Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai

Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai - Chương 2648: Lão phu vé tàu có thể không phải lui. (length: 8040)

Lâm Mặc Ngữ nhìn Lục Tuyết đã thay một bộ xiêm y khác, dáng vẻ yểu điệu thướt tha, nở nụ cười ấm áp: "Cô nương Tuyết Nhi, thật có duyên a."
Lục Tuyết cũng mỉm cười đáp lại: "Tiên sinh hôm nay lại muốn mua gì sao?"
Lâm Mặc Ngữ nói: "Thật sự muốn mua vài món đồ, lên lầu nói chuyện đi."
Lục Tuyết lập tức gật đầu: "Vâng, mời tiên sinh đi theo ta."
Lúc này Lục Tuyết tâm tình vô cùng vui sướng, giao dịch bút lớn ngày hôm qua đã vượt qua tổng lượng giao dịch cả năm của nàng. Càng phá vỡ kỷ lục về giá trị giao dịch đơn lẻ mà nàng từng đạt được.
Ở trong thương hội, đây là chỉ tiêu khảo hạch vô cùng quan trọng, nàng có thể nhờ đó nhận được rất nhiều tiền thưởng. Bởi vậy trong mắt nàng, Lâm Mặc Ngữ là một người vô cùng đáng mến.
Khi hai người lên lầu, Lâm Mặc Ngữ hỏi: "Nghe nói tiền bối hôm nay có ở đây không?"
Lục Tuyết đáp: "Chắc là có, tiên sinh muốn tìm nghe tiếng trưởng lão sao?"
Lâm Mặc Ngữ nói: "Cũng không hẳn là nhất định phải tìm, ta có thể hỏi ngươi trước, nếu như ngươi không biết, ta sẽ tìm hắn."
Hắn nhận ra, cảnh giới của Lục Tuyết không cao, chỉ có Chí Tôn cảnh. Có lẽ có vài thứ, nàng không nhất định hiểu rõ.
Lục Tuyết vô cùng khéo léo, hoàn toàn hiểu ý Lâm Mặc Ngữ, cười duyên nói: "Vâng, nếu như lục trưởng lão cũng không thể đáp ứng yêu cầu của tiên sinh, ta có thể nhờ các trưởng lão khác giúp đỡ."
Nàng từ trong lời nói của Lâm Mặc Ngữ nghe ra một ý khác, lần này đồ Lâm Mặc Ngữ muốn mua, có thể là rất cổ quái, hoặc có lẽ yêu cầu có phần khác thường. Với cảnh giới Chí Tôn nhỏ bé của mình, không chắc đã biết hết.
Cho dù là Lục Phong Thanh - vị trưởng lão Đạo Tôn cảnh, cũng chưa chắc đã biết. Vì thế nàng mới nói thêm một câu, có thể xin các trưởng lão khác giúp đỡ.
Lâm Mặc Ngữ rất hài lòng với sự thông minh của Lục Tuyết, đây chính là điều hắn mong muốn, giao tiếp với người thông minh thật thuận tiện, chỉ cần vài ba câu đã có thể hiểu ý đối phương. Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, Lâm Mặc Ngữ đi đến lầu bốn, vào phòng dành riêng cho hội viên cao cấp.
Sau khi trận pháp được kích hoạt, Lục Tuyết thuần thục pha trà ngon cho Lâm Mặc Ngữ, rồi mới chậm rãi nhẹ nhàng hỏi: "Không biết tiên sinh muốn mua loại đồ vật gì, xin tiên sinh cứ nói rõ yêu cầu của mình, ta sẽ tìm kiếm giúp."
Lâm Mặc Ngữ cười nói: "Thứ có thể giết chết Đạo Tôn."
Nụ cười của Lục Tuyết hơi cứng lại, theo bản năng hỏi: "Tiên sinh muốn giết Đạo Tôn?"
Vừa dứt lời, Lục Tuyết lập tức ý thức được mình đã hỏi sai. Đây không phải là việc nàng nên hỏi, nàng phải làm là tìm được món đồ phù hợp yêu cầu cho Lâm Mặc Ngữ, thuận lợi hoàn thành giao dịch. Còn việc Lâm Mặc Ngữ muốn dùng thứ đó vào việc gì, không phải việc của nàng.
May mắn thay, Lâm Mặc Ngữ chỉ cười uống trà, không trả lời.
Lục Tuyết thở phào: "Không biết tiên sinh muốn giết Đạo Tôn ở cảnh giới nào?"
Lâm Mặc Ngữ đáp: "Ít nhất phải giết được Đạo Tôn Tam Cảnh."
Lục Tuyết lập tức sững sờ, lộ vẻ khó xử trên mặt, mang theo vài phần do dự khi suy nghĩ cách trả lời: "Nếu chỉ muốn giết Đạo Tôn thông thường, ta thực sự biết vài bảo vật có thể làm được, nhưng muốn giết Đạo Tôn Tam Cảnh..."
Đạo Tôn thông thường, thường chỉ những cường giả Đạo Tôn nhất cảnh, lại là hạng bình thường. Không có bí pháp truyền thừa đặc biệt, không có pháp bảo cường đại.
Nếu có thêm một số pháp bảo cường đại, chiến lực của Đạo Tôn sẽ thay đổi long trời lở đất, khi đó không còn là Đạo Tôn thông thường nữa. Còn những cường giả Đạo Tôn nhị cảnh, bản thân đã thoát khỏi phạm trù Đạo Tôn bình thường.
Đạo Tôn nhất cảnh, cho dù có dùng bí pháp và pháp bảo, cũng khó đối kháng với Đạo Tôn nhị cảnh. Cùng lắm cũng chỉ ngang tay, muốn giết ngược, vô cùng khó khăn.
Lục Tuyết không ngờ, Lâm Mặc Ngữ lại muốn giết ngược Đạo Tôn Tam Cảnh, loại pháp bảo này nàng thực sự không biết.
Lâm Mặc Ngữ nhìn Lục Tuyết cau mày, vừa cười vừa nói: "Vậy ta đổi cách nói, ví dụ như có pháp bảo có thể ngăn cản được Đạo Tôn Lục Cảnh, không cần phải chống đỡ được lâu, chỉ cần chặn được một lúc là được, loại bảo vật này có không?"
Nếu không có bảo vật giết ngược Đạo Tôn cảnh, vậy đổi loại, đổi sang phòng ngự. Chỉ cần có thể chặn được Triệu Đông Thăng cực điểm thăng hoa, vậy là đủ rồi.
Dù sao cực điểm thăng hoa của hắn cũng không thể duy trì được lâu, hết thời gian, thọ nguyên của Triệu Đông Thăng cũng sẽ đi đến hồi kết. Chân mày của Lục Tuyết cau lại càng chặt, chữ xuyên càng lúc càng sâu.
Lâm Mặc Ngữ biết, có lẽ yêu cầu của mình càng làm khó nàng hơn.
Một lát sau, Lục Tuyết bất lực nói: "Yêu cầu của tiên sinh quả thực quá cao, ta thật không nghĩ ra có thứ gì có thể đáp ứng yêu cầu của tiên sinh. Vậy thì thế này đi, ta sẽ hỏi nghe tiếng trưởng lão xem sao, xem nghe tiếng trưởng lão có biết hay không."
Lâm Mặc Ngữ cười nói: "Gọi hắn tới đây đi, hỏi trực tiếp luôn."
Lục Tuyết gật đầu, đi qua trận pháp để thông báo cho Lục Phong Thanh. Không bao lâu sau Lục Phong Thanh liền đẩy cửa bước vào, hắn là người bố trí trận pháp, trận pháp ở đây hoàn toàn vô tác dụng với hắn. Lục Phong Thanh trừng mắt nhìn Lâm Mặc Ngữ: "Sao ngươi lại đến đây? Lão phu nói cho ngươi biết, vé thuyền của lão phu không hoàn lại."
Hắn còn tưởng Lâm Mặc Ngữ đến để trả vé, đương nhiên là không đồng ý.
Lâm Mặc Ngữ cười nói: "Ta đến mua đồ, chỉ là thứ ta muốn, cô nương Tuyết Nhi không có, nên ta mới gọi ngài đến đây."
Thấy Lâm Mặc Ngữ không đến trả vé, sắc mặt của Lục Phong Thanh lập tức hòa hoãn hơn nhiều.
"Đồ vật gì, mà cả Tuyết nha đầu cũng không giải quyết được, nói thử xem nào!"
Lục Tuyết lập tức thuật lại hai yêu cầu của Lâm Mặc Ngữ, Lục Phong Thanh nghe xong thì kinh hãi: "Tiểu tử, ngươi đắc tội Đạo Tôn Tam Cảnh rồi hả?"
Lâm Mặc Ngữ mỉm cười: "Là hắn chủ động tìm đến ta."
Lục Phong Thanh muốn hỏi vì sao, nhưng Lâm Mặc Ngữ đã khẽ lắc đầu cắt lời: "Ngài đừng hỏi vì sao, có hỏi ta cũng sẽ không nói."
"Theo quy tắc của quý thương hội, không hỏi nguyên nhân, chỉ làm buôn bán."
Nghe Lâm Mặc Ngữ nói vậy, Lục Phong Thanh không hỏi nhiều nữa. Là trưởng lão của Lục Phong thương hội, tự nhiên hắn hiểu rõ quy tắc.
Đây là luật của thương hội, đừng nói là hắn, ngay cả mấy lão tổ cũng phải tuân thủ.
Lục Phong Thanh suy nghĩ một hồi, gương mặt già nua cau lại như bông cúc khô héo: "Không có, lão phu cũng không nghĩ ra có loại đồ vật như vậy."
Lâm Mặc Ngữ thở dài: "Cô nương Tuyết Nhi, nhờ cô hỏi thêm một người nữa."
Tuy Lục Phong Thanh là Đạo Tôn, nhưng thật ra không rõ trong thương hội có những bảo vật gì. Hắn chủ yếu phụ trách chứ không phải buôn bán, hắn quen thuộc nhất chỉ là trận pháp.
Lục Tuyết đang muốn liên lạc bằng trận pháp thì Lục Phong Thanh lên tiếng: "Để ta làm, cấp bậc của Tuyết nha đầu không đủ, người mà nó tìm được, cũng cùng cấp bậc với ta."
"Lão phu trực tiếp tìm cho ngươi một người có thể quyết định mọi chuyện, nếu đến hắn cũng không biết, thì ngươi đừng hòng kiếm được."
Lục Tuyết tròn mắt: "Nghe tiếng trưởng lão, ngài không phải là muốn tìm..."
Lục Phong Thanh cười hì hì: "Đương nhiên là Tam Tổ rồi."
Hắn kích hoạt trận pháp, lát sau, trong trận pháp truyền đến một giọng nói hùng hậu: "Nghe tiếng, tìm ta có chuyện gì?"
Trong giọng của Lục Phong Thanh mang theo vài phần cung kính: "Tam tổ, có người muốn mua ít đồ lạ, nhưng ta và nha đầu Lục Tuyết đều không biết có thứ gì có thể đáp ứng được yêu cầu của hắn, nên mới cố ý tìm người."
Giọng nói hùng hậu đáp: "Ồ? Nhu cầu là gì?"
Lục Tuyết lập tức kể lại nhu cầu của Lâm Mặc Ngữ một lượt, Tam Tổ im lặng, không lên tiếng.
Đợi một lát, khi mọi người tưởng chừng như không có thứ đó thì giọng của Tam Tổ lại lần nữa vang lên: "Bản Tổ muốn một mình nói chuyện với hắn, các ngươi ra ngoài trước đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận