Ta Thật Không Muốn Làm Nam Thần

Chương 194: Kiều Lâm Lâm ban đầu đấu chính cung

Chương 194: Kiều Lâm Lâm lần đầu đấu chính cung
Lúc này Chu Dục Văn đang ở trong văn phòng trên lầu ba chơi game đua xe cùng Kiều Lâm Lâm, nói là văn phòng nhưng thực ra rất đơn sơ, chỉ đơn giản là mấy cái bàn lớn cùng vài cái máy tính mà thôi.
Căn nhà này Chu Dục Văn mua trước đây có tổng cộng ba tầng, tầng một và tầng hai mở cửa kinh doanh quán net, còn tầng thứ ba thì được dùng làm văn phòng của Chu Dục Văn.
Kể từ khi biết Chu Dục Văn mở quán net, Tô thiển thiển cùng Tương Đình ngược lại không thường xuyên đến, trái lại Kiều Lâm Lâm thì luôn đến, hơn nữa cứ đến là lên mạng không trả tiền. Vì chuyện này Chu Dục Văn đã nói nàng rất nhiều lần, nhưng nàng lại lý lẽ hùng hồn nói rằng nàng làm vậy là vì dân trừ hại, kẻ đồi bại người người có thể tru diệt!
Chu Dục Văn đành chịu thua, nói: "Ta con mẹ nó có làm gì cặn bã ngươi đâu, ngươi hăng say cái rắm!"
Kiều Lâm Lâm cũng chỉ là viện cớ để đến lên mạng, bản thân nàng vốn mê game, mà mạng ở trường lại không ổn định, quan trọng nhất là trong ký túc xá cũng không có ai chơi game cùng nàng.
Mà bên Chu Dục Văn thì lại khác, lúc Chu Dục Văn nhàm chán sẽ cùng nàng chơi vài ván, ở đây còn có đồ ăn ngon thức uống đã được phục vụ tận nơi, nàng làm sao lại muốn đi chứ.
Chu Dục Văn nói nàng không biết xấu hổ.
Nàng hoàn toàn không để tâm, nằm trên ghế sa lon duỗi đôi chân dài của mình ra: "Nè, chân cho ngươi sờ sờ, coi như trả tiền net!"
"Cút!" Chu Dục Văn rảnh rỗi chẳng có việc gì lại đi sờ chân Kiều Lâm Lâm, chẳng có ý nghĩa gì, mùa thu thật sự là một mùa không mấy thân thiện, không còn được nhìn thấy bắp đùi bóng loáng nữa, Kiều Lâm Lâm mặc một chiếc quần jean màu xanh da trời rộng rãi, chân nàng dài, mặc quần jean ngược lại trông rất đẹp, phối cùng đôi giày vải trông rất khỏe khoắn, để lộ mắt cá chân.
Chu Dục Văn hỏi Kiều Lâm Lâm sao không mang tất?
Kiều Lâm Lâm nói có mang tất thuyền, còn muốn cởi giày cho Chu Dục Văn xem.
Chu Dục Văn nói: "Đừng đừng, đừng làm vậy, ngươi không ngại thối thì ta ngại thối!"
Kiều Lâm Lâm đỏ mặt ở bên kia vẫn cãi lại nói căn bản không thối.
Sau đó cởi giày ra liền đưa chân tới cho Chu Dục Văn nhìn, Chu Dục Văn thật sự bó tay nói, đại tỷ ta van ngươi, ngươi tha cho ta được không?
Dù sao ta cũng cần chút thể diện chứ?
Mà Kiều Lâm Lâm nghe lời này lại là cười khanh khách lên, chân còn duỗi ra trước bàn máy tính của Chu Dục Văn, bàn chân nhỏ trong tất động đậy, nói: "Đến đây, ăn chân tỷ tỷ nè!"
Chu Dục Văn nghe lời này thì trợn mắt trắng dã, trực tiếp nắm lấy mắt cá chân của Kiều Lâm Lâm không buông.
"A! Chu Dục Văn ngươi làm gì?"
"A, Chu Dục Văn ta sai rồi ta sai rồi."
"Gọi ta là gì?"
"Cha, ba ba, ta sai rồi."
Trong số mấy cô gái, Kiều Lâm Lâm xem như là người có quan hệ tốt nhất với Chu Dục Văn, chủ yếu là vì nàng và Chu Dục Văn rất thoải mái khi ở cạnh nhau, vừa như anh em lại vừa như cha con.
Mỗi lần nàng đều đến trêu chọc Chu Dục Văn, kết quả lại bị Chu Dục Văn trở tay khống chế, Chu Dục Văn đối với Kiều Lâm Lâm xưa nay không khách khí, một bộ Cầm Nã Thủ, hoặc là khóa khớp, đau đến mức Kiều Lâm Lâm phải méo mặt, đừng nói là ba ba, đến cả gia gia Kiều Lâm Lâm cũng từng gọi rồi.
Chu Dục Văn nhìn Kiều Lâm Lâm kêu thống khoái như vậy thì hỏi Kiều Lâm Lâm: "Ngươi có phải là có thương cha tình kết không?"
"Cút!" Kiều Lâm Lâm khuôn mặt đỏ bừng.
Hai người cứ như vậy cãi nhau ầm ĩ, một mắt cá chân của Kiều Lâm Lâm bị Chu Dục Văn nắm lấy, Kiều Lâm Lâm đau đến cắn răng, không nhịn được lại duỗi chân kia ra đá Chu Dục Văn, kết quả chân kia cũng bị Chu Dục Văn nắm được.
Hai chân bị Chu Dục Văn dùng một tay nắm lấy, giơ cao ngang vai, hắn từ trên cao nhìn xuống Kiều Lâm Lâm đang nằm trên ghế sa lon, hỏi nàng có phục không?
Kiều Lâm Lâm méo mặt nói phục, phục, Chu Dục Văn ta sai rồi, ngươi mau buông tay ra đi.
Chu Dục Văn nhìn dáng vẻ của Kiều Lâm Lâm có chút buồn cười.
Mà đúng lúc này, Liễu Nguyệt Như vừa hay đi vào, từ phía sau nhìn tới, giống như là Chu Dục Văn đang gác hai chân Kiều Lâm Lâm lên vai mình, không khỏi giật mình: "Lão bản. . ."
"A?" Chu Dục Văn vội vàng thả mắt cá chân Kiều Lâm Lâm ra, Kiều Lâm Lâm vì không có điểm tựa, trực tiếp lăn từ trên ghế sa lon xuống đất, kêu lên một tiếng "ôi".
"Chu Dục Văn. . ." Kiều Lâm Lâm vịn eo mình, xem như hận thấu Chu Dục Văn rồi.
Liễu Nguyệt Như cúi đầu, mắt nhìn xuống nói: "Lão bản, dưới lầu có hai cô gái tới tìm ngài."
"Là Thiển Thiển các nàng à?" Chu Dục Văn hỏi.
Liễu Nguyệt Như lắc đầu: "Là hai cô gái không quen biết."
"Được, ta biết rồi." Chu Dục Văn nói.
Liễu Nguyệt Như đáp một tiếng rồi lui ra ngoài.
Kiều Lâm Lâm vừa nhăn nhó vì đau vừa từ dưới đất đứng lên, vừa ở đó hùng hùng hổ hổ chửi rủa Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn không để ý đến nàng, sửa sang lại quần áo một chút rồi xuống lầu, hắn không nghĩ tới là Chương Nam Nam, chỉ cho rằng là hai bạn học cùng lớp đến lên mạng rồi ghé qua chào hỏi mình, đương nhiên cũng có thể là fan hâm mộ nhỏ nào đó.
Khi hắn nhìn thấy Chương Nam Nam mặc một chiếc áo khoác da cùng chiếc quần jean đen bó sát, ánh mắt không khỏi sáng lên, nhanh chóng đi xuống cầu thang, đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ của Chương Nam Nam: "Sao ngươi lại tới đây?"
Chương Nam Nam nhìn thấy Chu Dục Văn cũng rất vui vẻ, nhưng nghe lời này lại là nhếch miệng: "Cái gì gọi là ta sao lại tới đây? Ta không thể đến lên mạng sao?"
"Vậy khẳng định không phải, ngươi là bà chủ, tới khẳng định hoan nghênh a, chỉ là có chút bất ngờ thôi." Chu Dục Văn nói.
Chương Nam Nam hừ một tiếng đầy dí dỏm từ trong mũi, tỏ vẻ rất tức giận mà nói, Chu Dục Văn mở quán net cũng không nói cho mình biết, có còn xem mình là bạn gái của hắn không vậy?
"Quan trọng nhất là! Gần đây tiểu thuyết của ngươi không viết tử tế gì cả, đều viết cái gì vậy, ngươi không thấy trên mạng rất nhiều người mắng ngươi à!" Chương Nam Nam bĩu môi.
Chu Dục Văn nói: "Cái đó thì hết cách rồi, ta bây giờ chẳng có chút linh cảm nào, hẹn ngươi ra ngoài ngươi cũng không đi."
Chương Nam Nam nghe lời này khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhất thời không biết nên nói Chu Dục Văn thế nào.
"Nam Nam, Nam Nam, mau giới thiệu giúp ta một chút!" Lý Tiểu Quyên ở bên kia kéo kéo vạt áo Chương Nam Nam, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nói.
Chu Dục Văn lúc này mới chú ý tới Lý Tiểu Quyên bên cạnh Chương Nam Nam, hai người trước đó đã gặp qua, lần đầu gặp mặt, Lý Tiểu Quyên chỉ biết Chu Dục Văn là kẻ có tiền lái Audi, nhưng không biết Chu Dục Văn có bao nhiêu tiền, mà bây giờ Chu Dục Văn đã nổi tiếng khắp thành phố đại học, ai cũng biết Chu Dục Văn viết tiểu thuyết kiếm được hơn 1 triệu.
Thời đại này, hơn 1 triệu vẫn là một con số trên trời.
Cho nên lần nữa nhìn thấy Chu Dục Văn, Lý Tiểu Quyên còn hưng phấn hơn cả lần trước, trông bộ dạng đủ kiểu nịnh nọt, có cảm giác như đang phóng điện với Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn đối với Lý Tiểu Quyên cũng có chút ấn tượng, cô gái này hơi quê mùa, nhưng ngoại hình cũng được, sau đó Chu Dục Văn rất bình thản đáp lại: "Ngươi là Lý Tiểu Quyên à? Ta nhớ ngươi."
"Đúng đúng đúng! Không ngờ ngươi còn nhớ rõ ta! Không hổ là tác giả, trí nhớ thật tốt!" Lý Tiểu Quyên cười nói.
Chu Dục Văn ừ một tiếng, lúc này mới buông Chương Nam Nam ra hỏi các nàng sao đột nhiên lại nghĩ đến việc tới đây.
Chương Nam Nam cười nói, là Tiểu Mĩ nói cho nàng biết, Chu Dục Văn mở một quán net ở đây, ban đầu còn không tin, liền theo Tiểu Quyên tới xem một chút.
"Đại tác giả, ta dù sao cũng là bạn cùng phòng của bạn gái ngươi đó nha, lần trước ta đến đây lên mạng, nhân viên phục vụ chỗ các ngươi còn đòi tiền ta đó!" Lý Tiểu Quyên nói đùa.
Bên cạnh Liễu Nguyệt Như nghe lời này mặt không biểu cảm, nói thật, nàng đối với Lý Tiểu Quyên chẳng có chút ấn tượng nào cả.
Chu Dục Văn cười cười, hắn không để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này, liền nói: "Lần sau ngươi qua đây cứ nhắc tên ta là được, không lấy tiền ngươi."
"Thật sao?" Lý Tiểu Quyên cười híp cả mắt lại, vẻ mặt vui sướng.
"Ta còn tưởng là ai, hóa ra là một kẻ nhà quê đến dùng chùa mạng, ha ha, người ta mở cửa làm ăn, tiền nước tiền điện, chỗ nào mà không cần tiền? Lại còn có người muốn lên mạng miễn phí, nông dân đúng là nông dân, đồ dế nhũi!" Lúc này, đầu cầu thang truyền đến giọng nói của Kiều Lâm Lâm, chỉ thấy Kiều Lâm Lâm chậm rãi từ trên lầu đi xuống, vẻ mặt khinh thường.
Chu Dục Văn nghe lời này, không khỏi rất im lặng nhìn nàng, trong lòng không khỏi đậu đen rau muống, hình như ngươi mới là người không có tư cách nói lời này thì phải?
"Ngươi!" Lý Tiểu Quyên bị chọc trúng chỗ đau, không khỏi mặt đỏ lên, vẫn cố giữ thể diện, chỉ vào Kiều Lâm Lâm nói: "Ngươi nói ai đó!?"
"Ta nói mấy đứa nhà quê không biết điều thôi, buồn cười nhất là có cô gái nào đó, vậy mà lại nghĩ quán net là do bạn trai mình mở, liền có thể quang minh chính đại dẫn bạn cùng phòng đến dùng chùa mạng, ha ha, làm bạn gái kiểu này thật là hợp cách!" Kiều Lâm Lâm nghịch nghịch sợi dây rút trên áo gió trong tay, ở bên kia châm chọc khiêu khích nói.
Lý Tiểu Quyên bị nàng nói cho á khẩu không trả lời được, Chương Nam Nam ở bên cạnh mặt cũng có chút khó coi, nhịn không được nói với Chu Dục Văn: "Đại thúc, vừa rồi Tiểu Quyên nói đùa với ngươi thôi, nàng đến lên mạng là sẽ trả tiền mà, phải không? Tiểu Quyên?"
Nói thật, trước khi Kiều Lâm Lâm đi ra, Chương Nam Nam đã định ngắt lời Lý Tiểu Quyên rồi, chỉ là không ngờ Kiều Lâm Lâm đột nhiên từ trên lầu đi xuống. Chương Nam Nam trước mặt Chu Dục Văn luôn tỏ ra ngốc nghếch đáng yêu, nhưng không có nghĩa là nàng thật sự ngốc, bất kỳ ai có tam quan bình thường một chút, đều khó có thể lý lẽ hùng hồn dẫn bạn cùng phòng đến chiếm lợi từ bạn trai mình.
Chỉ là Kiều Lâm Lâm đột nhiên xuất hiện như vậy, ngược lại khiến Chương Nam Nam trở nên bị động.
Thực ra Lý Tiểu Quyên lại hận đến nghiến răng, được rồi, nàng đúng là muốn lên mạng miễn phí thật, nàng đến từ nông thôn, trong nhà trọng nam khinh nữ, bản thân thi đậu đại học, cha mẹ một tháng chỉ cấp cho 300 đồng sinh hoạt phí, ăn cơm cũng thành vấn đề, đừng nói đến chuyện lên mạng. Thế nhưng từ khi tiếp xúc với internet, Lý Tiểu Quyên lại vô cùng say mê game online, càng mong chờ có thể gặp được một người đàn ông vừa cao vừa đẹp trai trên mạng dẫn mình thoát khỏi cuộc sống túng quẫn hiện tại.
Đừng nói là không thể!
Chương Nam Nam và Chu Dục Văn không phải là quen nhau trên mạng sao?
Vậy nếu Nam Nam có thể, tại sao mình lại không thể?
Một cơ hội lên mạng tốt đẹp như vậy, lại bị Kiều Lâm Lâm phá hỏng, Lý Tiểu Quyên xem như hận thấu cái cô Kiều Lâm Lâm này rồi.
Bây giờ Chương Nam Nam đã chủ động lên tiếng hỏi, nhưng ai ngờ, Lý Tiểu Quyên lại cứ đứng đó không nói lời nào, bầu không khí có chút xấu hổ, Chu Dục Văn nói: "Không sao đâu, lên mạng mấy lần thôi mà, lần sau đến rồi hẵng nói, lần đầu coi như xong đi, ngươi bây giờ muốn lên mạng à? Nguyệt Như, mở máy cho nàng đi."
Chu Dục Văn có thể nhìn ra ý nghĩ thật sự của cô gái Lý Tiểu Quyên này, không muốn để Chương Nam Nam quá xấu hổ, dứt khoát cho Lý Tiểu Quyên chiếm chút lợi nhỏ này vậy, về phần lần sau, thì xem lúc đó mình có ở đó không, nếu thật sự có mặt, thì cho nàng miễn phí lên mạng hai tiếng cũng chẳng sao.
"Vâng ạ, lão bản." Vẫn là Liễu Nguyệt Như ngoan ngoãn nhất, lúc không nên nói chuyện, Liễu Nguyệt Như kiên quyết không nói lời nào, Chu Dục Văn vừa ra lệnh, nàng liền kiên quyết chấp hành.
Liễu Nguyệt Như hỏi Lý Tiểu Quyên chứng minh nhân dân để đăng ký một chút, Lý Tiểu Quyên không nói một lời lấy chứng minh nhân dân ra.
Kiều Lâm Lâm thấy cảnh này, không khỏi buồn cười, lẩm bẩm một câu: "Không biết xấu hổ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận