Ta Thật Không Muốn Làm Nam Thần

Chương 510: Kinh thành mấy ngày

**Chương 510: Mấy ngày ở kinh thành**
Đã hơn nửa năm kể từ lúc Chu Dục Văn quay phim xong, hiện tại độ nổi tiếng sớm đã qua đi. Chu Dục Văn vốn không có gánh nặng thần tượng, đã quên mất chuyện mình là ngôi sao điện ảnh, kết quả chẳng hiểu sao lại lên hot search, mà lịch trình còn bị tiết lộ ra ngoài.
Mấy ngày tiếp theo trong hành trình, về cơ bản đi đến đâu hắn cũng bị nhận ra. Lúc đi Cố Cung chơi, sẽ có cô gái tới hỏi có phải là Chu Dục Văn không. Khi ở Vạn Lý Trường Thành, vẫn có người đến hỏi có phải là Chu Dục Văn không, sau đó muốn chụp ảnh chung, muốn xin chữ ký.
Chu Dục Văn bất đắc dĩ đành phải đeo khẩu trang, thế nhưng dù là như vậy, khi đi du lịch vẫn bị không ít người nhận ra, thậm chí lúc làm thủ tục nhận phòng khách sạn cũng bị quầy lễ tân nhận ra.
Mấy ngày nay chơi ở kinh thành, Kiều Lâm Lâm luôn đi cùng. Có nàng dẫn theo, chuyến du lịch quả thực hài lòng hơn rất nhiều. Dù sao cũng là cô nàng lớn lên ở kinh thành, từ nhỏ đã ở đây, các điểm tham quan ở kinh thành không có nơi nào là nàng không biết. Ngoài các điểm tham quan, nàng còn dẫn Chu Dục Văn đi dạo một vài khu chợ nhỏ, sau đó hoặc đến những nơi không mất tiền nhưng chơi rất vui.
Kiều Lâm Lâm lặng lẽ nói với Chu Dục Văn biết nơi nào ở kinh thành có làng chơi, cười bảo Chu Dục Văn thử trải nghiệm một lần.
Chu Dục Văn nói: "Vậy ta đi nhé?"
"Không được đi! Ngươi có ta còn chưa đủ sao?" Đến khi Chu Dục Văn thật sự muốn đi, Kiều Lâm Lâm lại tức giận. Cho nên nói, nữ nhân thật sự là một loài động vật kỳ quái.
Nếu chỉ có một mình Chu Dục Văn, đoán chừng hắn chỉ có thể dẫn mẹ đến những nhà hàng kiểu xa hoa nhưng lại chẳng có chút đặc sắc nào. Nhưng khi đi cùng Kiều Lâm Lâm, nàng lại dẫn Chu Dục Văn và mẹ hắn đến những quán ăn ngon mà giá cả phải chăng. Tháng hai thời tiết chưa nóng, vừa hay có thể đi ăn món thịt dê nướng Đông Lai Thuận, còn có vịt quay Toàn Tụ Đức.
Tóm lại, mấy ngày ở kinh thành, các món ngon của kinh thành coi như đã được ăn bằng hết. Ban đầu, Chu mẫu đối với cô nàng Kiều Lâm Lâm này vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Bà không ngốc, bà có thể nhìn ra con trai mình và Kiều Lâm Lâm có gì đó.
Thế nhưng cô nàng Kiều Lâm Lâm này trông vậy mà thật biết lấy lòng người, mấy ngày ở chung, ngược lại đã dỗ dành Chu mẫu rất vui vẻ, chỉ thiếu chút nữa là nhận làm con gái nuôi.
Chu mẫu là người hiền lành, lại thích tiết kiệm, cho nên rất không thích cái kiểu tiêu tiền vung tay quá trán của Chu Dục Văn. Mà Kiều Lâm Lâm lại toàn dẫn Chu Dục Văn đến những nơi tiêu ít tiền, điều này khiến Chu mẫu có hảo cảm với cô bé này.
Một điểm nữa là Kiều Lâm Lâm rất mạnh mẽ, tính cách lại vui vẻ hoạt bát. Lúc đi chơi bắt taxi, gặp phải tài xế muốn chặt chém khách du lịch, Kiều Lâm Lâm cũng không chút khách khí nói: "Ha ha, ngài đang lừa ai đấy!"
Nghe giọng là người địa phương, tài xế chặt chém kia lập tức cười hắc hắc cho qua. Lại có lần Chu mẫu muốn mua ít quần áo, Chu Dục Văn liền dẫn bà đến những trung tâm thương mại cao cấp kiểu đó.
Nhưng Chu mẫu chắc chắn là không thích những nơi như vậy, bà thích kiểu như chợ đêm, người chen chúc người, mỗi một quán hàng đều là cảnh nước miếng bay tứ tung khi đang mặc cả.
Một cái áo giá một trăm mấy chục khối cũng ồn ào đến nước miếng văng tung tóe.
Chu Dục Văn cảm thấy việc này rất vô nghĩa, nhưng Chu mẫu lại nói đó là niềm vui thú khi mua quần áo.
Chu Dục Văn rất bất đắc dĩ, thầm nghĩ Kiều Lâm Lâm này chắc chỉ thích mấy trung tâm thương mại cao cấp kia, đoán chừng đối với loại chợ nhỏ này cũng chẳng có hứng thú gì. Lại không ngờ rằng nàng khoác tay Chu mẫu còn vui vẻ hơn bất cứ ai.
Cùng Chu mẫu vì món đồ mấy chục đồng mà cò kè mặc cả.
Ghê gớm nhất là, khả năng mặc cả của Kiều Lâm Lâm còn lợi hại hơn cả Chu mẫu.
Chu Dục Văn đứng bên cạnh nhìn xem, Kiều Lâm Lâm da trắng, xinh đẹp, chân dài, mặc một chiếc quần short jean khoe đôi chân dài, đang ở đó cùng bà cô hơn bốn mươi tuổi lời qua tiếng lại, một khối hai khối cũng phải tranh luận đến cùng.
Cuối cùng dùng 49 nguyên mua cho Chu Dục Văn một cái áo phông. Chu Dục Văn chỉ biết trợn mắt trắng dã, còn Chu mẫu ở bên cạnh nhìn thì hài lòng gật đầu, nói với Chu Dục Văn: "Sống ở đời nên tìm người con gái như thế này."
Chu Dục Văn nói: "Vậy con cưới nàng về nhà nhé?"
"Đi!" Chu mẫu trợn mắt trắng dã.
Mua quần áo xong, hảo cảm của Chu mẫu đối với Kiều Lâm Lâm tăng mạnh, hỏi Kiều Lâm Lâm vì sao lại giỏi mặc cả như vậy.
Kiều Lâm Lâm thẳng thắn nói: "Dì à, con là gia đình đơn thân, từ nhỏ con theo mẹ con sống. Mẹ con một tháng chỉ có mấy trăm khối, nếu không biết mặc cả thì quần áo cũng mua không nổi."
Nghe lời này, lòng Chu mẫu không khỏi xúc động, kéo tay Kiều Lâm Lâm nói: "Ngược lại là khổ cho con rồi."
"Cũng không có gì đâu ạ, bây giờ không phải đều đã qua rồi sao! Sau này gả vào gia đình tốt là tốt hơn rồi!" Kiều Lâm Lâm cười duyên nói.
Sự lạc quan của Kiều Lâm Lâm lây sang Chu mẫu. Chu mẫu nói với Chu Dục Văn: "Con quen biết nhiều người, xem có bạn bè nào thích hợp không, phải giới thiệu nhiều cho Lâm Lâm một chút."
"Ngạch."
Nghe lời này, Chu Dục Văn im lặng, Kiều Lâm Lâm cũng hơi trợn mắt trắng dã, khá lắm, nói nhiều như thế lại là vì câu này của bà sao?
Ba người cùng nhau đi mua sắm, ăn quà vặt ở các quán ven đường, địa điểm đều là do Kiều Lâm Lâm tìm. Có đôi khi còn ngồi tàu điện ngầm. Chu mẫu bảo Kiều Lâm Lâm gọi cả mẹ nàng đến ăn một bữa.
Kiều Lâm Lâm tự nhiên là đồng ý, Chu Dục Văn lại nhịn không được nói: "Mẹ, mẹ nghĩ gì thế? Gia trưởng gặp mặt, lỡ để người ta hiểu lầm thì làm sao?"
"Cái này có gì mà hiểu lầm, mẹ chỉ gặp mẹ của Lâm Lâm một chút thôi, mẹ Lâm Lâm một mình nuôi Lâm Lâm lớn không dễ dàng." Chu mẫu nói ở bên kia.
"Vậy thì hôm nay muộn quá rồi, để hôm khác đi ạ, đợi lúc chúng ta chuẩn bị đi, con mời dì ăn một bữa." Chu Dục Văn nói.
Chu mẫu gật đầu, Kiều Lâm Lâm hưng phấn lên: "Vậy con bây giờ nói với mẹ con một tiếng!"
"Ngươi vội vàng như vậy làm gì." Chu Dục Văn rất im lặng.
Ba người ngồi tàu điện ngầm trở về khách sạn. Khách sạn tự nhiên là căn hộ cấp năm sao. Chu mẫu đi dạo một vòng cũng thật sự mệt rồi, trở về phòng ngủ nói đi tắm rửa.
"Hai đứa thanh niên các con nói chuyện đi."
"Dì ơi, con muốn để Chu Dục Văn đi dạo cùng con!" Lúc này Kiều Lâm Lâm cười hì hì nói.
Chu mẫu liếc nhìn Chu Dục Văn, Chu Dục Văn có chút xấu hổ. Chu mẫu nói: "Đi đi, người trẻ các con tinh lực tràn đầy, đừng chơi quá muộn."
"Ân ừm! Cảm ơn dì!" Kiều Lâm Lâm nhếch miệng cười.
Chu mẫu không nói gì, quay người vào phòng. Chu mẫu vừa đi, Kiều Lâm Lâm liền không kịp chờ đợi ôm lấy Chu Dục Văn, nũng nịu nói: "Lão công, hôm nay em có ngoan không nha."
Chu Dục Văn làm một biểu lộ im lặng, nhỏ giọng nói: "Ra ngoài nói."
Nói xong còn không nhịn được liếc nhìn cánh cửa đã đóng lại, kéo tay Kiều Lâm Lâm đi ra ngoài.
Kiều Lâm Lâm đối với điều này bất đắc dĩ chu cái miệng nhỏ, đi theo Chu Dục Văn cùng ra cửa. Khách sạn năm sao người tương đối ít, nhưng hành lang có nhân viên vệ sinh đang đẩy xe ở bên đó.
Chu Dục Văn cứ thế dắt tay Kiều Lâm Lâm, hai người không có hành động gì quá khích, mãi cho đến khi vào trong thang máy. Vừa vào thang máy, đóng cửa lại, Kiều Lâm Lâm liền vội vàng áp sát vào người Chu Dục Văn và hôn môi hắn.
Chu Dục Văn thân hình cao lớn, có thể trực tiếp với tới camera giám sát trong thang máy, dứt khoát trực tiếp che kín camera giám sát rồi cùng Kiều Lâm Lâm hôn môi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận