Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai

Chương 2001: Thêm chút gia vị cho nhiệm vụ (1)

Chương 2001: Thêm chút gia vị cho nhiệm vụ (1)
Lâm Mặc Ngữ không tiến sâu vào trong tinh hệ mà vòng quanh bên ngoài, thanh tẩy những sinh linh quỷ dị trong vành đai thiên thạch.
Hắn đã quyết định sẽ tiêu diệt toàn bộ những sinh linh quỷ dị trong tinh hệ này, bắt đầu từ vành đai thiên thạch bên ngoài.
Lúc này, Cốc Thanh Tuyền đứng sau lưng Lâm Mặc Ngữ, vẻ mặt cứng đờ.
Nàng ấy không cần làm gì cả nhưng số lượng ngọc Pháp Tắc trong tay ngày càng nhiều, chỉ trong chớp mắt đã có hàng trăm viên.
Nếu cứ tiếp tục thế này, chưa đầy hai ngày nữa sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Cốc Thanh Tuyền chưa từng nghĩ rằng có thể làm nhiệm vụ dễ dàng như vậy.
Ban đầu, nàng ấy còn nghĩ phải trải qua mấy trận đại chiến, trải qua muôn vàn khó khăn mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng bây giờ, hoàn toàn không phải như vậy.
Nàng ấy giống như trở thành người hầu nhỏ của Lâm Mặc Ngữ, chỉ cần giúp hắn thu thập chiến lợi phẩm.
Đá Mịch Linh dần dần tắt nhưng không ảnh hưởng gì đến việc Lâm Mặc Ngữ tiếp tục thanh tẩy.
Dưới đôi mắt Vong Linh, sinh linh quỷ dị không nơi ẩn nấp.
Công kích linh hồn từng đợt từng đợt, nơi nào đi qua, sinh linh quỷ dị nhanh chóng bị tiêu diệt.
Lâm Mặc Ngữ chú ý đến vẻ mặt của Cốc Thanh Tuyền: “Có chuyện gì vậy?"
Lúc này tâm trạng Cốc Thanh Tuyền cực kỳ phức tạp, ánh mắt cũng mang theo chút oán hận: “Từ khi ta đạt đến cảnh giới Siêu Thần, từ khi nhận nhiệm vụ đầu tiên, ta chưa bao giờ nghĩ rằng nhiệm vụ lại có thể dễ dàng như thế này.”
"Làm nhẹ nhàng không tốt sao?" Lâm Mặc Ngữ ngạc nhiên hỏi.
Cốc Thanh Tuyền lắc đầu: “Không phải là không tốt, mà là quá nhẹ nhàng, ta sợ sẽ trở nên lơ là.”
Mục tiêu của nàng là Thần Thành, từ khi bắt đầu tu luyện chưa từng dám lơ là, có thể nói từng bước ép mình tiến lên.
Lâm Mặc Ngữ nhìn ra, nàng ấy cũng giống như hắn, chưa bao giờ dám lơ là.
Nhưng như thế… Thực sự rất mệt mỏi.
Lâm Mặc Ngữ nhớ lại khi ở tiểu thế giới, hắn dẫn Ninh Y Y đi cày phó bản.
Ninh Y Y thả lỏng, ngồi trên tảng đá, đung đưa đôi chân nhỏ, trông rất dễ thương.
Lâm Mặc Ngữ nói: “Có muốn ta thả một sinh linh quỷ dị qua đây để ngươi đánh không?"
Cốc Thanh Tuyền lườm Lâm Mặc Ngữ một cái: “Ta không nói đến chuyện đó.”
Đương nhiên Lâm Mặc Ngữ hiểu: “Đừng tự ép mình quá căng, đôi khi cần thả lỏng thì hãy thả lỏng.”
"Đạo tu luyện cần phải có sự cân bằng, ta tin rằng Thần Tôn đại nhân cũng từng nói với ngươi điều này.”
Cốc Thanh Tuyền gật đầu: “Quả thực sư tôn đã từng nói những lời tương tự.”
Lâm Mặc Ngữ nhún vai: “Nếu đã vậy thì hãy học cách thả lỏng đi, nhiệm vụ lần này ngươi đừng ra tay nữa, giao cho ta.”
"Nhưng mà...” Cốc Thanh Tuyền còn muốn nói gì đó, bỗng thấy Lâm Mặc Ngữ quay đầu nhìn về phía tinh không.
Cốc Thanh Tuyền nhìn qua theo ánh mắt của Lâm Mặc Ngữ, đột nhiên sắc mặt thay đổi.
Chỉ thấy một người đang vô cùng thảm hại bay về phía họ, phía sau là hàng trăm sinh linh quỷ dị.
Sinh linh quỷ dị di chuyển rất nhanh, không ngừng thực hiện các thao tác giống như dịch chuyển tức thời, từng đợt tấn công liên tục giáng xuống người kia.
Khi thấy Lâm Mặc Ngữ và Cốc Thanh Tuyền, hắn ta kêu lên: “Cứu ta!"
Lời còn chưa dứt, bên cạnh hắn ta xuất hiện một lượng lớn sinh linh quỷ dị.
Sinh linh quỷ dị bao vây hắn ta.
Pháp tắc vang dội, phạm vi pháp tắc mở ra, người kia mặc dù bị bao vây nhưng vẫn điên cuồng phản kích.
Cuối cùng, hắn ta mở được một con đường máu nhưng đã bị thương khắp người.
Tuy sức tấn công của sinh linh quỷ dị không mạnh nhưng số lượng nhiều vẫn có thể giết chết người.
Mí mắt Cốc Thanh Tuyền giật giật, sắc mặt cũng hơi tái nhợt: “Phải làm sao đây?"
Lâm Mặc Ngữ hiểu ý nàng ấy, là cứu hay không cứu.
Không cần suy nghĩ, Lâm Mặc Ngữ đã hành động.
Mắt Vong Linh đột ngột hướng về phía người kia.
Đối phó với sinh linh quỷ dị, mắt Vong Linh là thứ vũ khí sắc bén nhất.
Dưới ánh nhìn của nó, sinh linh quỷ dị lần lượt nổ tung.
Trong chớp mắt, hàng trăm sinh linh quỷ dị đã biến thành hàng trăm viên ngọc Pháp Tắc, không còn ai sống sót.
Người kia thoát khỏi nguy hiểm, ánh mắt vẫn còn sợ hãi, bước tới trước mặt Lâm Mặc Ngữ và Cốc Thanh Tuyền hành lễ: “Cảm ơn sư đệ, sư muội đã cứu giúp.”
Hắn ta tên là Kỷ Vũ, Chân Thần cấp bốn.
Gọi họ một tiếng sư đệ, sư muội cũng không quá.
Cốc Thanh Tuyền hỏi: “Kỷ sư huynh, sao ngươi lại bị sinh linh quỷ dị bao vây?"
Trong mắt Kỷ Vũ lộ ra một tia bi thương: “Ta và đồng đội gặp phải một sinh linh quỷ dị chân thần cấp năm, đang đánh nhau thì nó gọi rất nhiều sinh linh quỷ dị khác tới.”
Lâm Mặc Ngữ hơi sững sờ: “Sinh linh quỷ dị còn biết gọi viện binh?"
Kỷ Vũ nói: “Trước đây ta cũng không biết sinh linh quỷ dị biết gọi viện binh nhưng quả thật là nó đã làm như vậy.”
"Số lượng lớn sinh linh quỷ dị tấn công, ta và đồng đội bị chia cắt, ta bị truy sát, chạy đến đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận