Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai

Chương 2224: Sao giống phó bản của tiểu ...

Chương 2224: Sao giống phó bản của tiểu ...Chương 2224: Sao giống phó bản của tiểu ...
Chương 2224: Sao giống phó bản của tiểu thế giới vậy (2) "Trong trang viên không thể bay nên chúng ta chỉ có thể đi, đầu tiên là có một vị huynh đệ bị lún trong bãi cỏ, thứ đó giống như đầm lầy vậy."
"Bọn ta cố kéo lên nhưng không được, tốc độ cắn nuốt của bãi cỏ quá nhanh, vị huynh đệ kia đã mất như thế."
Nói tới đây, trong mắt Đường Chấn lộ ra một nét đau đớn khổ sở.
Ngày thường ông ấy và huynh đệ thủ hạ thân như ruột thịt.
Huynh đệ chết bên trong nên ông ấy rất đau lòng.
Ông ấy dừng một chút rồi nói tiếp: "Sau khi vị huynh đệ kia chết thì mọi thứ dường như lại khôi phục bình thường, nơi vốn dĩ cắn nuốt hắn ta cũng trở nên giống bãi cỏ bình thường."
"Khi đi được 2000 cây số thì không trung đột ngột đánh sét, tỉa chớp đánh xuống bãi cỏ, biến khu vực bọn ta đang đứng thành biển lửa."
"Khi đi được 3000 cây số thì những ngọn cỏ trên mặt đất đột ngột biến thành mũi tên nhọn..."...
Đường Chấn lần lượt kể lại những chuyện mà tiểu đội bọn họ đã trải qua.
Từ mô tả của ông ấy thì dường như cứ mỗi 1000 cây số sẽ gặp nguy hiểm một lần, quân số đội ngũ sẽ giảm dần. Lần đầu tiên chỉ chết một người.
Lần thứ hai chết hai người. Lần thứ ba chết ba người.
Từ những chuyện này thì có thể thấy được, càng tới gần trang viên thì mức độ nguy hiểm cũng càng tăng lên. Tới lần thứ tư thì nguy hiểm lần nữa ập tới.
Nhưng lần này nguy hiểm xuất hiện chung với một lối đi.
Đường Chấn lập tức ra lệnh cho tiểu đội tiến vào lối đi. Sau khi tiến vào lối đi thì bọn họ vào một không gian độc lập.
Khi ấy tiểu đội bọn họ, tính luôn cả Đường Chấn cũng chỉ còn lại năm người.
Không gian này giống như một mật thất độc lập, bốn phía đều là vách tường, không có một lối ra nào cả. Đường Chấn tấn công vào vách tường, muốn tạo một lối đi nhưng không thể làm được.
Tiếp theo trên tường xuất hiện vài cái đầu lớn, đầu bốc cháy dữ dội và lao tới đây. Ngọn lửa rất kinh khủng, kinh khủng như biển lửa chỗ 2000 cây số vậy, nhiệt độ cao đáng sợ, bọn họ hoàn toàn không chịu đựng được.
Bọn họ nỗ lực tránh né nhưng tiếc là mật thất quá nhỏ, vẫn có người bị thiêu chết. Sau khi có một người bị thiêu chết thì trong mật thất đột ngột xuất hiện một lối ra. Đường Chấn không nghĩ nhiều, lập tức dẫn người xông về phía lối ra.
Bọn họ vào mật thất thứ hai, những cái đầu lâu lửa cũng không đuổi qua đây.
Trong mật thất này không có lửa nhưng bốn bức tường lại bắn ra mũi tên nước.
Có một đội viên phản ứng không kịp nên bị mũi tên nước bắn trúng, thân thể hư thối và chết ngay tại chỗ. Sau khi hắn ta chết thì trên nóc mật thất lần nữa xuất hiện lối ra.
Lúc ấy đám người Đường Chấn đã bị doạ sợ quá mức chịu đựng, ngay khi Đường Chấn ra lệnh thì bọn họ lần nữa lao về phía lối ra.
Mũi tên nước quá dày đặc, bọn họ dùng đủ mọi cách, tận dụng hết pháp bảo thì mới miễn cưỡng xông vào được.
Trong quá trình này, Đường Chấn là giáo úy và cũng là người có tu vi cảnh giới cao nhất. Ông ấy cản ở phía sau để hai tên đội viên trốn trước. Nhưng đáng tiếc, trong quá trình này lại chết thêm một người.
Còn Đường Chấn cũng bị mũi tên nước bắn trúng phần eo phút cuối nên từ phần eo trở xuống hư thối hết, chỉ còn xương trắng.
Trong mật thất thứ ba thì nổi gió to, gió thổi sắc bén như đao, rất kinh khủng.
Lần này cũng xuất hiện một lối ra, Đường Chấn không có lựa chọn nào khác, cố kéo nửa thân mình xông vào lối ra đó.
Vận may của ông ấy khá tốt, lối ra kia cách mình rất gần, vì thế nên mới có thể xông vào an toàn.
Nếu khoảng cách xa hơn chắc ông ấy đã chất trong mật thất thứ ba rồi.
Sau khi đi qua lối ra này thì lại tới một mật thất khác.
Mật thất này không còn nguy hiểm, chính giữa có để một viên thủy tỉnh.
Khi Đường Chấn cầm viên thủy tỉnh lên thì mật thất lại xuất hiện một lối ra nữa. Sau khi vào lối ra thì lập tức rời khỏi trang viên và quay về chiến trường.
Viên thủy tinh mà phút cuối Đường Chấn cầm to bằng nắm tay, trong suốt long lanh, sử dụng thuật Dò Thám cũng không có kết quả tương ứng.
Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ về quá trình mà Đường Chấn kể, toàn bộ quá trình lộ ra nguy hiểm và kỳ lạ.
Tổ đội của ông ấy luôn trong trạng thái bị động, phút cuối cũng chỉ là vận may tốt. Bởi vì thực lực bị hạn chế nên khi bọn họ gặp phải nguy hiểm gần như không có sức chống cự.
Có thể chắc chắn một điều, tòa trang viên này rất nguy hiểm, thế nhưng không phải không có cách giải quyết. Không thì phút cuối Đường Chấn không thể còn sống ra tới, hơn nữa còn cầm một viên thủy tỉnh chưa rõ ra.
"Tại sao ta lại có cảm giác tòa trang viên này giống như phó bản của tiểu thế giới, dạng phó bản khảo nghiệm."
"Nếu vượt qua thử thách thì sẽ được khen thưởng, còn không vượt qua thì sẽ để mạng lại bên trong."
Lý Nguyên Bạch thu thập những lời Đường Chấn nói, sau đó thông qua vật phẩm đặc biệt truyền thông tin này về cho mạng lưới Nhân Hoàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận