Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai

Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai - Chương 1801: Ta sẽ một mực tại Ngọc gia chờ ngươi. (length: 8755)

Quan hệ giữa Ngọc phu nhân và Tống Kiệt xem ra khá tốt, thực tế thì mối quan hệ giữa các cường giả Bỉ Ngạn cảnh của nhân tộc cũng khá hòa hợp.
Chưa để Tống Kiệt kịp lên tiếng, lão nhân thích xen vào chuyện người khác là Lâm lão đã sáp lại, "Tống lão đệ, có phải lại có tên tiểu tử nào trong nhà để ý đến cô nương nhà họ Ngọc không?"
Tống Kiệt mỉm cười đáp, chuyện này cũng không phải lần đầu xảy ra, trước đây cũng từng có rồi.
Lâm lão ha hả cười, "Nếu ưng ý thì phải là chuyện đôi bên tình nguyện, chứ không thể đơn phương ép buộc, ép dưa xanh không ngọt được."
Tống Kiệt nói, "Đương nhiên rồi, nhưng ai bảo các cô nương nhà họ Ngọc lại xuất sắc như thế chứ, nên ta chỉ đành mặt dày tới thôi." Ngọc phu nhân đại khái đã hiểu ý đồ của Tống Kiệt, "Tống sư đệ có gì cứ nói thẳng, hai nhà ta cũng coi như là có mối quan hệ thông gia, không cần khách sáo như vậy."
"Vậy ta nói thẳng. Ta có một đứa cháu trai, tên là Tống Nghĩa, năm nay hơn 320 tuổi, Thần Vương tam giai, cũng coi như là một thiên tài không lớn không nhỏ."
"Vóc dáng cũng không tệ lắm, có học thức lại hiểu lễ nghĩa, coi như là một người ta khá ưng ý."
"Phụ thân của hắn tên là Tống Nhân, cũng là con trai ta, hiện tại đang ra chiến trường Chu Tước, nhậm chức trấn thủ."
"Hắn..."
Nói đến đây, Tống Kiệt bỗng nhiên ngừng lại.
Vì hắn thấy chân mày Ngọc phu nhân đã nhíu lại.
Tống Kiệt kỳ lạ hỏi, "Ngọc phu nhân, có vấn đề gì sao?"
Ngọc phu nhân nhìn ông ta, "Lần này Tống sư đệ muốn cầu hôn, nhưng là cầu hôn Ngọc Trúc nha đầu?"
Tống Kiệt gật đầu, "Ra là Ngọc phu nhân đã biết."
Ngọc phu nhân lắc đầu thở dài, "Ngọc Trúc nha đầu đã có ý trung nhân rồi."
Mắt Tống Kiệt hơi nheo lại, không nói gì nữa.
Ông ta là Bỉ Ngạn cảnh, là lão tổ Tống gia, đương nhiên muốn giữ thể diện.
Ngọc phu nhân tuy không nói rõ, nhưng ý từ chối đã quá rõ ràng, ông ta đương nhiên không thể mặt dày mà đòi cưới cho bằng được.
Im lặng vài giây, Tống Kiệt lại lên tiếng hỏi, "Không biết người yêu của Ngọc Trúc nha đầu là ai?"
Lâm lão bên cạnh cũng dựng tai lên, vẻ mặt tò mò chờ đáp án.
Ngọc phu nhân nói, "Là Lâm tiểu hữu."
Sắc mặt Tống Kiệt không đổi, chỉ thở dài, "Thì ra là Lâm tiểu hữu, Ngọc Trúc cô nương thật là có phúc a."
Ngọc phu nhân cười, "Cô nương nhà họ Ngọc rất tốt, nếu như Tống Nghĩa để ý đến người khác, cũng có thể tự do theo đuổi."
"Chỉ cần là chuyện đôi bên tình nguyện, ta cũng sẵn lòng tác hợp."
Tống Kiệt cười, "Được, vậy xem tiểu tử Tống Nghĩa kia có cái phúc phận ấy không."
000 Tinh vực Bạch Hổ, tinh hệ số 001.
Số 001 biểu thị nó là tinh hệ Vực Chủ, là tinh hệ phồn hoa và hùng mạnh nhất trong cả tinh vực. Trong tinh hệ này, số lượng Thần Tôn không ít, Thần Vương thì có thể thấy ở khắp mọi nơi.
Nơi đây có một bến tàu tinh, giống hệt những bến tàu ở vài tinh vực khác.
Mỗi tháng có một ngày, bến tàu tinh sẽ có chiến hạm đi đến Thần Thành khởi hành. Và cũng chỉ vào mấy ngày đó, những người có tư cách mới có thể đến Thần Thành. Sau khi hai người truyền tống đến tinh hệ số 001, liền hướng bến tàu tinh bay đến.
Tâm tình của Ngọc Trúc lúc này không tốt lắm, dù khóe miệng vẫn nở nụ cười, nhưng có thể thấy trong đáy mắt ẩn sâu nỗi ưu tư. Ly biệt sắp đến, lòng nàng không khỏi xót xa.
Nhưng nàng biết mình nên làm gì, cái gì nên làm, cái gì không nên.
Lâm Mặc Ngữ dường như cảm nhận được cảm xúc của Ngọc Trúc, vừa cười vừa nói, "Cũng đâu phải sinh ly tử biệt, không cần phải như thế."
Ngọc Trúc cúi đầu, "Lần này chia tay, cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại đội trưởng."
Lâm Mặc Ngữ nghĩ một chút, "Vậy cũng không quá lâu đâu, có cơ hội ta sẽ đến Ngọc gia thăm nàng."
Ngọc Trúc ngẩng đầu, đôi mắt đen láy to tròn linh lợi, sáng tựa những ngôi sao trong vũ trụ.
Ngọc Trúc cắn chặt răng trắng ngà, quả quyết nói, "Ta sẽ luôn ở Ngọc gia chờ đợi đội trưởng, bất kể là mười năm, trăm năm, ngàn năm, Ngọc Trúc đều sẽ đợi."
Lâm Mặc Ngữ cười cười, không nói thêm gì.
Vào bến tàu tinh, từ xa đã thấy mấy chiếc chiến hạm to lớn đang neo đậu trên tinh cầu.
Chiến hạm chính là chiến hạm quân đội, chiến hạm cấp Thần Tôn, trên chiến hạm khắc đầy trận pháp, Lâm Mặc Ngữ có thể cảm nhận được sự hùng mạnh của chúng. Chỉ bằng bản thân chiến hạm thôi cũng đủ sức đối kháng với một Thần Tôn bình thường.
Lâm Mặc Ngữ từng thấy chúng ở bến tàu tinh bên ngoài Thần Thành. Những chiến hạm này được dùng để phụ trách chuyên chở người tu luyện.
Chiến hạm quân sự phụ trách chuyên chở, bên trong lại có quân nhân hộ tống, vừa nhanh chóng vừa an toàn. Chiến hạm rất lớn, mỗi chiếc chiến hạm đều có thể chứa được mười vạn người.
Trong bến tàu tinh, đã có rất nhiều người xếp hàng, chờ đến Thần Thành.
Ở bến tàu tinh có một trận pháp hình chiếu khổng lồ, chiếu thời gian lên không trung. Hiện tại, còn 27 giờ nữa Thần Thành sẽ mở cửa.
Thời gian còn sớm, Lâm Mặc Ngữ không xuống bến tàu tinh vội, mà đứng cùng Ngọc Trúc trên không trung.
Vào thời gian đầu gia nhập đại thế giới, hắn đã nhiều lần nghe đến Thần Thành, cảm thấy việc đến Thần Thành là một chuyện rất thần thánh, là Thánh địa của nhân tộc. Lúc đó hắn nghĩ rằng, có thể đến Thần Thành cũng không nhiều người.
Thần Thành luôn mang đến một cảm giác thần bí.
Về sau hắn mới biết, với số lượng nhân tộc đáng sợ như vậy, có thể vào Thần Thành cũng không hề ít. Giống như những gì thấy trước mắt đây, trên bến tàu tinh có ít nhất mấy trăm ngàn người.

Trong đó, có người vừa có được tư cách tiến vào Thần Thành, cũng có người từ Thần Thành trở về sau chuyến lịch luyện, còn có một số người vốn là người của Thần Thành. Ngay cả những người như Ngọc Trúc, được sinh ra trong khu vực tu luyện cao cấp của Thần Thành, cũng không hề hiếm thấy.
Điều thật sự thiếu chính là những người có tư cách tiến vào khu vực cốt lõi của Thần Thành. Có người bay ra từ một chiếc chiến hạm, hướng về phía Lâm Mặc Ngữ và Ngọc Trúc. Tốc độ rất nhanh, chỉ nháy mắt đã tới nơi.
Lâm Mặc Ngữ nhận ra người đến, là Bạch Uyển Nhi, Vực Chủ của Tinh vực Bạch Hổ, hai người từng gặp nhau một lần trong trận đấu ở Tứ Tinh Vực. Bạch Uyển Nhi có dung mạo diễm lệ, dáng người cao ráo cân đối, cho người ta một cảm giác kinh diễm.
Đồng thời, thân là Vực Chủ Tinh vực Bạch Hổ, Bạch Uyển Nhi mang khí thế của người bề trên.
Bản thân đủ mạnh, địa vị đủ cao, lại xinh đẹp như vậy, đối với rất nhiều cường giả, loại con gái này là đối tượng đáng để chinh phục nhất...
Đáng tiếc, để có được sự yêu mến của nàng, độ khó không khác gì đạt đến Bỉ Ngạn cảnh. Bạch Uyển Nhi đi tới trước mặt hai người, "Lâm tiểu hữu, đã lâu không gặp."
Lâm Mặc Ngữ hơi hành lễ, "Gặp qua Bạch tiền bối."
Ngọc Trúc không nhận ra Bạch Uyển Nhi, nhưng cũng theo Lâm Mặc Ngữ hành lễ, "Gặp qua Bạch tiền bối."
Bạch Uyển Nhi cười duyên, "Lâm tiểu hữu quá khách sáo rồi, có tiền bối gì ở đây đâu, không tính tuổi tác mà."
Thái độ của Bạch Uyển Nhi vô cùng tốt, tự đặt mình ngang hàng với Lâm Mặc Ngữ. Sau khi trải qua đại bỉ Tứ Tinh Vực, nàng tự nhiên không dám coi thường Lâm Mặc Ngữ.
Đây chính là người được Thánh Tôn coi trọng, tương lai vượt lên mình cũng là chuyện rất bình thường.
Nếu Bạch Uyển Nhi đã khách sáo như vậy, Lâm Mặc Ngữ cũng tự nhiên chấp nhận, "Bạch sư tỷ cũng muốn đến Thần Thành sao?"
Bạch Uyển Nhi thở dài, "Ta đã rời khỏi Thần Thành rất nhiều năm rồi, ngược lại cũng rất muốn quay về, đáng tiếc ta còn chức trách trên người, không đi được."
"Lần này đến đây, là cố ý đến chờ ngươi."
Lâm Mặc Ngữ ồ một tiếng, "Có việc gì sao?"
Bạch Uyển Nhi cười nói, "Cũng không có việc gì, ở đại bỉ Tứ Tinh Vực, ta và lâm tiểu hữu nhất kiến như cố. Lần này lâm tiểu hữu đi ngang qua Tinh vực Bạch Hổ, ta đương nhiên phải hết tình làm chủ nhà."
"Tinh vực Bạch Hổ của chúng ta cũng không có thứ gì tốt, đây là chút quà mọn, mong lâm tiểu hữu đừng chê."
Nói rồi, Bạch Uyển Nhi đưa một chiếc hộp vuông, để Lâm Mặc Ngữ mở ra. Bên trong xếp chồng lên nhau mười tấm thẻ. Tấm thẻ không phải bằng vàng cũng chẳng bằng sắt, không phải gỗ cũng không phải ngọc, tựa như được làm từ một loại vật liệu đặc biệt nào đó.
Lâm Mặc Ngữ cảm nhận được từ chúng sức mạnh Tín Niệm nồng đậm, cũng khiến hắn nghĩ đến một thứ đồ.
"Bạch sư tỷ, cô khách sáo quá rồi."
Bạch Uyển Nhi cười đáp, "Khách sáo gì chứ, lâm tiểu hữu không chê là tốt rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận