Ta Thật Không Muốn Làm Nam Thần

Chương 89: Một lần liền tốt

Chương 89: Một lần liền tốt
Chu Dục Văn trước đó từng chơi đàn ghita một lần trong lúc huấn luyện, cũng có chút tiếng tăm, cho nên người phụ trách dạ hội cố ý xếp tiết mục của Chu Dục Văn ra sau cùng để áp trục, lúc này cũng xác thực đạt được hiệu quả áp trục. Chu Dục Văn vừa mới bước ra, phía dưới liền vang lên từng tràng từng tràng reo hò, cảm giác giống hệt như một minh tinh ra sân vậy.
Ngồi ở hàng sau, Vương Tử Kiệt và Lưu Trụ hai người giật nảy mình.
"Khá lắm, Lão Chu lại được chào đón như vậy à?"
Mà lúc này đây, bạn cùng phòng của Chương Nam Nam khi nhìn rõ mặt Chu Dục Văn cũng đều sững sờ.
"Chờ một chút, Nam Nam, ngươi nói hắn là bạn trai ngươi? Hắn không phải là nam sinh chơi đàn ghi-ta mấy ngày trước sao!?"
"Trời ạ! Thật hay giả, Nam Nam, nam hài này là bạn trai ngươi?"
"A! Nam Nam, ngươi muốn để ta hâm mộ chết đúng không?"
Sau khi Chương Nam Nam khẽ gật đầu xác nhận, ba người bạn cùng phòng hoàn toàn phát điên, cũng quá ảo rồi? Yêu qua mạng thế mà lại có thể hẹn hò được với Nam Thần của trường ư?
Chuyện này đúng là chỉ có trong tiểu thuyết mới dám viết như vậy thôi chứ?
Mà đối mặt với vẻ mặt đầy hâm mộ của mấy người bạn cùng phòng, Chương Nam Nam dường như cũng không cảm thấy vui vẻ gì mấy. Lúc bình thường, Chương Nam Nam luôn luôn tươi cười, nhưng giờ khắc này nụ cười của Chương Nam Nam lại có chút miễn cưỡng, bởi vì nàng vẫn luôn nhớ đến, khoảnh khắc vừa rồi mình ở hậu trường che mắt Chu Dục Văn.
Người đầu tiên Chu Dục Văn gọi là Thiển Thiển.
Nàng cũng là Thiển Thiển sao?
Chương Nam Nam nhìn về phía Tô Thiển Thiển đang ngồi ở hàng trước, mà lúc này Tô Thiển Thiển cũng đang đỏ hoe vành mắt nhìn Chương Nam Nam.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Chương Nam Nam liền đảo mắt đi, không biết vì sao, trong lòng cảm thấy có chút không thoải mái.
Mà trên đài, Chu Dục Văn đã chuẩn bị xong. Nói thực ra, Chu Dục Văn cũng không ngờ mình bây giờ lại được chào đón như thế, một đám nữ hài tử ở phía dưới reo hò vì mình. May mà lão nam nhân hắn cũng từng trải qua chút sóng gió xã hội, không đến mức quá khẩn trương.
Chu Dục Văn ngồi trên đài, ôm đàn ghita vào lòng, chỉnh lại microphone rồi nhẹ nhàng nói: "Ừm, rất cảm tạ sự ủng hộ của mọi người, cũng rất cảm tạ vì có cơ hội này được đứng trên đài. Hôm nay ta đã chuẩn bị một bài ca khúc cho mọi người, cũng coi như là do chính ta viết đi."
"A ~" Nghe Chu Dục Văn nói là mình viết, phía dưới càng thêm hoan hô.
Chu Dục Văn bất giác mỉm cười, nói thực ra, đời trước của hắn chẳng qua chỉ là một nam hài tử rất bình thường, cùng lắm thì chỉ có thể nói đời sống tình cảm của hắn có chút hỗn loạn. Còn việc được mọi người sùng bái đứng dưới ánh đèn sân khấu như thế này, Chu Dục Văn có thể nói là lần đầu tiên.
Chu Dục Văn khẽ gảy một đoạn đàn ghita, sau khi xác định âm điệu không bị lệch, liền nói vào microphone: "Ừm, bài hát này, gọi là 《 Một Lần Liền Tốt 》, viết cho một vị... nữ hài tử rất trọng yếu đối với ta."
Chu Dục Văn nói, trên mặt mang theo một nụ cười nhẹ, nhìn về phía vị trí của Chương Nam Nam.
Tất cả mọi người đều nhìn theo ánh mắt của Chu Dục Văn.
"Hắn đang nhìn ta!?"
"Nói bậy! Hắn đang nhìn ta!!"
Vô số nữ hài tử ồn ào vì ánh mắt của Chu Dục Văn. Mà lúc này đây, Tô Thiển Thiển dùng hết sức lực muốn bắt gặp ánh mắt của Chu Dục Văn, cảm giác như đã đối mặt được, Chu Dục Văn dường như đang cười với mình. Thấy cảnh này, Tô Thiển Thiển lập tức lau nước mắt, vẫy tay về phía Chu Dục Văn. Nàng nói với Tương Đình bên cạnh: "Tương Đình, Chu Dục Văn đang nhìn ta đúng không? Hắn nói bài hát này viết cho nữ sinh trọng yếu nhất của hắn, khẳng định là ta đúng không!?"
Tương Đình nhìn Chu Dục Văn, khẽ gật đầu, đúng không? Nhưng vì sao lại có cảm giác Chu Dục Văn đang nhìn mình nhỉ? Bài hát này có khả năng là viết cho mình không?
Tương Đình nghĩ như vậy, nhưng lại khẽ lắc đầu, khẳng định là không thể nào.
Tương Đình nhìn về phía Chu Dục Văn, cảm giác Chu Dục Văn đang nhìn mình, nhưng Chu Dục Văn lại cũng không phải là đang nhìn mình.
Kiều Lâm Lâm ở bên cạnh trực tiếp thầm nói: "Ai, tại sao ta lại có cảm giác Chu Dục Văn đang nhìn ta à?"
Tô Thiển Thiển lạnh lùng trừng mắt liếc Kiều Lâm Lâm.
Nụ cười trên mặt Kiều Lâm Lâm cứng đờ, lúng túng nói: "Đùa, đùa chút thôi, đừng khẩn trương nha, Thiển Thiển."
Có thể là do cách quá xa, thêm nữa hiện tại cũng đã hơn tám giờ tối rồi, trời cũng sớm đã tối đen, tầm nhìn không tốt, mọi người chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt Chu Dục Văn một mực nhìn về một phương vị nào đó, nhưng cụ thể là nhìn ai, thì thật không biết?
Thế là một đám nữ hài tử ào ào suy đoán, Chu Dục Văn có phải đang nhìn mình hay không?
Chỉ có bạn cùng phòng của Chương Nam Nam là vô cùng khẳng định, Chu Dục Văn chắc chắn đang nhìn Chương Nam Nam mà. Nhìn những cô gái bên cạnh với vẻ mặt hoa si, bạn cùng phòng của Chương Nam Nam cảm thấy thơm lây, đắc ý nói với Chương Nam Nam: "Nam Nam! Ngươi nhìn các nàng thật tự luyến, Chu Dục Văn khẳng định là đang nhìn ngươi đó!"
"Đúng vậy đó! Thật không biết các nàng nghĩ thế nào nữa."
Nhắc tới cũng kỳ quái, bình thường Chương Nam Nam luôn mang một gương mặt tươi cười mà ai gặp cũng yêu thích, nhưng giờ khắc này, nụ cười của Chương Nam Nam lại có vẻ hơi miễn cưỡng.
Có mấy nữ hài tử đều cảm thấy Chu Dục Văn đang nhìn các nàng, mà Chương Nam Nam nhìn Chu Dục Văn trên đài, lại có chút không tự tin, thầm hỏi lòng mình, hắn, thật sự là viết cho mình ư?
Hay là...
Chương Nam Nam nhìn về phía Tô Thiển Thiển đang ngồi ở mấy hàng ghế phía trước mình.
"Ca..." Nam tử cơ bắp mặc tây trang bên cạnh Tống Bạch Châu muốn nói lại thôi.
"Xuỵt." Tống Bạch Châu chỉ đưa tay bảo nam tử đừng lên tiếng, nhàn nhạt nói: "Yên lặng nghe nhạc đi."
Nam tử cơ bắp cũng không dám nói nữa, chỉ có thể yên lặng đứng ở đó, nhìn Tống Bạch Châu một chút, lại nhìn Chu Dục Văn trên đài một chút. Quả thật rất giống, so với Tống Bạch Châu lúc còn trẻ, không thể nói là giống y như đúc, nhưng tối thiểu cũng là cùng một khuôn khắc ra.
Lúc này, Chu Dục Văn đã bắt đầu ôm đàn ghita và chơi đàn.
Khung cảnh lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều rất phối hợp muốn nghe xem Chu Dục Văn, vị tài tử này của trường, đến cùng là do may mắn nhất thời, hay là thật sự có thực lực đó.
Nghe khúc nhạc dạo, cảm giác thật dễ nghe.
Tiếp đó, Chu Dục Văn cất giọng hát nhẹ nhàng vào microphone:
Muốn thấy ngươi cười, muốn cùng ngươi đùa vui Muốn ôm ngươi chặt vào lòng ta Giây trước còn đỏ mặt cãi nhau Giây sau quay người đã có thể làm lành . . . .
Chu Dục Văn thâm tình nhìn chăm chú Chương Nam Nam, tiếp tục hát:
Một lần liền tốt, ta đưa ngươi đi xem thiên Hoang Địa Lão Dưới ánh dương quang xán lạn cùng cười thật to Trong không khí tự do tự tại mà tranh cãi Ngươi cũng đã biết điều duy nhất ta muốn . . . .
Bài hát này cũng là một bản tình ca tiểu chúng, ở thế giới gốc được phát hành năm 2015, là ca khúc chủ đề của phim điện ảnh 《 Charlotte 》. Kỳ thực huấn luyện viên bảo Chu Dục Văn lên sân khấu ca hát, Chu Dục Văn thật không biết muốn hát bài gì, vốn định hát cho Chương Nam Nam bài 《 Ngôi Sao Sáng Nhất Trong Bầu Trời Đêm 》, nhưng cảm giác tiết tấu của mình có thể nắm chắc không tốt.
Kỳ thực hắn còn nghĩ tới bài 《 Ái Tình Chuyển Di 》 của Dịch Tấn, kiểm tra một chút thì phát hiện đã có rồi. Sau đó nghĩ lại, may mà không hát, nếu thật sự hát bài này, đoán chừng không chỉ Tô Thiển Thiển có thể khóc chết, mà Chương Nam Nam cũng có thể tức nổ phổi.
Chọn tới chọn lui, cảm thấy bài hát này là thích hợp nhất. Tuy không phải là ca khúc bạo hồng, nhưng cũng coi như là được đi.
Phía dưới, một đám học sinh nghe như si như say.
Bạn cùng phòng càng thêm hâm mộ Chương Nam Nam.
Chương Nam Nam vốn lòng đang có khúc mắc, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, nếu như Tô Thiển Thiển kia thật sự như lời nàng nói, là thanh mai trúc mã với bạn trai mình, mà bạn trai mình lại sáng tác bài hát chơi đàn ghita cho nàng, vậy thì mình căn bản làm gì có cơ hội.
Mà lại, nghe bài hát này cũng cảm giác là viết cho mình, mình việc gì phải suy nghĩ lan man?
Dù sao, hiện tại Chu Dục Văn là của mình, mình nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Nghĩ thông suốt điểm này, Chương Nam Nam lắc mạnh đầu, rồi nhìn về phía Chu Dục Văn trên đài, nở một nụ cười thật rạng rỡ.
PS: Một lần liền tốt https://www.youtube.com/watch?
Bạn cần đăng nhập để bình luận