Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai

Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai - Chương 2638: Có một số việc tốt quá hoá lốp. (length: 8934)

Tiểu Nguyệt và Tiểu Vụ trong trạng thái không hay biết gì, xem tiểu tam như một con chuột thú cưng.
Tiểu tam tự nhiên không muốn, nhưng dưới sự cưỡng ép của Lâm Mặc Ngữ, nó chỉ có thể ngoan ngoãn làm chuột thú cưng. Lâm Mặc Ngữ nói cho nó biết, đây là nhiệm vụ đầu tiên của nó, làm bảo tiêu cho hai người.
Dù sao cũng là linh thú cảnh giới Đạo Tôn, dùng để bảo hộ hai người hoàn toàn đủ.
Đương nhiên, bình thường cũng không dùng đến hắn, có nguy hiểm gì, Lâm Mặc Ngữ tự mình xử lý, chỉ là để phòng một phần vạn. Thái dương bản nguyên không ngừng dốc lên, tăng nhiệt độ trong thiên địa, Phi Vân thuyền đón ánh nắng, bay về phía Ngọc Kiếm Thành.
Tiểu tam truyền âm cho Lâm Mặc Ngữ, "Chủ nhân, ngươi lại thu nhận một đệ tử Thiên Sinh Ngọc Hồn, cái này cũng quá trâu bò đi."
Lâm Mặc Ngữ nhướng mày, "Sao ngươi biết?"
Tiểu tam nói, "Chủ nhân đừng quên, ta chính là Thôn Thiên Côn, đây là thiên phú đi kèm trong huyết mạch tộc ta."
"Người khác cho rằng Thôn Thiên Côn chúng ta chỉ có thể cảm ứng tìm kiếm bản nguyên Linh Mạch, thực ra chúng ta đối với những loại bổn nguyên chi lực đặc biệt tinh khiết đều sẽ có cảm ứng."
"Đặc điểm của Thiên Sinh Ngọc Hồn là tinh thuần, nó giống như một tờ giấy trắng, chỉ cần khoảng cách đủ gần, chúng ta sẽ sinh ra cảm ứng."
Lâm Mặc Ngữ hỏi, "Phải gần bao nhiêu?"
Tiểu tam nói, "Không sai biệt lắm khoảng một mét."
Phải gần như vậy, Lâm Mặc Ngữ mới an tâm.
Thật ra hắn không hy vọng quá nhiều người biết Tiểu Nguyệt là Thiên Sinh Ngọc Hồn, ít nhất trước khi Tiểu Nguyệt trưởng thành, không muốn người khác biết. Lòng người khó đoán, rất nhiều người đều không thích thiên tài, đố kị thiên tài, thậm chí muốn bóp chết thiên tài.
Nếu thân phận Thiên Sinh Ngọc Hồn của Tiểu Nguyệt bị truyền ra, ngoài việc trong nhân tộc sẽ có người muốn giết nàng, trong dị tộc cũng sẽ có người ám sát nàng. Dị tộc càng không mong trong nhân tộc xuất hiện thiên tài đứng đầu, Thiên Sinh Ngọc Hồn chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai nhất định sẽ trở thành đạo tôn đứng đầu.
Đạo tôn Ngũ Cảnh là cơ sở, Lục Cảnh, Thất Cảnh đều có thể, thậm chí không cẩn thận đạt tới Bát Cảnh. Người như vậy một khi ra chiến trường, đối với dị tộc mà nói chính là một mối đe dọa lớn.
Nhân tộc và Yêu tộc vốn không đội trời chung, thường xuyên có ma sát.
Đã từng hai tộc bùng nổ mấy lần chiến tranh siêu quy mô, thương vong giữa đôi bên đều không nhỏ. Ngoài Yêu tộc, còn có Trùng Tộc, Phật Tộc cũng nhòm ngó nhân tộc.
Long Tộc lại là chủng tộc trung lập, bọn họ chỉ có thù oán với Trùng Tộc, đối với Yêu Tộc và Nhân Tộc đều có thái độ như nhau, chỉ đặc biệt ưu đãi những người sở hữu Long Hồn tinh. Ngược lại, Liên minh Bách Thảo lại thích hòa bình nhất, không tham gia xung đột và cũng không nghiêng về bên nào cả.
Bọn họ chỉ lo cho thân mình, không tham gia vào xung đột, cũng không thiên vị bất cứ tộc nào. Trừ phi ngươi làm chuyện gì có ân với bọn họ, họ sẽ báo đáp. Tóm lại, chuyện Tiểu Nguyệt là Thiên Sinh Ngọc Hồn, càng ít người biết càng tốt.
Tiểu Vụ cũng có tình huống tương tự, Tiểu Vụ lấy quy tắc khí vận trở thành Thiên Tôn, người như vậy, chính là "hương bột bột" của mỗi đại tông môn. Mỗi tông môn đều hy vọng có thể đoạt được, nếu không được sẽ nghĩ cách hủy diệt, để phòng bị đối thủ đạt được.
Sau khi nhận được cảnh cáo của Lâm Mặc Ngữ, tiểu tam liền cam đoan, biết bảo vệ hai nàng thật tốt. Phi Vân thuyền khi còn cách Ngọc Kiếm Thành một ngàn km liền chậm rãi hạ xuống.
Khu vực cách Ngọc Kiếm 1000km là khu vực cấm bay.
Bản thân Ngọc Kiếm mang một sức mạnh cường đại, tạo thành một từ trường vô hình, mọi người cùng pháp bảo, đều khó mà bay lên. Nếu cố gắng bay lên, sẽ phải chịu sự tấn công của Ngọc Kiếm.
Bất quá không phải là không thể bay, nếu như có được sự cho phép của Ngọc Kiếm thì có thể phi hành. Chỉ là những người có được đặc quyền này đích thực rất ít, từ xưa tới nay, có thể đếm trên đầu ngón tay.
Sau khi đáp xuống, mấy người chuyển sang đi bộ, theo đường lớn tiến về Ngọc Kiếm Thành.
Ngọc Kiếm Thành cách Ngọc Kiếm mười km, được xây vòng quanh Ngọc Kiếm, cả tòa thành chuyển hình bán nguyệt, đường kính lớn nhất đạt đến hơn ngàn km. Mặt Ngọc Kiếm hướng về phương hỗn loạn hoàn toàn trống trải, phía bên kia lại vô cùng náo nhiệt.
Từ trong Ngọc Kiếm Thành, cứ mỗi trăm km sẽ có một con đường, có thể đi về phía dưới Ngọc Kiếm, những con đường này có tổng cộng mười cái. Mỗi ngày đều có rất nhiều người đi đến chỗ Ngọc Kiếm, sau đó đi qua Ngọc Kiếm, rời khỏi Ngọc Kiếm Thành, đi về phía Đạo Kiếm Thành.
Lâm Mặc Ngữ mấy người đi một hồi rất nhanh thì đã đến ngoài Ngọc Kiếm Thành, cổng thành cao ngất, phía trên rồng bay phượng múa, có khắc ba chữ lớn "Ngọc Kiếm Thành". Bên dưới ba chữ này còn có lạc khoản, người viết, Cổ Thông Thiên!
Cổ Thông Thiên, người sáng lập Hàn Thủy Thánh Địa, cũng là lão tổ tông của Cổ gia.
Ba chữ khiến người ta cảm thấy một cảm giác áp bách.
Lâm Mặc Ngữ dừng chân nhìn lại, cảm ngộ loại cảm giác áp bách này, khóe miệng lại lộ ra vẻ mỉm cười, "Chữ không tệ, bất quá khi đó Cổ Thông Thiên cảnh giới cũng không cao, loại cảm giác áp bách này còn không bằng Cổ Hàn Ngọc~"
Lâm Mặc Ngữ đã gặp vài đạo tôn, người mạnh nhất tự nhiên là Thiên Lôi Đạo Nhân, thứ nhì là Cổ Hàn Ngọc. Cảm giác Cổ Hàn Ngọc mang lại lúc đó có thể so sánh với ba chữ này còn cường đại hơn nhiều.
Ba chữ này mang theo đạo vận, ẩn chứa Đại Đạo Chi Lực, đồng thời còn có bổn nguyên chi lực. Cho nên cho dù qua bao nhiêu năm, cảm giác áp bức của ba chữ này cũng không hề giảm đi chút nào.
Lâm Mặc Ngữ phán đoán, khi Cổ Thông Thiên viết ba chữ này, cảnh giới của ông ta hẳn là trong khoảng Đạo Tôn Tứ Cảnh đến Ngũ Cảnh. Cũng có không ít người giống như Lâm Mặc Ngữ, dừng chân quan sát ba chữ lớn này.
Có người kêu rên, không ngừng lui lại.
Cũng có người không chịu nổi, liền ngồi bệt xuống đất.
Người đến đây rất nhiều, rất nhiều người còn chưa đạt tới Thiên Tôn, không chịu nổi ba chữ này cũng là chuyện bình thường. Lâm Mặc Ngữ nhìn về phía Tiểu Nguyệt và Tiểu Vụ, Tiểu Vụ chỉ nhìn lướt qua, liền không có hứng thú.
Cảm giác áp bức gì đó, đối với nàng mà nói, không có ý nghĩa.
Tiểu Vụ càng thích ngó đông ngó tây, đi qua đi lại, mấy người thỉnh thoảng xuất hiện so với ba chữ đó đẹp mắt hơn. Ngược lại Tiểu Nguyệt, nhìn ba chữ này, dừng lại khá lâu.
Nàng bây giờ vẫn còn ở Siêu Thần cảnh, vốn nên không cách nào đối kháng với cảm giác áp bức mà Tam Tự mang lại. Tiểu Nguyệt lại có thể đứng vững, đối kháng với nó, có thể thấy được tâm chí của Tiểu Nguyệt vô cùng kiên định, cũng vô cùng thuần túy.
Chỉ một lát sau, trán Tiểu Nguyệt đã chảy ra giọt mồ hôi, một lát nữa thôi, cả người đều hơi run rẩy.
Ngay khi nàng sắp không kiên trì được nữa, một bàn tay lớn nhẹ nhàng đặt lên vai nàng, trong nháy mắt, tất cả áp lực toàn bộ tan biến thành mây khói. Sinh cơ tràn đầy truyền vào cơ thể, luân chuyển trong người một vòng, Tiểu Nguyệt nhất thời cảm thấy thần thanh khí sảng.
Bên tai truyền đến âm thanh như tiếng trời, "Vật cực tất phản"
Tiểu Nguyệt gật đầu, "Tiểu Nguyệt hiểu rồi."
Lâm Mặc Ngữ khẽ gật đầu, "Chúng ta vào thành thôi."
Đang định bước vào, Lâm Mặc Ngữ bỗng ngẩng đầu, lướt qua tường thành, nhìn về phía trong thành.
Ở trong thành, có vài tòa tháp cao, những tòa tháp này cao đến mấy ngàn thước, tòa cao nhất đạt đến vạn mét.
Tòa tháp cao vạn mét chỉ có một tòa, nằm ở trung tâm thành, từ trên tháp có thể nhìn bao quát cả tòa Ngọc Kiếm Thành. Đứng trên đỉnh tháp, nhìn toàn cảnh, loại cảm giác này vô cùng thoải mái, có cảm giác bao trùm thiên hạ. Nhưng tòa tháp cao này, cũng không phải muốn lên là có thể lên.
Lúc này, Lâm Mặc Ngữ nhìn về phía tòa tháp cao vạn mét này.
Trên đỉnh tháp cao, cũng có một người đang hướng về phía Lâm Mặc Ngữ nhìn tới. Ánh mắt hai người giao nhau trong không gian, nhìn chằm chằm đối phương.
Đạt tới cảnh giới này, thì cho dù cách nhau mấy trăm dặm, cũng không khác gì ngay trước mắt.
Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy trên đỉnh tháp cao một lão giả áo trắng, trông ông ta mặt mày hồng hào, trên trán tràn ngập vẻ uy nghiêm, hiển nhiên là người quen ở vị trí cao. Nhưng Lâm Mặc Ngữ lại cảm thấy, phía dưới vẻ hồng hào đó, dường như có sự trống rỗng cực độ.
Thực lực đối phương rất mạnh, cảnh giới cao thâm, vượt xa chính mình bây giờ. Nhưng cảm giác trống rỗng đó lại quá chân thật.
Hai người nhìn nhau mấy hơi thở sau, lão giả xoay người trở về tòa tháp, biến mất.
"Hắn biết ta, cố ý ở đó chờ ta."
"Hắn là ai vậy? Khí tức bên ngoài trên người mạnh mẽ nội liễm, nếu như linh giác của ta không đủ mạnh, chỉ biết coi ông ta là người bình thường."
"Không phải người của Hàn Thủy Thánh Địa, khí tức không giống."
"Rốt cuộc là ai?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận