Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai

Chương 1113: Không thể gây cản trở (1)

Chương 1113: Không thể gây cản trở (1)
Mạc Vận nhìn Ninh Y Y, trên mặt có ý cười nhưng ánh mắt lại có hơi phức tạp: “Có phải gần đây Y Y vẫn luôn trải qua đặc huấn không?”
Ninh Y Y ừ một tiếng: “Đúng vậy, gia gia thối đã ném ta vào bí cảnh, không cho ta ra ngoài.”
Vừa nói, nàng vừa trừng mắt nhìn Ninh Thái Nhiên.
Ninh Thái Nhiên cười ha ha, giả vờ như không nhìn thấy.
Mạc Vận nhẹ nhàng nói: “Xem ra đặc huấn có hiệu quả không tồi, bây giờ ngươi sắp lên cấp 50 rồi.”
Ninh Y Y nói: “Mới cấp 48, cách cấp 50 vẫn còn một chút.”
“Cấp 48 cũng không tệ.” Mạc Vận nhẹ nhàng nói.
Từ khi từ biệt ở chỗ đất tổ, cũng rất lâu rồi hai người không gặp nhau.
Mạc Vận kéo Ninh Y Y sang một bên nói chuyện, Ninh Y Y chỉ có thể đi tới, bất đắc dĩ nhìn Lâm Mặc Ngữ một cái.
Đột nhiên có một mùi thơm kỳ lạ bay tới.
Chiến trường Nguyên có gió nhưng không thổi bay được hương thơm.
Hương thơm tụ lại không tản ra, giống như có sinh mệnh vậy, xộc vào mũi mọi người.
Ai ngửi thấy hương thơm tinh thần đều cảm thấy phấn chấn, mệt mỏi tan biến.
“Thơm quá!”
“Cái gì mà thơm quá, hơn nữa sau khi ngửi được ta lập tức cảm thấy tinh thần dễ chịu hơn rất nhiều, tràn đầy ý chí chiến đấu.”
“Thơm thế này, còn có thể nâng cao tinh thần. Đây là Quân Hồn Hương!”
“Ý chí hào hùng, đốt cháy hồn quân của tam đó chính là Quân Hồng Hương của Dược Thần!”
Giữa những tiếng hô hào đầy ngạc nhiên của mọi người, một vị lão nhân xuất hiện ở trên không trung.
Bạch y của ông bồng bềnh, trang nhã điềm tĩnh, toàn thân toát ra hơi thở mạnh mẽ lại thâm hậu.
Thư dược thần đến rồi, Thư Hàn cũng đi theo bên cạnh ông.
Thư dược thần và mấy người Ninh Thái Nhiên cũng là bạn tốt, lập tức xán lại với nhau.
Thư Hàn mỉm cười chào Lâm Mặc Ngữ: “Xin chào Lâm học đệ?”
Lâm Mặc Ngữ cười nói: “Xin chào sư tỷ.”
“Y Y cũng đến rồi à, tìm đi tìm Y Y nói chuyện đây, Lâm học đệ cứ chờ đã nhé.” Thư Hàn cười khúc khích rồi gia nhập đội của Mạc Vận và Ninh Y Y.
Lúc này trời đất sáng sủa, biến chiến trường Nguyên vốn tối tăm sáng thành như ban ngày.
Một thanh trường kiếm vàng khổng lồ xuất hiện trên không trung!
Kiếm khí màu vàng quét qua bốn phía, trong không trung không ngừng vang lên tiếng vút của kim loại.
“Là Kiếm Thần, Phong Trường An đại nhân!”
“Kiếm Thần thực sự rất mạnh, ta chỉ mới nhìn một cái lập tức cảm thấy mình sắp bị chém nát.”
“Sự công phạt của Kiếm Thần được mệnh danh là số một trong các vị thần, đương nhiên không phải ai cũng có thể chịu được!”
“Đây là thần tượng của ta!”
Từng vị cường giả cấp Thần lần lượt xuất hiện, xuất hiện như một vị thánh trước mặt mọi người, mang theo từng tràng tung hô kinh ngạc.
Tất cả mọi người đều hy vọng một ngày nào đó mình cũng có thể trở thành cường giả cấp Thần.
Có lẽ chỉ có một hai người trong đám đông đang có mặt ở đây có thể sẽ đi đến bước cuối cùng này nhưng hầu hết mọi người vẫn sẽ trở nên bình thường trong thế giới này.
Cho dù đã từng có bao nhiêu thiên phú, được gia tộc người thân gửi gắm bao nhiêu là kỳ vọng.
Cuối cùng có thể đi đến đâu thì vẫn chưa biết được.
Dù sao để có thể trở thành cường giả cấp Thần thì cũng chỉ là số ít.
Trên không trung lại lóe lên hai luồng ánh sáng, Lâm Mặc Ngữ ngẩng đầu, không khỏi mỉm cười.
Bạch Ý Viễn đã trở lại.
Nhưng cùng trở lại Bạch Ý Viễn còn có một người phụ nữ trung niên xinh đẹp.
Lâm Mặc Ngữ cười: “Lão sư, ngài đã quay lại rồi.”
“Ừ.” Vẻ mặt của Bạch Ý Viễn có vẻ hơi mất tự nhiên.
Người phụ nữ trung niên xinh đẹp đi cùng Bạch Ý Viễn quay lại đột nhiên nói với Lâm Mặc Ngữ: “Ngươi chính là đệ tử của Ý Viễn, Tiểu Ngữ phải không?”
Con ngươi Lâm Mặc Ngữ khẽ chuyển động: “Tiếp kiến sư nương.”
Lông mày của Bạch Ý Viễn giật một cái, cũng không phản đối.
Người phụ nữ trung niên xinh đẹp rõ ràng là vô cùng vui vẻ bởi tiếng gọi sư nương này, cười ngọt ngào: “Tốt tốt tốt, đứa nhỏ thật ngoan! Sư nương cũng không có chuẩn bị gì, tặng ngươi cái này coi như quà gặp mặt!”
Vừa nói, người phụ nữ trung niên xinh đẹp trực tiếp nhét thứ gì đó vào tay Lâm Mặc Ngữ.
“Lão sư.” Lâm Mặc Ngữ không ngờ vị sư nương này lại nhiệt tình như vậy.
Người lớn tặng đồ người trẻ cũng không dám từ chối, dứt khoát hào phóng nhận lấy.
Sở dĩ Lâm Mặc Ngữ dám gọi bà là sư nương vì hắn cảm nhận được hơi thở của Bạch Ý Viễn trên người phụ nữ trung niên xinh đẹp.
Trên người của người phụ nữ trung niên xinh đẹp này có hơi thở của Bạch Ý Viễn, không chỉ dừng lại ở bề ngoài.
Tương tự, trên người Bạch Ý Viễn cũng có hơi thở của người phụ nữ trung niên xinh đẹp này.
Hơi thở của hai bên quyện vào nhau, rất khó để phân biệt.
Lâm Mặc Ngữ có thể khẳng định rằng giữa hai người họ chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận