp giọng hỏi: “Lâm học đệ có thể đánh thắng không?”
Ninh Y Y nở nụ cười: “Hắn đã ấy giết nhiều Ma Cẩu rồi.”
Mấy người bọn họ lộ ra vẻ khiếp sợ.
Tưởng Đào Đào tin lời Ninh Y Y: “Không ngờ Lâm học đệ lại lợi hại như vậy.”
Lúc này ba con Khô Lâu chiến sĩ đã vọt tới trước mặt BOSS.
Cùng lúc đó, chín con Ma Khuyển Vực Thẳm cũng phát động công kích về phía Khô Lâu chiến sĩ.
Những chiếc răng nhọn cắn lấy xương cốt Khô Lâu Chiến Sĩ một cách vô cùng gắt gao.
Khô Lâu chiến sĩ bạo phát kỹ năng, hồng quang trên đao chợt lóe lên rồi lập tức giết chết ba con Ma Khuyển Vực Thẳm.
Kỹ năng: Thi Thể Bạo Liệt!
Bùm! Bùm! Bùm!
Ba tiếng nổ dữ dội ấy vang lên liên tiếp nhau, làm gì còn cái gọi là Ma Cẩu chứ chỉ còn lại thi thể thôi.
“Thông qua khảo hạch!”
Thanh âm uy nghiêm vang lên, đoàn người được đưa ra bên ngoài.
Tiểu đội Lâm Mặc Ngữ vốn còn xếp hạng mấy trăm, đột nhiên giống như là ngồi trên tên lửa nhỏ, xông thẳng lên đỉnh.
Điểm số phía sau đã đạt đến 300 điểm.
Tiểu đội Lâm Mặc Ngữ ngồi ở vị trí cao nhất, tên cũng trở nên vô cùng chói mắt.
Đội ngũ còn lại cũng qua cửa nhưng chỉ có thể xếp phía sau tiểu đội của Lâm Mặc Ngữ.
“Đúng là không ngờ tới kẻ đến sau lại đạt được.”
“Bọn họ làm như thế nào vậy, nhanh như thế mà đã giải quyết được BOSS rồi.”
“Tiểu đội Lâm Mặc Ngữ này có chút thú vị đó, cái tên này, sao tôi nhìn thấy quen quen vậy.”
“Ngươi quên rồi à? Trạng Nguyên toàn quốc năm nay tên là Lâm Mặc Ngữ đó.”
“Không thể nào, không phải là vừa hoàn thành kỳ thi học kì sao? Làm sao mà hắn có thể tham gia giải thi đấu nhóm cấp 20 được.”
“Có thể là do tốc độ thăng cấp của người ta nhanh, không thì làm sao có thể trở thành trạng nguyên được.”
Đứng trước màn sáng, mấy người Tưởng Đào Đào kinh ngạc nhìn bảng xếp hạng trên đầu.
“Chúng ta vậy mà lại đứng đầu…”
Trong lời nói tràn ngập các loại cảm xúc phức tạp không thể xác định cũng khó có thể tin được.
Ninh Y Y không thèm để ý chút nào: “Đào Tử tỷ, điều này rất bình thường, phải biết rằng quán quân cũng chính là của chúng ta.”
Ở cùng với Lâm Mặc Ngữ lâu như vậy, Ninh Y Y đã sớm không còn cảm thấy kinh ngạc nữa rồi.
Tưởng Đào Đào ra sức lắc đầu: “Không phải là ta không tin mà ta chỉ cảm thấy trận đánh BOSS vừa rồi, từ đầu đến cuối đều không quá năm giây.”
Lâm Mặc vô cùng nghiêm túc nói: “Vốn dĩ còn có thể nhanh hơn nữa.”
Tưởng Đào Đào không còn gì để nói.
Lúc này Đoạn Cao và Miêu Ngọc cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Cái gì mà vốn dĩ còn có thể nhanh hơn chút nữa.
Năm giây còn chưa đủ nhanh sao?
Dù sao thì vượt qua là tốt rồi.
Dù sao vòng sơ loại cũng không so xếp hạng.
Chức nghiệp giả bị đào thải và chức nghiệp giả thông qua vòng sơ loại, cũng sẽ rời khỏi màn sáng nhưng không ở cùng một khu vực, nhìn chằm chằm nhau cũng sẽ không đối mặt.
Trước mắt thì bên chỗ Lâm Mặc Ngữ không có một ai.
Đợi hồi lâu, rốt cuộc cũng có người xuất hiện.
Sau khi bọn họ truyền tống để ra ngoài, phát hiện ra thậm chí còn có người nhanh hơn mình một bước, thấy thế liền không khỏi nhíu mày.
Năm chức nghiệp giả, ngoài kinh ngạc ra thì càng không phục nhiều hơn.
Bọn họ nhìn vào bảng xếp hạng, biết mình xếp hạng thứ hai.
Người cầm đầu đi qua hỏi: “Ai là Lâm Mặc Ngữ?”
Nói chuyện cũng không khách khí.
Mấy người Tưởng Đào Đào vẻ mặt không mấy vui vẻ gì nhìn về phía hắn ta.
Lâm Mặc Ngữ lạnh nhạt hỏi ngược lại: “Có việc gì?”
Người nọ đánh giá Lâm Mặc Ngữ từ trên xuống dưới: “Vận khí của các ngươi cũng không tệ đấy “663”, vậy mà còn lấy được vị trí đầu bảng.”
“Ngươi tên là Lâm Mặc Ngữ đúng chứ, ta nhớ kỹ rồi.”
“Ta tên là Đường Kiến Phi, ngươi cũng nhớ cho kỹ đấy, chờ đến khi lên sân thi đấu, chúng ta sẽ đánh bại các ngươi.”
Nói xong hắn ta xoay người rời đi.
Tưởng Đào Đào thấp giọng nói: “Tên này kiêu ngạo thật đấy.”
Lâm Mặc Ngữ khẽ lắc đầu.
Ninh Y Y khinh thường nói: “Kiêu ngạo thì có ích lợi gì, nên thua thì dĩ nhiên vẫn phải thua thôi.”
Ba người Tưởng Đào Đào cũng hoàn toàn đồng ý.
Ở trong nhóm này thế mà lại đụng phải Lâm Mặc Ngữ, chỉ có thể coi như là do bọn họ xui xẻo mà thôi.
Theo đó, những người thông qua vòng sơ loại càng ngày càng nhiều, không ngừng có người được truyền tống tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận