Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai

Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai - Chương 3060: Ta ngược lại muốn nhìn một chút, ngươi muốn thế nào giết chúng ta. (length: 8565)

Tiểu Ngũ sắc mặt biến đổi, lập tức thu hút Tiểu Vụ và Tiểu Nguyệt chú ý.
Tiểu Nguyệt quan tâm hỏi, "Tiểu Ngũ tỷ, đã xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Ngũ sắc mặt hơi lộ vẻ trắng bệch, "Ta nghe thấy tiếng kêu cứu của tộc nhân rồi."
Tiếng kêu cứu của tộc nhân, chỉ có thân là hồn vì tổ thú Tiểu Ngũ mới có thể nghe được, Tiểu Nguyệt và Tiểu Vụ đều không nghe thấy. Hồn Linh tổ thú giỏi lợi dụng linh hồn, cho nên bọn họ kêu cứu cũng là thông qua linh hồn truyền lại.
Đồng thời, loại tiếng kêu cứu này hết sức đặc thù, cho dù là người tu luyện linh hồn đại đạo như Hạ Hầu Uyên, cũng không thể nghe thấy.
Lâm Mặc Ngữ tuy có linh giác vô cùng nhạy bén, nhưng hắn cũng không nghe được, thế nhưng hắn cảm nhận được một chút sóng linh hồn bất thường. Lâm Mặc Ngữ hỏi, "Khoảng cách tộc địa của ngươi có còn xa không?"
Tiểu Ngũ nói, "Đã không xa, nhưng theo tiếng kêu cứu thì tộc nhân đã trốn về nơi khác, cũng không biết bọn họ có trốn thoát không."
Lâm Mặc Ngữ hỏi, "Còn có tin tức nào khác không?"
Tiểu Ngũ lắc đầu, "Không có, loại âm thanh này vừa là tiếng kêu cứu, cũng là một loại cảnh cáo, nói cho đồng tộc, nơi này nguy hiểm, không nên tới gần."
"Nhưng không tới gần thì ta cũng không biết tộc nhân đã trốn đi đâu."
Lâm Mặc Ngữ tiếp tục hỏi, "Tộc nhân của ngươi có tu vi cảnh giới như thế nào?"
Tộc quần của Tiểu Ngũ rất ít, chỉ có năm người, Tiểu Ngũ xếp hạng thứ năm, là người yếu nhất.
Tiểu Ngũ nói, "Tộc trưởng là Đạo Tôn lục cảnh, sau đó nhị tỷ là Đạo Tôn tứ cảnh, tam ca và tứ ca đều là Đạo Tôn tam cảnh."
Có thể thấy lúc này Tiểu Ngũ rất lo lắng.
Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ một chút, "Ngươi hãy trồng một quả đi, quả này chắc chắn có thể tìm được bọn họ."
Mắt Tiểu Ngũ sáng lên, "Đúng rồi, ta hãy trồng quả trước."
Vì sốt ruột mà Tiểu Ngũ quên mất mình có thể trồng quả.
Chỉ cần trồng quả thành công, tức là tộc nhân của nàng còn sống. Nếu như tộc nhân đã chết thì việc trồng quả tất nhiên sẽ thất bại. Nhân quả đại đạo có mạnh đến đâu cũng không thể nghịch chuyển sinh tử.
Trong tay Tiểu Ngũ xuất hiện một đám lửa, trong ngọn lửa có một thứ trông giống như hạt giống, đây chính là nhân quả đại đạo quả. Ở bên cạnh Tiểu Ngũ, nhân quả đại đạo như ẩn như hiện, không được chân thật lắm.
Hồn Linh tổ thú có năng lực trồng quả nhưng không thể thật sự nắm giữ nhân quả đại đạo.
Khi Tiểu Ngũ trồng cây quả, có thể hiện ra hư ảnh của nhân quả đại đạo, cho thấy huyết mạch của nàng đã rất mạnh.
Tiểu Ngũ đưa ý niệm của mình vào trái cây, sau khi tiếp nhận ý niệm của Tiểu Ngũ, trái cây nhanh chóng trưởng thành, rồi một chồi xanh mọc ra từ quả. Quả nảy mầm cho thấy việc trồng quả thành công.
Vẻ mặt Tiểu Ngũ lập tức lộ rõ sự vui mừng, "Thành công rồi, tộc trưởng và mọi người còn sống."
Lâm Mặc Ngữ xoa đầu Tiểu Ngũ, "Giờ thì đừng lo lắng nữa, đi thôi, chúng ta đi tìm tộc nhân của Tiểu Ngũ."
Tiểu Ngũ dùng sức gật đầu, trồng quả thành công, giờ thì tâm trạng Tiểu Ngũ đã tốt hơn nhiều.
Hơn nữa nàng tin tưởng, chỉ cần có Lâm Mặc Ngữ ở đây thì không có vấn đề nào không giải quyết được. Để tìm được tộc nhân của mình thì biện pháp tốt nhất vẫn là trước tiên trở về nhà.
Nơi đó có khí tức sinh hoạt của tộc nhân, khí tức của Hồn Linh tổ thú rất đặc thù, chỉ có những Hồn Linh tổ thú mới có thể cảm ứng được. Chỉ cần về đến nhà, Tiểu Ngũ có thể đoán được tộc nhân đã đi về đâu.
Để tăng thêm tốc độ, Lâm Mặc Ngữ cho Tiểu Ngưu, Tiểu Vụ và Tiểu Nguyệt trở về, tự mình mang theo Tiểu Ngũ đi về phía trước. Lâm Mặc Ngữ ôm Tiểu Ngũ, chấn động đôi cánh thời gian, như một luồng lưu quang bắn nhanh về phía trước.
Thoáng chốc đã đi cả nghìn dặm, chẳng mấy chốc đã bay ra mấy vạn dặm. Tiểu Ngũ chỉ vào một thung lũng phía trước, "Chính là ở chỗ đó."
Lâm Mặc Ngữ hướng về thung lũng bay đi, hắn đã cảm nhận được khí tức của Hồn Linh tổ thú, tuy rằng khí tức rất yếu ớt nhưng vẫn không thể qua mắt được hắn. Hai người nhảy vào trong thung lũng, thung lũng rất yên tĩnh, không nhìn ra điều gì khác thường.
Lâm Mặc Ngữ chợt nhướng mày, đấm một quyền về phía trước.
Khí huyết ầm ầm, quyền kình của hắn hóa thành một con khí Huyết Thần Long, đánh về phía trước.
Trong hư không hiện ra một tấm lưới lớn, khí Huyết Thần Long đánh vào lưới, làm lưới bị nhô lên. Lưới rất chắc chắn, không hề bị khí Huyết Thần Long làm nổ tung mà lại bao lấy khí Huyết Thần Long.
Dù khí Huyết Thần Long có giãy giụa thế nào trong lưới cũng không thể thoát ra.
Hơn nữa, trong tấm lưới còn có một lực lượng đặc biệt đang liên tục hút lực lượng của khí Huyết Thần Long, khiến nó ngày càng yếu. Tiểu Ngũ che miệng nhỏ lại, "Đây là lưới bắt hồn, chuyên dùng để đi săn chúng ta."
Lâm Mặc Ngữ gật đầu, lưới bắt hồn rất đặc thù, có thể áp chế linh hồn, hút lấy lực lượng, rất hiệu quả khi đối phó với Hồn Linh tổ thú.
Nhưng cũng còn tùy vào cảnh giới, tấm lưới bắt hồn này chỉ có thể đối phó Hồn Linh tổ thú dưới Đạo Tôn ngũ cảnh, nếu đối phó tộc trưởng Tiểu Ngũ thì e là vẫn còn chút lực. Vốn lưới bắt hồn này ẩn giấu trong hư không, không thể qua mắt được Lâm Mặc Ngữ nên bị một quyền ép lộ ra.
Sau đó, Lâm Mặc Ngữ lại đấm ra liên tục vô số quyền, hóa thành từng con khí Huyết Thần Long đánh về bốn phương tám hướng. Không gian như thủy tinh vỡ vụn, cảnh tượng thật nhất trong thung lũng lập tức hiện ra.
Nơi vốn phải là một thung lũng tuyệt đẹp, lúc này chỉ còn lại sự đổ nát thê lương. Nơi đây rõ ràng đã trải qua một trận đại chiến, toàn bộ thung lũng bị phá hủy.
"Ngươi là ai!"
Tiếng hét giận dữ vang lên.
Lâm Mặc Ngữ ngẩng đầu nhìn người vừa đến, hai Yêu tộc Đạo Tôn.
Cả hai đều là yêu tộc tứ cảnh Đạo Tôn, người mặc áo đỏ, đã hóa thành hình người.
Vẻ ngoài nhìn không khác gì nhân tộc, nhưng trên tứ chi có những sợi lông dài màu đỏ, đặc điểm của yêu tộc vẫn rất rõ ràng.
Hai người nhìn chằm chằm vào Lâm Mặc Ngữ và Tiểu Ngũ, "Nói, hai người các ngươi tại sao lại đến đây?"
Bọn họ không nhìn rõ chân thân của Tiểu Ngũ nên tưởng hai người là nhân tộc.
Nhưng họ thấy được cảnh giới của Lâm Mặc Ngữ và Tiểu Ngũ, một người là Đạo Tôn tam cảnh, một người là Đạo Tôn nhị cảnh, đều yếu hơn họ nên trong lời nói mang theo chút kiêu ngạo.
Lâm Mặc Ngữ nhìn hai người, trong trí nhớ tìm xem bọn họ thuộc tộc nào, "Các ngươi là Xích Diễm Thần Ưng tộc?"
Hai người kiêu ngạo hừ một tiếng, "Không sai, ta hỏi ngươi đó, các ngươi đến đây làm gì?"
Lâm Mặc Ngữ nói, "Nơi này đâu phải địa bàn của Xích Diễm Thần Ưng các ngươi, chúng ta tới đây, các ngươi quản được sao?"
Một người trong đó cười lạnh liên tục, "Nơi này là Bắc 650 châu, là địa bàn của yêu tộc chúng ta, nhân tộc các ngươi đến đây nên ngoan ngoãn nghe lời."
Lúc này Tiểu Ngũ ghé tai Lâm Mặc Ngữ nói, "Phụ thân, ta tìm được rồi."
Lâm Mặc Ngữ gật đầu, nói với hai người, "Cho các ngươi ba giây, lập tức cút ngay, nếu không thì g·i·ế·t!"
"Ba..."
Không cần phải nói, hai người này ở đây, còn điều khiển cả lưới bắt hồn thì rõ ràng là bọn họ đến để đi săn Hồn Linh tổ thú. Lâm Mặc Ngữ không muốn lãng phí thời gian với bọn họ nên mới cho ba giây.
Nói là cho ba giây, thực ra Lâm Mặc Ngữ đã chuẩn bị động thủ vì hắn biết rõ hai người này chắc chắn sẽ không đi. Hai Đạo Tôn Xích Diễm Thần Ưng đồng thời cười ha hả, ánh mắt tràn ngập sự coi thường, "Lại là một tên đ·i·ê·n!"
Lâm Mặc Ngữ tiếp tục vang lên, "Hai..."
Xích Diễm Thần Ưng cười như đ·i·ê·n nói, "Ngươi tưởng đây là Nam Châu chắc? Chỉ là một tên Đạo Tôn tam cảnh mà dám nói với chúng ta như vậy! Ta lại muốn xem xem ngươi định g·i·ế·t chúng ta thế nào!"
"Một..."
Lâm Mặc Ngữ đếm ngược thời gian kết thúc, hắn nhẹ nhàng chỉ tay về phía hai người. Không gian vặn vẹo, Hài Cốt Địa Ngục giáng xuống.
Vô số Địa Ngục Hung Linh bay ra, đánh về phía hai người.
Sắc mặt hai người đại biến, bản năng muốn bỏ chạy, chợt Địa Ngục Chi Nhãn mở ra, một luồng xung kích linh hồn mạnh mẽ vô cùng giáng xuống. Hai người kêu thảm một tiếng rồi rơi vào trong nham tương, Địa Ngục Hung Linh nhanh chóng vây lấy, thôn phệ.
Sau đó Hài Cốt Địa Ngục trong nháy mắt phóng lớn, ngay cả lưới bắt hồn cũng không tha mà cùng nhau thôn phệ. Lâm Mặc Ngữ nói với Tiểu Ngũ, "Đi tìm người thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận