Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai

Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai - Chương 1472: Trở về muốn bay 10 vạn năm ? (length: 8327)

Không còn lực lượng Hồn Linh tổ thú bao phủ, linh hồn bản năng hồi phục nhục thân.
Trong thời gian hồi phục, Lâm Mặc Ngữ tóm lấy tinh hạch Hồn Linh tổ thú, mang theo cùng đi.
Lâm Mặc Ngữ không cách nào phán đoán được rốt cuộc tầng thứ Hồn Linh tổ thú cao bao nhiêu.
Nhưng có thể khẳng định, nó tuyệt đối vượt trên Bỉ Ngạn.
Tinh hạch nó để lại, giá trị bên ngoài khó có thể đánh giá.
Nhục thân ngủ say rất lâu mở mắt một lần nữa, nhìn thấy hư không mịt mờ, cảm nhận được khí tức chiến trường và đại thế giới hòa lẫn vào nhau.
Ngửi thấy mùi vị quen thuộc, Lâm Mặc Ngữ có cảm giác như đã trải qua mấy đời.
Lần này xem như tìm được đường sống trong chỗ chết, thập phần mạo hiểm.
Giả như hắn không có thiên tai quyền trượng, không có linh hồn bảo thạch, cũng sẽ bị giam ở đó khó lòng trở về.
Đổi thành Thần Tôn khác, trừ phi không tiến vào phong đạo, mới còn có hy vọng trở về.
Chỉ cần vừa tiến vào trong phong đạo, lại không thể nào thoát ra.
Ánh mắt hướng về phía không xa, tiểu bảo đang chống đỡ đoàn quang, vẫn bao phủ ba bộ linh hồn hôn mê.
Linh hồn của bọn họ đã sớm mất liên hệ với nhục thân, hai người biến thành cá thể độc lập.
Nhục thân đã bị Hồn Linh tổ thú tiêu hóa, nuốt sạch sẽ.
Hồn Linh tổ thú xen giữa ranh giới thật và ảo, vừa có thể nuốt linh hồn, vừa có thể tiêu hóa nhục thân.
Chỉ là nó nuốt có quy tắc, cần phải tách linh hồn và nhục thân ra để nuốt.
Chỉ khi nào linh hồn người tiến vào hoàn toàn mất liên hệ với nhục thân, riêng biệt độc lập, nó mới tiến hành nuốt.
Lâm Mặc Ngữ thở dài, "Bất kể như thế nào, cuối cùng cũng đã cứu được rồi."
Đi tới bên cạnh đoàn quang, tiểu bảo kinh ngạc vui mừng lên tiếng, "Chúng ta về rồi ư, ngươi thật sự thành công rồi!"
Lâm Mặc Ngữ cười cười, "Đúng vậy, chúng ta đã trở về."
Tiểu bảo vui sướng càng lớn, "Thật là tốt quá, cuối cùng có thể gặp lại chủ nhân, đáng tiếc Tiểu Chủ Nhân đã hôn mê, không biết khi nào tỉnh lại."
Tiểu bảo, Tiểu Chủ Nhân, linh bị thương rơi vào hôn mê.
Lâm Mặc Ngữ nhận thấy được, ba bộ linh hồn bị thương không nhẹ.
Với thủ đoạn trị liệu linh hồn của nhân tộc, tình huống không mấy lạc quan.
Lâm Mặc Ngữ nói, "Tiểu bảo, thu hồi hết phòng ngự, ta trị thương cho bọn họ."
Tiểu bảo chẳng có tâm cơ nào lúc này tin tưởng Lâm Mặc Ngữ tuyệt đối, lập tức dỡ bỏ phòng ngự linh hồn của mình.
Lâm Mặc Ngữ vung ra ba đoàn quang trắng muốt tràn đầy Sinh Chi Lực, rơi vào trên ba bộ linh hồn.
Ba bộ linh hồn được Sinh Chi Lực tẩm bổ, thương thế bắt đầu hồi phục.
Tiểu bảo là pháp bảo linh hồn, có thể cảm nhận rõ ràng trạng thái linh hồn, lúc này cao hứng kêu lên, "Oa, ngươi còn có thể chữa thương cho linh hồn."
Lâm Mặc Ngữ mỉm cười, "Tốt rồi, chúng ta chuẩn bị về thôi."
Nơi này cách pháo đài tinh không số mười, còn một khoảng cách dài dằng dặc đến 6 vạn năm ánh sáng.
Lâm Mặc Ngữ lúc này gặp phải nan đề thực sự.
Tọa độ hắn định vị, chưa chắc đã là vị trí mà Truyền Tống Trận có thể tiếp dẫn.
Phạm vi vị trí Truyền Tống Trận tiếp dẫn chỉ có 100 mét, ở trong hư không mờ mịt, phạm vi này quá nhỏ.
Lâm Mặc Ngữ mang theo tiểu bảo bọn họ tới nơi mình định vị, lấy ra thủy tinh truyền tống, "Liều chết thì sống, cuối cùng vẫn phải thử."
Bóp nát thủy tinh truyền tống, rồi lẳng lặng chờ đợi.
Tiểu bảo có chút không rõ, "Ngươi đang làm gì vậy?"
Lâm Mặc Ngữ nói, "Chờ truyền tống."
"Ah!" Tiểu bảo nửa hiểu nửa không, nếu Lâm Mặc Ngữ đã nói thế, nó cũng tuyệt đối tin tưởng.
Hư không vắng lặng không tiếng động, thời gian trôi qua từng giây.
Đợi khoảng nửa phút, ở cách vị trí Lâm Mặc Ngữ đứng chừng trăm km, bỗng nhiên lóe lên một đoàn ánh sáng nhạt, không gian đồng thời bị bóp méo.
Lâm Mặc Ngữ sớm đã chuẩn bị, trực tiếp hóa thành lưu quang bay đi.
Trăm km, thậm chí không dùng đến 0.01 giây.
Phản ứng của hắn rất nhanh, tốc độ cũng rất nhanh.
Đáng tiếc ánh sáng nhạt truyền tống còn nhanh hơn, hầu như xuất hiện trong nháy mắt liền biến mất.
Lúc Lâm Mặc Ngữ chạy đến, truyền tống đã kết thúc.
Lâm Mặc Ngữ cuối cùng đã hiểu, vì sao Chu Kỳ Vũ nói cho hắn biết, vị trí nhất định phải chuẩn xác.
Hóa ra là vị trí không cho phép, thì thật sự không thể quay về.
Ảo ảnh mông lung của Tiểu bảo nhìn Lâm Mặc Ngữ, một vẻ không hiểu, "Sao vậy?"
Lâm Mặc Ngữ thở dài, "Tọa độ của ta có vấn đề, truyền tống không trở về được, chúng ta phải nghĩ cách tự quay về."
Tiểu bảo hỏi, "Xa lắm sao?"
"Khoảng 6 vạn năm ánh sáng, rất xa, không biết phải bay bao lâu."
Với tốc độ mỗi giây 15 vạn km của hắn, 6 vạn năm ánh sáng phải mất khoảng 12 vạn năm mới đủ.
Hơn nữa giữa đường không thể gặp phải bất trắc gì, tỷ như gặp phải Tinh Không Cự Thú các loại.
Nếu không thời gian này còn kéo dài hơn.
Đến lúc đó tứ tinh vực đại bỉ không biết đã tổ chức được bao nhiêu lần.
Lâm Mặc Ngữ cảm thấy có chút đau đầu, tiện đà nghĩ tới gì đó, đưa tay lấy ra một khối ngọc bài.
« Lưu quang hồi thành bài: Vật tiêu hao, sau khi kích hoạt sẽ truyền tống về căn cứ tiền tiêu gần nhất với tốc độ 100 năm ánh sáng mỗi giây. Khoảng cách hiệu quả: 1 vạn năm ánh sáng. » « Hạn chế: Không thể sử dụng trong không gian khóa chặt, không thể thoát khỏi kết giới, không thể...» Hắn từng mua hai khối lưu quang hồi thành bài, lưu quang hồi thành bài đều sẽ sản sinh cảm ứng với các căn cứ tiền tiêu lớn, có thể giúp người bị lạc trong hư không nhanh chóng trở về.
Sau khi mua, Lâm Mặc Ngữ vẫn chưa dùng đến món đồ này, bình thường cũng thật sự không cần.
Hiện tại lại có thể dùng, nhưng khoảng cách hiệu quả của nó chỉ có 1 vạn năm ánh sáng.
Lâm Mặc Ngữ trước tiên phải tự mình đi hết 5 vạn năm ánh sáng, mới có thể dùng nó để trở về.
Còn có một biện pháp khác, đó là chờ đợi.
Chờ có người truyền tống qua đây, sau đó sẽ cùng nhau đưa hắn trở về.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là phương pháp này đáng tin một chút.
"Nếu Chu tiền bối thấy ta không trở về, chắc sẽ biết tới tìm ta."
"Thay vì lang thang không mục đích, hay là cứ chờ đi."
Sau khi suy xét thì có đáp án, tự mình quay về nhất định không thực tế, không bằng ở đây chờ.
Tiểu bảo thấy Lâm Mặc Ngữ vẫn không nhúc nhích, kỳ quái hỏi, "Chúng ta không về sao?"
Lâm Mặc Ngữ nói, "Với tốc độ của ta, bay về mất 10 vạn năm."
Tiểu bảo ồ lên, "Lâu như vậy ư, nhưng sao chúng ta nhất định phải bay về?"
Lâm Mặc Ngữ cười như dỗ trẻ, "Vì ta không còn cách nào khác."
"Tiểu bảo có cách!"
Ừ?
Lâm Mặc Ngữ sửng sốt, tiểu bảo có cách.
Tiểu bảo dừng lại hai giây, sau đó vui vẻ kêu lên, "Chủ nhân đã cảm ứng được ta, chủ nhân nói lập tức tới đây."
"Ngọa Tào!" Lúc này Lâm Mặc Ngữ mới ý thức được mình bỏ sót điểm này.
Tiểu bảo là pháp bảo linh hồn, giữa nó và chủ nhân có liên hệ rất mạnh mẽ.
Linh hồn càng mạnh, pháp bảo càng mạnh, mối liên hệ này lại càng mạnh hơn.
Đạt tới cảnh giới Bỉ Ngạn, có lẽ thực sự có thể bỏ qua khoảng cách.
Trước đây ở trong cơ thể Hồn Linh tổ thú, Hồn Linh tổ thú quá mạnh mẽ, mối liên hệ này đương nhiên bị cắt đứt.
Nghĩ đến mình không cần trèo non lội suối, tâm trạng cũng chuyển từ u ám sang tươi sáng, "Vậy thì nhờ hết vào tiểu bảo."
Tiểu bảo bảo đảm, "Chủ nhân đã lên đường, chẳng mấy chốc sẽ tới."
Mau hay không thì tiểu bảo không biết.
Lâm Mặc Ngữ cũng không sốt ruột, dù sao còn hơn là mình tự mò đường.
Rời khỏi thế giới Hồn Linh tổ thú, thời gian một lần nữa trở nên rõ ràng.
Không sai biệt lắm qua nửa giờ, không gian cách đó không xa phát sinh vặn vẹo, ngay sau đó một đạo thiểm quang sáng lên, hai bóng người hiện ra trong hư không.
Chu Kỳ Vũ đã tới, cùng Chu Kỳ Vũ đi đến còn có vị phụ nhân trung niên dung mạo xinh đẹp khí chất cao quý....
Bạn cần đăng nhập để bình luận