Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai

Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai - Chương 1497: Mỗi cái thời đại đều có khiến người ta tuyệt vọng gia hỏa (length: 8855)

Bảng xếp hạng nhiệm vụ ở trên giống như cây kim, ghim đau đớn vào trái tim của mỗi một thiên tài.
Lâm Mặc Ngữ một mình một ngựa vượt lên dẫn đầu, mấy ngày đầu còn có thể khiến người ta thấy được một chút hy vọng.
Nhưng một tháng sau, hy vọng này đã trở nên cực kỳ xa vời.
Một, Lâm Mặc Ngữ, 283.82 điểm.
Hai, Lâm Mặc Hàm, 862.1 điểm.
Ba, Đông Phương Trạch, 331.2 điểm.
Bốn, Trang Bích, 312.1 điểm.
Năm, Vi Bác Văn, 309.9 điểm.
. . .
Trong một tháng, ngoại trừ Lâm Mặc Ngữ và Lâm Mặc Hàm hai người vững vàng chiếm hai vị trí đầu, các thứ hạng phía sau không ngừng biến động.
Mười ngày đầu, Thủy Chỉ Lan của Huyền Vũ Tinh Vực một mực song hành cùng Đông Phương Trạch, hai người không ngừng tranh đoạt vị trí thứ ba.
Sau đó không biết vì sao, hiệu suất của Thủy Chỉ Lan giảm sút nghiêm trọng, tốc độ đạt được điểm càng lúc càng chậm, hiện tại đã rớt khỏi top mười.
Khi Đông Phương Trạch cho rằng vị trí thứ ba của mình đã ổn định thì Trang Bích và Vi Bác Văn hai người vọt lên.
Ở cái giới hạn tất cả mọi người bị áp chế xuống Thần Vương cấp một, tuy Đông Phương Trạch có ưu thế nhưng không rõ ràng.
Ngươi có con át chủ bài của ngươi, ta tự nhiên cũng có con át chủ bài của ta.
Đông Phương Trạch thu hồi bảng điểm nhiệm vụ, "Vẫn còn thời gian, bây giờ mới đi được hơn một phần ba quãng đường, hai phần ba phía sau mới là then chốt."
"Nếu như ta đoán không sai, cự thú cấp đầu mục và cấp thủ lĩnh chắc chắn sẽ xuất hiện."
"Ta chỉ cần giết chết một con cự thú cấp thủ lĩnh, là có thể phản công vượt qua Lâm Mặc Ngữ, trở thành thứ nhất."
"Cự thú cấp thủ lĩnh khẳng định không dễ giết, nhưng đối với ta mà nói, không khó lắm."
"Nhát kiếm kia của Lâm Mặc Hàm uy lực rất lớn, nhưng muốn giết chết cự thú cấp thủ lĩnh, chắc là không làm được."
"Ta còn chưa rõ thủ đoạn của Lâm Mặc Ngữ, nhưng bản thân hắn chỉ có cảnh giới Thần Vương tam giai, hơn nữa thủ đoạn của hắn chắc thiên về quần công, cũng không nhất định thích hợp dùng để giết cự thú cấp thủ lĩnh."
"Ta vẫn còn cơ hội..."
Đông Phương Trạch đã có tính toán của mình, trong một tháng này, hắn đã chứng kiến Lâm Mặc Hàm xuất kiếm hết lần này đến lần khác, trong lòng đã nắm rõ.
Hơn nữa hắn để ý thấy phương thức đạt điểm của Lâm Mặc Ngữ, phần lớn đều tăng lên 1 điểm mỗi lần.
Nói cách khác, điểm của Lâm Mặc Ngữ, phần lớn đều có được từ cự thú thông thường.
Vì vậy có thể suy đoán, Lâm Mặc Ngữ sở hữu năng lực quần sát mạnh mẽ.
Đông Phương Trạch không phải không thừa nhận, ở phương diện này, mình không bằng Lâm Mặc Ngữ.
Nhưng hắn dù sao cũng là tiểu thần tôn, hơn nữa còn là loại nửa bước đã bước vào quy tắc Tinh Hà tiểu thần tôn.
Nếu như luận về sức bộc phát trong nháy mắt, hắn tin rằng có thể nghiền ép Lâm Mặc Ngữ.
Còn hai người Trang Bích và Vi Bác Văn sau đó vọt lên, Đông Phương Trạch cũng không hề để vào mắt.
Mục tiêu của hắn là vượt qua Lâm Mặc Hàm và Lâm Mặc Ngữ, không phải là tranh vị trí thứ ba.
Thứ tự bây giờ, chỉ là tạm thời.
...
Lâm Mặc Ngữ đứng trên đỉnh núi, nhìn về phương xa, tầm mắt có thể thấy được đều là núi cao trùng điệp.
Hình dáng mỗi ngọn núi không khác biệt lắm, dễ khiến người ta mất phương hướng.
"Cũng gần đi được một phần ba rồi."
"Ta chọn con đường này, cự thú rất nhiều, nhưng hình như cũng không tìm thấy cự thú cấp đầu mục và cấp thủ lĩnh, có phải nên đổi hướng."
"Tuy tích phân hiện tại của ta vượt lên rất nhiều, thực chất chỉ là ảo ảnh."
"Nếu có người giết được một con cự thú cấp thủ lĩnh, có thể phản công vượt qua ta."
Lâm Mặc Ngữ đại khái tính toán một chút, nếu như cứ tiếp tục đi trên con đường này, đi thẳng đến điểm kết thúc.
Điểm của hắn còn có thể tăng gấp đôi, xấp xỉ từ 9 vạn đến 10 vạn điểm.
Thật ra vẫn không nhiều bằng tích phân của một con cự thú cấp thủ lĩnh.
Mười ngàn thước Vong Linh Chi Nhãn lại một lần nữa xuất hiện trên bầu trời, Vong Linh Chi Nhãn mang theo Bất Tử Hỏa Diễm, nhìn về phương xa.
Thông qua tầm nhìn của Vong Linh, Lâm Mặc Ngữ có thể thấy con đường phía sau mình.
Tuy chưa nhìn hết được, nhưng có thể thấy được đại khái.
Con đường mà mình đã chọn, số lượng cự thú rất nhiều, có thể nói là có số lượng cự thú nhiều nhất trong tất cả các hướng.
Nhưng đồng thời cũng có một vấn đề, không có cự thú cấp đầu mục và cấp thủ lĩnh.
Lâm Mặc Ngữ phát hiện ra điều này khi đi đến giữa đường, bây giờ hắn quyết định phải thay đổi hướng đi.
Vong Linh Chi Nhãn chậm rãi chuyển động trên không trung, tìm kiếm cự thú cấp đầu mục và cấp thủ lĩnh.
Trong tầm mắt của Vong Linh, từng đốm Linh Hồn Chi Hỏa nóng rực không ngừng nhúc nhích.
Linh Hồn Chi Hỏa càng mạnh, cự thú càng mạnh.
Đồng thời, tầm nhìn của Vong Linh cũng có thể phân biệt được Linh Hồn Chi Hỏa của cự thú và người tu luyện, hai bên có bản chất khác nhau.
Một tháng trôi qua, trăm người tu luyện đã hoàn toàn tản ra, rất khó gặp lại nhau.
Vong Linh Chi Nhãn tìm kiếm hơn nửa vòng, cũng không phát hiện cự thú cấp thủ lĩnh.
Ngược lại đã phát hiện ra vài con cự thú cấp đầu mục, chỉ là chúng ở rất xa nhau.
Lâm Mặc Ngữ chọn con cự thú cấp đầu mục gần mình nhất, thay đổi phương hướng di chuyển.
...
Bữa tiệc trà giao hữu trước cung điện vẫn còn tiếp tục, thời gian một tháng, đối với những người ở Bỉ Ngạn cảnh chỉ là thoáng chốc.
Vì Hạo Thánh Tôn kỳ vọng vào Lâm Mặc Ngữ, lúc này cho dù là Lâm lão hay Ngọc phu nhân đều cực kỳ quan tâm đến Lâm Mặc Ngữ.
Bọn họ đều thấy Lâm Mặc Ngữ bỗng nhiên dừng lại, sau đó thay đổi phương hướng.
Lâm lão nhìn theo hướng Lâm Mặc Ngữ đi, khẽ nói, "Hắn đang đi về nơi có cự thú cấp đầu mục."
Ngọc phu nhân mở miệng nói, mang theo hương thơm nhàn nhạt, "Hắn ngay từ đầu chọn con đường kim quang có nhiều cự thú nhất, giờ lại bỗng nhiên đổi hướng, xem ra hắn đã phán đoán được thủ đoạn mạnh yếu khác nhau về số lượng cự thú."
Lâm lão nói, "Nếu như theo lời Hạo Thánh Tôn thì đồ vật triệu hoán của hắn có chiến lực mạnh nhất đạt tới tiểu thần tôn. Như vậy cự thú cấp đầu mục và cự thú thông thường đối với hắn mà nói không có khác biệt chút nào."
"Thậm chí cả cự thú cấp thủ lĩnh cũng có thể dễ dàng bị giết ngay lập tức, thêm vào hắn có thủ đoạn tìm kiếm cự thú."
"Tặc tặc, đám tiểu gia hỏa khác có lẽ sẽ tuyệt vọng hoàn toàn."
"Lão phu có nên thêm chút khó khăn cho hắn không."
Nói đoạn, ông nhìn về phía Hạo Thánh Tôn.
Hạo Thánh Tôn mặt tươi cười nói, "Ngài cứ tự nhiên, nhưng ta cảm thấy, không cần phá hư quy củ thì vẫn hơn."
"Hơn nữa, chuyện tuyệt vọng cũng không hẳn là chuyện xấu, mỗi thời đại đều sẽ có người xuất chúng nhất."
"Tựa như Chiến Thần đại nhân, một người quét sạch tất cả, khai sáng một thời đại mới. Những người cùng thời với ông ấy ai mà không tuyệt vọng."
Lông mày Lâm lão hơi nhướng lên, ý tứ trong lời nói của Hạo Thánh Tôn đã nâng Lâm Mặc Ngữ lên trình độ giống Chiến Thần.
Ít nhất trong suy nghĩ của Hạo Thánh Tôn, tư chất của Lâm Mặc Ngữ tuyệt không thua kém gì Tiêu Chiến Thiên năm đó.
Lâm lão uống cạn trà, thở dài, "Đáng tiếc quá, nếu như có thể để Chiến Thần nhìn thấy Lâm Mặc Ngữ, có lẽ có thể khiến Chiến Thần sinh ra ý định thu đồ."
Ngọc phu nhân rót thêm trà cho Lâm lão, "Đừng nói những chuyện không thể xảy ra."
Hạo Thánh Tôn khẽ gật đầu, "Cũng không hẳn là không có khả năng này, xem cơ duyên vậy."
Hắn không nói thêm nữa, Lâm lão và Ngọc phu nhân liếc nhìn nhau, rất ăn ý không hỏi thêm.
Hạo Thánh Tôn biết rất nhiều bí ẩn, mà hai người họ lại không biết.
Nếu như có thể nói, Hạo Thánh Tôn chắc chắn đã nói.
Nếu như hắn không nói, thì truy hỏi cũng vô nghĩa.
...
Đông Phương Trạch rất may mắn, cuối cùng cũng tìm thấy một con cự thú cấp đầu mục.
Đó là một con cự thú ngoại hình giống chó sói, cao hơn mười thước, lông dựng thẳng như mũi tên, trông rất đáng sợ.
Nhưng đối với Đông Phương Trạch, cự thú cấp đầu mục không đáng kể.
Chưa đầy một phút, Đông Phương Trạch đã giết nó.
"Quả nhiên giống như ta nghĩ, cự thú cấp đầu mục là Thần Vương tam giai, gần như Thần Vương tứ giai."
"Cự thú cấp đầu mục có giá trị 1000 điểm, như vậy con cự thú cấp thủ lĩnh trị giá 10 vạn điểm chắc chắn là Thần Vương Ngũ giai."
"Thần Vương Ngũ giai, tuy cần phải động tay chân, nhưng vẫn có thể đối phó."
Lúc này ánh mắt Đông Phương Trạch hơi khựng lại, thấy một đoàn bạch quang, trong bạch quang là một khối lệnh bài Bạch Ngọc, ngay bên cạnh đầu cự thú.
"Lệnh bài Bạch Ngọc, vận may không tệ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận