Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai

Chương 1277: Vũ khí của thần Phệ Huyết (2)

Chương 1277: Vũ khí của thần Phệ Huyết (2)
Phong Hoa sinh ra sau này, sẽ không còn kỹ năng này nữa.
Lúc này, Lâm Mặc Ngữ đã khẳng định, đàn Phong Hoa mà hắn tiêu diệt chính là đàn lớn nhất trên vùng đất Phong Lôi.
Đàn Phong Hoa này mạnh mẽ như vậy, chính là vì Huyết Thần Bàn.
“Phong Hoa mạnh mẽ như vậy là vì Huyết Thần Bàn, vậy còn đàn Lôi Thụ thì sao?”
Trong lòng Lâm Mặc Ngữ khẽ động, nhìn về phía trung tâm của vùng đất Phong Lôi.
Nơi đó có đàn Lôi Thụ lớn nhất trên vùng đất Phong Lôi.
Dãy núi trải dài hàng nghìn dặm, toàn là Lôi Thụ nhiều vô số kể.
Từng có người rảnh rỗi thống kê thì thấy có ít nhất cũng phải hơn một triệu Lôi Thụ sống ở đó.
Quy mô của đàn Lôi Thụ còn lớn hơn nhiều so với đàn Phong Hoa.
“Một triệu...”
Đội nhiên Lâm Mặc Ngữ nhận ra một điều, nhanh chóng kiểm tra kinh nghiệm của mình.
“98% rồi.”
Kinh nghiệm đột ngột đã đạt 98% cấp 72, chỉ còn 2% nữa là có thể thăng cấp, đạt cấp 73.
Tiêu diệt đàn Phong Hoa mà suýt chút nữa đã lên từ cấp 72 lên cấp 73.
Nếu bây giờ còn có người nói, tốc độ luyện cấp bằng cách đánh quái ngoài hoang dã chắc chắn không bằng cày phó bản.
Lâm Mặc Ngữ chắc chắn sẽ tát cho người đó tỉnh, muốn luyện cấp nhanh, hoàn toàn có thể đến đây cày đàn Phong Hoa.
Nửa ngày lên một cấp không phải là mơ, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đánh thắng được.
Trước đó, khi đánh đàn Phong Hoa, Lâm Mặc Ngữ chỉ sử dụng quân đoàn Vong Linh chứ bản thân hắn chưa ra tay.
Nếu không, hiệu suất còn có thể tăng lên rất nhiều.
“Chỉ cần quái vật đủ nhiều, tốc độ thăng cấp của ta có thể tăng lên vô hạn!”
Lâm Mặc Ngữ biết mình đã tìm thấy một con đường tắt để có thể thăng cấp một cách nhanh chóng.
Kìm nén sự kích động trong lòng lại, trước tiên hắn phải kiểm tra thu hoạch lần này đã.
Giết Phong Hoa bình thường, nguyên liệu lớn nhỏ không đếm xuể.
May mắn là không gian lưu trữ tăng theo cấp độ nhân vật, nếu là lúc cấp 40 thì đã sớm bị nhét đầy rồi.
BOSS Phong Hoa rơi ra hai nguyên liệu cấp huyền thoại đó là Phong Hoa Chi Tâm và Phong Hoa Tinh Hoa, có thể dùng để chế tạo hoặc nâng cấp trang bị cấp huyền thoại
Đối với hắn, hai thứ này không có tác dụng gì lớn.
Còn Hạt Giống Phong Hoa, cần thực vật sư cấp Thần đến nuôi dưỡng, theo hắn biết, Nhân tộc không có thực vật sư cấp Thần.
Bất kể hữu dụng hay không, Lâm Mặc Ngữ đều cất đi.
Có lẽ sau này sẽ có lúc dùng đến.
Sau khi kiểm tra thuộc tính, Lâm Mặc Ngữ bay về phía trung tâm vùng đất Phong Lôi.
Trăng tròn biến mất, lúc này, toàn bộ vùng đất Phong Lôi như chìm trong nỗi buồn.
Vô số Phong Hoa trên vùng đất đang than khóc, vua của chúng đã bị giết.
Hơi thở bi thương được truyền qua âm thanh linh hồn, rất nhiều người không nghe thấy âm thanh linh hồn nhưng vẫn có thể cảm nhận được nỗi buồn trong đó.
Lâm Mặc Ngữ nghe thấy âm thanh này, biết rằng Phong Hoa đang khóc.
“Yếu đuối chính là tội lỗi, năm đó khi Nhân tộc bị Ác Ma tàn sát, khóc lóc cũng vô dụng.”
“Cho nên nhất định phải mạnh lên, không ngừng mạnh lên!”
Lâm Mặc Ngữ nắm chặt tay, lại tự nhủ với bản thân.
Vạn vật vận hành trên thế gian chính là như vậy, cá lớn nuốt cá bé.
Mạnh như Antares mà cũng bị ném ở đây, thậm chí có thể nói là mất đi tự do.
Trong lòng Antares có hận thù, có oán hận, có sát khí.
Nhưng khi gặp Long Thần, nó có thể làm gì, chẳng phải vẫn phải gọi một tiếng Long Thần đại nhân và phải che giấu thù hận của mình đấy sao?
Lâm Mặc Ngữ không muốn như vậy.
Nỗi đau này để người khác chịu đựng là đủ rồi, hắn không muốn trải qua.
Sau khi Lâm Mặc Ngữ rời đi, nơi hắn vừa đứng đã có không ít người đến.
Có Ác Ma, có Long tộc, cũng có Nhân tộc.
Ba thế lực tụ tập lại, cảnh giác lẫn nhau.
Số lượng người đến không ít, tam túc đỉnh lập, kiềm chế lẫn nhau, kỳ lạ là vẫn giữ được hòa bình, không ai ra tay.
Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được hơi thở còn sót lại sau trận đại chiến vừa rồi.
“Đây là trận chiến cấp Thần...”
“Ta vừa nhìn thấy Phong Hoa Huyết Nguyệt, lại là cấp Thần, thật đáng sợ.”
“Xem ra thật sự là cường giả cấp Thần cố ý đến đây để tiêu diệt đàn Phong Hoa.”
“Vị cường giả cấp Thần này rốt cuộc là ai, có phải là người của Nhân tộc chúng ta không?”
Một đám người đoán già đoán non, Lâm Mặc Ngữ đánh xong liền đi cũng không hề dừng lại.
Để mặc cho bọn họ nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra.
Ba phe giằng co với nhau một hồi lâu, cuối cùng cũng đều rút lui.
Những kẻ thù không đội trời chung, gặp mặt là đánh nhau sống chết, bây giờ vì sự xuất hiện của phe thứ ba mà đều giữ được sự kiềm chế.
Không ai muốn ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Lâm Mặc Ngữ không biết chuyện gì đã xảy ra, hắn bay về phía dãy núi Lôi Điện của vùng đất Phong Lôi với tốc độ nhanh nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận