Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai

Chương 1666: Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó (1)

Chương 1666: Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó (1)
Còn lại thì có vẻ không quan trọng lắm.
Lâm Mặc Ngữ trong lòng ấm áp, mỉm cười với Ninh Y Y.
Có những lời không cần phải nói, chỉ cần nhìn là đủ.
Lâm Mặc Ngữ tiếp tục nói: "Cho nên, ta nghĩ tới một biện pháp khác."
Vừa nói, Lâm Mặc Ngữ vừa lấy Chi Quan Ngủ Say ra.
Chi Quan Ngủ Say trông giống như một chiếc hộp hình chữ nhật nhỏ, có kích thước bằng lòng bàn tay, cũng không có chỗ thần kỳ nào.
Lâm Mặc Ngữ nói: "Ta ngẫu nhiên thu được một mảnh thế giới trung tâm, sau đó luyện chế thành Chi Quan Ngủ Say."
"Bên trong thời gian tĩnh tại, chỉ cần tiến vào, liền sẽ ngủ say. Ở bên ngoài thế giới mặc kệ bao nhiêu năm trôi qua, bên trong cũng sẽ không có biến hóa."
Một số người nhìn Chi Quan Ngủ Say rất ngạc nhiên. Một vật nhỏ như vậy lại có tác dụng kỳ diệu như vậy.
Về phần cốt lõi của thế giới là gì, điều đó không quan trọng.
Lâm Mặc Ngữ nói ra kế hoạch của mình.
Đặt họ vào Chi Quan Ngủ Say và gói đi.
Đợi đến khi hắn đủ mạnh, sau đó đánh thức họ, nghịch thiên cải mệnh.
Mỗi người chỉ có một cơ hội bước vào Chi Quan Ngủ Say trong đời nên phải đưa ra quyết định cẩn thận.
Nhưng hiện tại cũng không cần vội, Lâm Mặc Ngữ còn chưa trở thành bá chủ thế giới, còn chưa lấy ấn ký Chân Linh của bọn họ từ cốt lõi của thế giới.
Không cần thiết phải có được ấn ký Chân Linh, nhưng nếu gặp kẻ thù, kẻ thù có thể theo dõi vị trí thông qua ấn ký Chân Linh.
Một số cường giả cũng có thể tạo ra một số lời nguyền thông qua ấn ký Chân Linh.
Đây cũng là lý do tại sao Lilian phải lấy lại ấn ký Chân Linh của mình.
Lâm Mặc Ngữ cũng muốn lấy lại ấn ký Chân Linh của mình.
Bây giờ có hai sự lựa chọn đặt trước mắt.
Một là vào Chi Quan Ngủ Say và đợi Lâm Mặc Ngữ trưởng thành.
Thứ hai là chọn không rời đi và ở lại thế giới này cho đến già, đến chết.
Nếu như lựa chọn phương án thứ hai, Lâm Mặc Ngữ cũng sẽ tôn trọng, nhưng hắn cũng không thể ở chỗ này hầu mãi được.
Có thể là mười năm, có khi là ba đến năm năm, hắn sẽ rời đi.
Bước vào đại thế giới, không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn là mục tiêu theo đuổi của hắn.
Lâm Mặc Hàm hiện đã tiến vào đại thế giới, hắn cũng phải đi.
Lâm Mặc Hàm là người thân nhất của hắn. Hai người nương tựa vào nhau mà cùng nhau lớn lên. Mối quan hệ của họ sâu sắc đến mức người ngoài không thể tưởng tượng được.
Lâm Mặc Ngữ sẽ không ngừng tiến về phía trước, nếu người khác muốn dừng lại, hắn cũng vẫn sẽ tôn trọng.
Bốn người họ rơi vào tình thế khó xử cùng một lúc.
Một mặt, họ không muốn rời xa Lâm Mặc Ngữ, việc bước vào Chi Quan Ngủ Say chẳng là gì cả.
Dù ở bên ngoài có mấy chục triệu năm trôi qua thì đối với họ cũng chỉ là một khoảnh khắc.
Có lẽ sau này có thể ở bên cạnh Lâm Mặc Ngữ mãi mãi.
Trở nên mạnh mẽ hơn, trường sinh hay thậm chí là vĩnh sinh đều là những điều tràn đầy dụ dỗ.
Mặt khác, họ còn có gia đình riêng của mình, bất đắc dĩ phải xa gia đình.
Lâm Mặc Ngữ có người thân, họ cũng vậy.
Sự lựa chọn này thực sự rất khó.
Trong số bốn người, chỉ có Mộc Tiêm Tiêm là khác.
Nàng ta không có cha mẹ, lại lớn lên trong công hội.
Mặc dù có một số tỷ muội có tình cảm sâu đậm với nhau nhưng nàng ta lại càng muốn ở bên Lâm Mặc Ngữ hơn.
Tính cách càng đơn giản thì càng ít lo lắng. Mộc Tiêm Tiêm lập tức đưa ra quyết định: "Mặc Ngữ, ta muốn ở cùng với ngươi."
Đôi mắt của vài người không ngừng co giật, như thể họ bị Mộc Tiêm Tiêm ảnh hưởng.
Lâm Mặc Ngữ gõ nhẹ lên bàn: "Đừng vội, từ từ suy nghĩ đi."
Bốn người họ dường như đã nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt họ đỏ bừng.
Hôm nay là ngày cưới của họ, trời đã khuya, cũng là lúc động phòng.
Ánh mắt Lâm Mặc Ngữ quét qua bốn người bọn họ.
Thư Hàn là người đầu tiên nhảy dựng lên: "Phu quân gặp Y Y trước, hẳn là phải cùng Y Y động phòng trước.”
Nàng ấy mở đầu xong, Mạc Vận lập tức đồng ý: "Không sai, là Y Y trước.”
Mộc Tiêm Tiêm cúi đầu, chắp tay nói: “Vậy ta là người thứ tư.”
Trên thực tế, Lâm Mặc Ngữ căn bản không cho bọn họ cơ hội lựa chọn.
Lâm Mặc Ngữ ở kiếp trước không phải tai mơ, kinh nghiệm dày dặn, hoàn toàn là một cựu binh.
Chỉ là hắn không có ham muốn lớn với phụ nữ như vậy thôi.
Ninh Y Y quả nhiên là người đầu tiên, theo sau là Mạc Vận, Thư Hàn và Mục Tiêm Tiêm, không ai có thể trốn thoát.
Thoát được mùng một, chạy không khỏi tới mười lăm.
(*) Câu này nghĩa là thoát được ngày 1 thì dù có thế nào tới ngày nào đó cũng sẽ không thoát được nữa.
Lâm Mặc Ngữ nói mất quá nhiều thời gian. Tại sao hắn lại phải đợi lâu như vậy khi mọi thứ có thể được thực hiện trong một đêm.
Đêm đó, trang viên máu chảy thành sông, sát khí tận trời, tiếng thét chói tai vang lên hết lần này tới lần khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận