Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai

Chương 3436: Bất cứ chuyện gì trước nói tốt điều kiện.

Chương 3436: Bất cứ chuyện gì cũng phải nói rõ điều kiện trước. Bên cạnh Đông Phương Vô Định, một chiếc bồ đoàn đặc biệt đã được chuẩn bị sẵn sàng, Lâm Mặc Ngữ vừa tới thì Đông Phương Vô Định liền ra hiệu cho Lâm Mặc Ngữ ngồi lên. Lâm Mặc Ngữ chỉ nhìn thoáng qua cũng biết bồ đoàn này đặc biệt ở chỗ nào, bản thân nó đã là một món pháp bảo phẩm chất không tệ, đạt tới cảnh giới Đạo Tôn. Điều quan trọng hơn là vị trí nó đang đặt, vừa đúng ngay điểm tiết của pháp trận. Mà tòa pháp trận này lại bao phủ toàn bộ đấu trường tỷ thí. Nếu như ngồi trên bồ đoàn, sẽ cung cấp một chút lực lượng cho pháp trận, dù không nhiều, gần như không ảnh hưởng. Những người đang ngồi trên trời đều là các cường giả Đạo Tôn tứ cảnh trở lên, một phần lực lượng của họ sẽ thông qua pháp trận hội tụ lại, khiến đại trận trở nên cực kỳ mạnh mẽ, những trận đấu bên trong dù có kịch liệt đến đâu cũng không thể ảnh hưởng tới khán giả bên ngoài đại trận. Phương pháp của Đông Phương gia đúng là rất hiệu quả. Lâm Mặc Ngữ cười rồi ngồi xuống, bồ đoàn sinh ra một lực hút, hút lấy một phần lực lượng của hắn, cung cấp cho pháp trận. Lực hút rất yếu, nếu Lâm Mặc Ngữ không muốn, tùy thời có thể ngăn lại, vì thế hắn cũng không quan tâm. Đông Phương Vô Định cười nói: "Lâm tiểu hữu đã xử lý xong việc rồi sao?" Lâm Mặc Ngữ cười đáp: "Coi như đã xử lý xong rồi, tiếp theo có thể xem Cửu Tiêu tỷ thí." Đông Phương Vô Định nói: "Nghe nói hồng nhan của Lâm tiểu hữu hình như cũng muốn lên đài tỷ thí." Lâm Mặc Ngữ nói: "Không tính là hồng nhan, bất quá coi như cũng có chen chân vào được." Đông Phương Vô Định cười ha ha: "Tiểu cô nương này tư chất chỉ miễn cưỡng coi như khá thôi, lần tỷ thí này e là không thắng nổi." Lâm Mặc Ngữ nói: "Ta cho nàng một vật rồi, chắc nàng sẽ thắng được." Đông Phương Vô Định ồ lên một tiếng: "Lâm tiểu hữu vậy mà lại ra tay tương trợ." Lâm Mặc Ngữ nói: "Chỉ là một món đồ nhỏ thôi, coi như là cho con rối dùng vậy, không biết có phải là vi phạm quy tắc không?" Đông Phương Vô Định lắc đầu: "Con rối cũng là một loại pháp bảo, đại tỉ thí không hạn chế pháp bảo, đương nhiên không tính là vi quy." Lâm Mặc Ngữ cười ha ha: "Vậy thì tốt rồi, lâm mỗ có chút hứng thú với Cửu Tiêu Phong, không biết tiền bối có thể nói cho ta nghe một chút được không." Đông Phương Vô Định nói: "Đương nhiên có thể, coi như Lâ·m đ·ạo hữu không hỏi thì ta cũng sẽ nói thôi, đợi Cửu Tiêu đại tỉ thí xong, ta còn muốn mời Lâ·m đ·ạo hữu tiến vào Cửu Tiêu Phong." Lâm Mặc Ngữ cười đáp: "Ta lại không muốn đi tham gia đại tỉ thí." Đông Phương Vô Định lập tức cười nói: "Với thân phận của Lâm tiểu hữu, đương nhiên không cần tham gia đại tỉ thí, danh ngạch vào Cửu Tiêu Phong do Đông Phương gia ta định đoạt." Đông Phương gia là chủ nhân của đoạn thiên vực, Cửu Tiêu đại tỉ thí cũng do họ tổ chức, mấy cái danh ngạch thì tính là gì. Với tư cách là lão tổ Cửu Cảnh của Đông Phương gia, không biết đã vào Cửu Tiêu Phong bao nhiêu lần, sự hiểu biết của ông về Cửu Tiêu Phong vượt xa tiểu Mai có thể sánh được. Trong lúc Đông Phương Vô Định kể lại, Lâm Mặc Ngữ đã biết căn nguyên của Cửu Tiêu Phong. Cửu Tiêu Phong cũng liên quan tới bản nguyên hạo kiếp, trước khi bản nguyên hạo kiếp bùng nổ, Cửu Tiêu Phong từng được gọi là thiên ngoại đại đạo sơn, đúng là có thể đi thẳng tới thiên ngoại đại đạo. Khi đó thiên địa còn chưa bị cắt đứt, rất nhiều Đạo Tôn cảnh của Nam Châu đã từng thông qua Cửu Tiêu Phong mà đến thiên ngoại đại đạo. Trong bản nguyên hạo kiếp, có một vị đại năng đã luyện chế Cửu Tiêu Phong thành pháo đài chiến tranh, trở thành pháo đài quan trọng của Nam Châu để đối kháng với ngoại địch. Không chỉ có Cửu Tiêu Phong, khi đó ở bên trong đoạn thiên vực, có không ít ngọn núi đều bị luyện chế thành pháo đài. Trong trận đại chiến đó, phần lớn pháo đài bị phá hủy, Cửu Tiêu Phong bởi vì đủ mạnh nên không bị phá hủy. Bất quá ngọn núi cũng đã bị cắt đứt, cũng không thể thông qua nó để vào thiên ngoại đại đạo nữa. Mà mục đích thật sự của cuộc thi đấu Cửu Tiêu, là muốn tiến vào đỉnh Cửu Tiêu Phong, nơi đó còn lưu lại đồ đạc từ những trận đại chiến năm xưa, Đông Phương gia hy vọng nhờ vào đó mà lần nữa mở được thông đạo đến với bên ngoài. Nghe đến đây, Lâm Mặc Ngữ cũng biết chuyện này là không thể, nguyên nhân thực sự khiến thiên địa bị cắt đứt là do đại đạo không trọn vẹn, bản nguyên đại lục cần được khôi phục, dù Cửu Tiêu Phong có cái gì đi nữa, cũng không thể vào được thiên ngoại đại đạo. Ý tưởng của Đông Phương gia không sai, nhưng xét từ căn nguyên mà nói thì cơ bản không thể thực hiện. Đông Phương Vô Định nói: "Lão phu cũng biết việc này rất khó, nhưng đó là di mệnh của tiên tổ để lại, có lẽ trên đỉnh Cửu Tiêu Phong còn có một vài thứ khác, chỉ tiếc chúng ta những kẻ hậu bối vô năng, không thể lên được đỉnh Cửu Tiêu Phong." Lâm Mặc Ngữ hỏi: "Nghe nói, vào Cửu Tiêu Phong, cảnh giới càng thấp càng tốt." Đông Phương Vô Định cười: "Hoàn toàn là nghe nhầm đồn bậy, Cửu Tiêu Phong trước đây từng là pháo đài chiến tranh vô cùng quan trọng, bên trong được chia làm ba khu vực, từ thấp tới cao lần lượt là khu binh sĩ, khu quan quân và khu chỉ huy." "Đạo Tôn tứ cảnh trở xuống chỉ có thể vào khu binh sĩ, ở vị trí thấp nhất nên đương nhiên an toàn nhất." "Tứ cảnh trở lên Thất Cảnh trở xuống thì vào khu quan quân, còn Thất Cảnh trở lên mới có thể đi vào khu chỉ huy." "Mà muốn vào đỉnh Cửu Tiêu Phong, thì trước tiên phải vào khu chỉ huy mới được." Lâm Mặc Ngữ nói: "Nói như vậy, ta cũng không lên được đỉnh núi rồi." Đông Phương Vô Định lắc đầu: "Nhưng mọi chuyện luôn có ngoại lệ, không dối gạt Lâm tiểu hữu, Đông Phương gia ta vẫn còn có một vài đặc quyền, có thể để Lâm tiểu hữu vào khu chỉ huy." ... ... Lâm Mặc Ngữ đã hiểu, ý của Đông Phương Vô Định là muốn để mình đi lên đỉnh núi. Đã nhiều năm như vậy, vẫn không ai lên được đỉnh núi, Đông Phương Vô Định đã thử không biết bao nhiêu lần, ông biết mình không thể làm được. Vì vậy ông mới đánh chủ ý lên người mình, vì màn biểu hiện kinh diễm của mình trong di tích của Đồ Thần Tông, ông cảm thấy mình có cơ hội. Lâm Mặc Ngữ nói: "Nghe nói Cửu Tiêu Phong cũng không an toàn, mỗi lần đều có không ít người chết trong đó." Đông Phương Vô Định gật đầu: "Đúng là không an toàn, nhưng ta tin Lâm tiểu hữu không gặp vấn đề gì." Lâm Mặc Ngữ cười, Đông Phương Vô Định đây đúng là đang lừa dối, hắn dứt khoát nói: "Tiền bối, ta nói thẳng luôn nhé, nếu ta đi Cửu Tiêu Phong thì sẽ có lợi ích gì? Lâm mỗ không làm chuyện buôn bán thua lỗ, ngài hẳn là hiểu." Trước đây đi di tích của Đồ Thần Tông, dù là tam tổ cũng đều muốn cùng mình bàn bạc kỹ càng về giá cả. Bây giờ đương nhiên không thể bị Đông Phương Vô Định nói mấy câu rồi lừa gạt cho qua được, có nguy hiểm thì không có gì, trên đường tu luyện ở đâu mà không có nguy hiểm, quan trọng là xem có lợi ích gì, có làm mình động lòng được hay không. Đông Phương Vô Định nói: "Tại Cửu Tiêu Phong đã từng xảy ra một trận đại chiến kinh thiên động địa, trong trận chiến đó để lại rất nhiều pháp bảo, còn có đủ loại đồ vật không thể nói hết được. Nếu Lâm tiểu hữu đi, bất luận thu được gì ở trong đó, đều thuộc về Lâm tiểu hữu, Đông Phương gia ta tuyệt đối không hỏi đến." "Ngoài ra, Đông Phương gia ta sẽ đưa thêm một kiện pháp bảo Đạo Tôn bát cảnh nữa, dù Lâm tiểu hữu có lên được đỉnh núi hay không thì vẫn sẽ đưa cho Lâm tiểu hữu." Lâm Mặc Ngữ nói: "Tiền bối vẫn nên nói rõ một chút thì tốt hơn, ta biết tiền bối có yêu cầu, ví dụ như ta lên được đỉnh núi thì tiền bối muốn có được cái gì?" Đông Phương Vô Định nói: "Nếu tiểu hữu lên được đỉnh núi, có lẽ sẽ nhìn thấy di vật của tổ tiên Đông Phương gia, mong tiểu hữu giúp chúng ta mang về." Lâm Mặc Ngữ nói: "Ra là tổ tiên của quý tộc ở trên đỉnh núi." Đông Phương Vô Định gật đầu: "Tổ tiên của ta từng là một trong những quan chỉ huy pháo đài này, năm đó đại chiến đã bị lạc mất, tám chín phần mười là bỏ mạng ở trên đỉnh núi rồi." Ông ta nói rất có lý có lẽ, thứ mà ông ta muốn chính là di vật của tổ tiên Đông Phương gia, còn di vật đó là cái gì, Đông Phương Vô Định cũng không nói. Những gì nên nói Đông Phương Vô Định đều đã nói rồi, cuối cùng ông ta nhìn Lâm Mặc Ngữ: "Lâm tiểu hữu, có thể đồng ý đi một chuyến được không?" Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ một chút: "Cũng có thể đi, nhưng ta có một yêu cầu, cái pháp bảo Đạo Tôn bát cảnh đó, ta muốn tự mình đi chọn." Đông Phương Vô Định cười lớn nói: "Không thành vấn đề, đến lúc đó lão phu sẽ tự mình mở cửa kho báu cho Lâm tiểu hữu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận