Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai

Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai - Chương 3000: Liền hộ đạo giả cũng không có phế vật. (length: 8304)

Lôi Hạo ca ca?
Xem hai người biến thành hình người, cũng không giống nhau lắm.
Anh em ruột thịt giống nhau đến mấy phần, nên Lâm Mặc Ngữ mới đoán trước, hai người không phải anh em ruột. Lôi Hạo uống một ngụm rượu, ợ một tiếng thật lớn, phun ra một ngụm lớn mùi rượu, khiến Lôi Huyền nhíu mày. Lôi Hạo nói: "Ngươi muốn chỉ tiêu?"
Lôi Huyền cau mày, vẻ mặt đương nhiên, "Chứ chỉ tiêu của ngươi cũng đâu cần, để cũng lãng phí, chi bằng để ta phân phát."
Lôi Hạo cười ha ha, "Cho dù chỉ tiêu của lão tử lãng phí thì sao, sao lại để cho ngươi phân phát, ngươi là cái thá gì?"
Mặt Lôi Huyền hơi biến sắc, tức giận dâng lên, "Đừng quên, ta là anh cả của ngươi."
Lôi Hạo càng cười lớn hơn, "Chúng ta chỉ chung một cha thôi, ta nhận thức ngươi, ngươi mới là anh cả của ta, ta mà không nhận, ngươi chẳng là cái thá gì."
Lâm Mặc Ngữ lúc này đã hiểu, hai người chắc là anh em cùng cha khác mẹ.
Một Yêu Tộc cường đại, thường có rất nhiều phối ngẫu.
Những phối ngẫu khác nhau sinh ra con cái, cùng cha khác mẹ, không nhất định có tình cảm sâu sắc. Thậm chí nhiều khi giữa các anh em, vì tranh đoạt tài nguyên, còn có thể tàn sát lẫn nhau.
Người thắng, thường là đại diện cho người có huyết mạch cường đại. Mà người yếu ớt, chỉ có một con đường chết.
Cá lớn nuốt cá bé, ở Yêu Tộc diễn ra vô cùng nhuần nhuyễn.
So với nhân tộc, Yêu Tộc tàn khốc hơn nhiều, có điều, trong Yêu Tộc cũng không có sự gian xảo âm hiểm như ở nhân tộc, về cơ bản chính là minh đao minh thương mà thôi. Như thái độ của Lôi Hạo đối với Lôi Huyền, và cả việc Lôi Huyền thẳng thắn muốn chỉ tiêu tổ địa, nếu chuyện này xảy ra ở nhân tộc, nhất định không làm thế.
Lôi Huyền lúc này có chút không xuống nước được, ánh mắt băng lãnh nhìn Lôi Huyền, ẩn chứa tức giận, "Ngươi nên biết, những chỉ tiêu này đều hữu dụng, ngươi cứ lãng phí như vậy để trưởng lão trong tộc biết, không phải là chuyện tốt."
Lôi Hạo cười ha hả nói: "Vậy ngươi đi mà nói, lão tử cứ thích lãng phí chỉ tiêu đấy, có gì thì để mấy trưởng lão kia tới tìm ta."
Lôi Huyền thấy Lôi Hạo hoàn toàn không nói lý, đột nhiên chuyển giọng, "Nếu như ngươi có yêu cầu gì, có thể nói, chúng ta có thể thương lượng."
Lôi Hạo thẳng thắn nói: "Không có yêu cầu gì, chỉ là thấy ngươi khó chịu, không muốn cho ngươi. Ta biết ngươi muốn dùng chỉ tiêu để bán nhân tình, muốn có chỉ tiêu thì được, bảo thằng kia tự mình qua đây, quỳ trước mặt lão tử, cầu lão tử, lão tử sẽ cho nó."
Lời nói của Lôi Hạo, cao ngạo lại ngang ngược vô lý.
Ý tứ trong lời nói, hoàn toàn không nể mặt Lôi Huyền.
Lôi Huyền muốn chỉ tiêu phải đi ân huệ lấy lòng, giao hảo với một số người, còn Lôi Hạo lại muốn những người đó qua đây quỳ xin mình, chuyện này căn bản không thể xảy ra. Mặt Lôi Huyền tái mét, da tím bỗng trắng bệch, nắm tay siết chặt run rẩy.
Nếu là người bình thường, hoặc là đã trực tiếp động thủ, hoặc là giận tím mặt bỏ đi. Nhưng Lôi Huyền dù tức giận, cũng không ra tay, cũng không đi.
Lôi Huyền hạ giọng, "Lôi Hạo, dù gì ngươi ta cũng là anh em, đừng làm quá. Tuy rằng cha rất sủng ái ngươi, trưởng lão cũng nể mặt ngươi, nhưng nhiều chuyện ngươi nên tự hiểu rõ, đừng quá khác người."
"Tác dụng của chỉ tiêu, là quy định của tổ tông, có ý nghĩa lớn đối với cả tộc..."
Lôi Hạo uống từng ngụm lớn rượu, "Lão tử làm gì không cần ngươi dạy, vẫn câu nói đó, muốn chỉ tiêu thì được, bảo người kia đến đây quỳ xin lão tử, lão tử có thể sẽ bố thí cho nó một cái."
"Ngươi cũng không cần lảm nhảm, chỉ tiêu của lão tử cũng là quy định của tộc, lão tử muốn cho ai thì cho, dù là trưởng lão cũng không can thiệp được."
Mắt Lôi Huyền lóe lên, ánh mắt lạnh lẽo ẩn hiện sát ý, sau đó mắt hắn rời khỏi người Lôi Hạo, đảo qua người Lâm Mặc Ngữ rồi mới quay người rời đi.
Lúc đi, hắn không nói một lời nào.
Sau khi Lôi Huyền rời đi, Lôi Hạo uống hai bát lớn rượu say, lớn tiếng nói: "Thật là xui xẻo, giữa đường xuất hiện cái thứ này."
Lâm Mặc Ngữ cười nói: "Vừa rồi hắn đã muốn giết ngươi đấy."
Lôi Hạo nói: "Bình thường thôi, ta cũng muốn giết hắn, nhưng tạm thời ta chưa giết được hắn, chờ ta đạt Đạo Tôn cảnh, nhất định chém hắn."
Lâm Mặc Ngữ nói: "Các ngươi là anh em cùng cha khác mẹ, cha ngươi không quản sao?"
Lôi Hạo nói: "Ngươi có biết nuôi cổ không? Đây là hình thức cạnh tranh của chúng ta, người thắng làm vua, kẻ thua thì chết."
"Nhưng mà giữa ta và hắn, người thắng chỉ có thể là ta, hắn chắc chắn phải chết, nên không cần quan tâm đến hắn, một kẻ tương lai sẽ chết."
Khi nói những lời này, Lôi Hạo lộ ra sự tự tin tuyệt đối.
Không phải do hắn tự phụ, cũng không phải do hắn tự tin vào bản thân, mà là đang thuật lại một sự thật. Điều này khiến Lâm Mặc Ngữ hơi ngạc nhiên, không biết Lôi Hạo lấy đâu ra sức mạnh như vậy.
Lâm Mặc Ngữ nghĩ đến hộ đạo giả sau lưng Lôi Hạo, nếu có người muốn giết Lôi Hạo, vị hộ đạo giả kia chắc chắn sẽ xuất hiện ngăn cản. Có điều Lâm Mặc Ngữ không chắc, khi đồng tộc tàn sát nhau, vị hộ đạo giả kia sẽ ra tay.
Lâm Mặc Ngữ dò hỏi: "Là vị hộ đạo giả kia sao?"
Lôi Hạo mang theo vài phần men say: "Không sai, lão tử có hộ đạo giả, mà hắn không có, nên chỉ có lão tử giết được hắn, hắn mà muốn giết lão tử, không có cửa."
"Thằng nhãi Lôi Huyền kia, ỷ vào sinh trước lão tử mấy ngàn năm, tu vi hơn lão tử một chút, căn bản là hắn biết cái gì."
"Huyết mạch của lão tử, sao hắn so được, một tên ngu ngốc ngay cả hộ đạo giả cũng không có, tính là cái thá gì." Lâm Mặc Ngữ kết hợp với lời của Lôi Hạo, cộng thêm những gì mình biết, càng thêm hiểu rõ về hệ thống của yêu tộc.
Yêu Tộc đặc biệt coi trọng huyết mạch, huyết mạch tuy không đại diện cho tất cả, nhưng nó ở một mức độ nào đó, thể hiện tiềm năng và giới hạn cao nhất.
Người có huyết mạch cường đại, không nhất định trở thành Chí Cường Giả.
Mà người có huyết mạch yếu ớt, chắc chắn không thể thành cường giả.
Quy luật này đã ăn sâu vào tiềm thức của Yêu Tộc, không có ngoại lệ.
Huyết mạch của Lôi Hạo rất mạnh, nên sau lưng hắn mới có hộ đạo giả, mục đích là để bảo vệ tính mạng, giúp hắn trưởng thành. Hơn nữa Lôi Quang Tử Văn Hổ Huyết Mạch Chi Lực, phải đến khi đạt Đạo Tôn mới thực sự bộc phát.
Sự khác biệt giữa huyết mạch, sau khi bước vào Đạo Tôn sẽ ngày càng lớn, cho đến khi không thể nào bì kịp. Lôi Huyền sinh trước Lôi Hạo mấy ngàn năm, nhưng cảnh giới chỉ hơn Lôi Hạo một cảnh giới nhỏ.
Thậm chí có thể, Lôi Hạo sẽ sớm hơn hắn một bước trở thành Đạo Tôn, đó chính là biểu hiện của huyết mạch mạnh yếu.
Hơn nữa, vì dòng máu mạnh mẽ, Lôi Hạo đã được coi là người để bồi dưỡng thành tộc trưởng tương lai, là một trong những ứng cử viên sáng giá cho vị trí tộc trưởng. Vì vậy Lôi Hạo có thể biết một vài bí mật trong tộc, còn Lôi Huyền lại hoàn toàn không biết. Thực tế hiện giờ hai người đã tạo ra khoảng cách rất lớn, về sau khoảng cách này sẽ càng lớn.
Đến khi Lôi Hạo thành Đạo Tôn, dù Lôi Huyền cũng thành Đạo Tôn, hắn cũng không phải là đối thủ của Lôi Hạo. Cùng một thuật pháp, trong tay Lôi Hạo sẽ càng mạnh mẽ hơn.
Lôi Hạo không hề để ý Lôi Huyền, rất nhanh đã vứt chuyện này ra sau đầu.
Nhưng Lâm Mặc Ngữ lại âm thầm cảnh giác, ánh mắt của Lôi Huyền khi rời đi, rõ ràng là đã ghi hận trong lòng nhóm người mình. Có lẽ hắn cảm thấy, Lôi Hạo đã cho chỉ tiêu của mình, nên mới có phản ứng như vậy.
Hơn nữa người như Lôi Huyền, nhẫn nhịn đến thế, Lâm Mặc Ngữ cảm thấy, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận