Ta Thật Không Muốn Làm Nam Thần

Chương 78: Ngươi từ đâu tới bạn gái! ?

Chương 78: Ngươi lấy đâu ra bạn gái!?
Chu Dục Văn đưa Chương Nam Nam về ký túc xá, thuận tiện cùng Chương Nam Nam ăn cơm. Bên người có một người bạn gái chính thức, cảm giác quả thực không giống, ít nhất cũng biết tay nên đặt ở đâu. Một tay cầm đũa, một tay đặt trên đùi Chương Nam Nam, cảm giác thật dễ chịu.
Việc này làm Chương Nam Nam vô cùng ngại ngùng, đỏ mặt nói: "Đại thúc ngươi quả nhiên là chân khống, viết tiểu thuyết cũng như vậy, chỗ khác không viết, lại cứ chọn bắp đùi người ta mà ra sức viết."
"Không phải, sở dĩ không viết chỗ khác là vì trên mạng không cho phép viết." Chu Dục Văn nói.
"Hừ, ta mới không tin, đây đâu phải viết tiểu thuyết, ngươi sờ chân ta làm gì?" Chương Nam Nam tỏ vẻ vô cùng nghi ngờ.
"Bạn gái mình không sờ, chẳng lẽ đi sờ người khác?"
"Ngươi xấu chết đi được!"
Ăn cơm xong, đưa Chương Nam Nam về ký túc xá. Chương Nam Nam cũng là lần đầu tiên yêu đương, không ngờ lại thuận lợi như vậy, vốn còn tưởng phải theo đuổi Chu Dục Văn một thời gian, không ngờ chính mình còn chưa tiến công, Chu Dục Văn đã tỏ tình.
Lúc về ký túc xá, Chương Nam Nam lưu luyến không rời: "Vậy ta vào nhé?"
"Ừm, vào đi." Chu Dục Văn gật đầu.
Chương Nam Nam bĩu môi: "Ngươi không muốn giữ người ta lại một chút à?"
Chu Dục Văn nói: "Tám giờ rồi, không còn sớm đâu, bảo bối."
"Hừ!" Chương Nam Nam mới không tin hoa ngôn xảo ngữ của Chu Dục Văn, nhón chân lên ôm Chu Dục Văn một cái rồi quay người về ký túc xá.
Sau khi đưa Chương Nam Nam về ký túc xá, Chu Dục Văn trở về ký túc xá của mình.
Còn chưa tới cửa ký túc xá, liền thấy Vương Tử Kiệt và Lưu Trụ đang đứng đợi mình ở đằng kia.
"Thao! Lão Chu ngươi đi đâu thế! Ta nói cho ngươi biết, không đi cửa trước được đâu! Men theo cửa sổ trèo vào đi!" Vương Tử Kiệt nói.
Chu Dục Văn hơi không hiểu: "Ý gì?"
Vương Tử Kiệt hận sắt không thành thép nói: "Lão Chu, chuyện này là lỗi của ta, thằng cha Lưu Trụ này đúng là báo hại mà!"
Lưu Trụ mặt đầy vẻ hổ thẹn nói: "Chủ yếu là lúc đó ta không biết, Lão Chu, ta có lỗi với ngươi!"
Chu Dục Văn càng thêm ngơ ngác: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Sau đó Vương Tử Kiệt kể lại sự việc một lượt. Tô Thiển Thiển đến từ lúc 6 giờ, đợi mãi đến tám giờ, mắt đỏ hoe đứng dưới lầu ký túc xá la lớn, khóc lóc đòi Chu Dục Văn xuống lầu gặp nàng.
Trên lầu có rất nhiều nam sinh đứng xem náo nhiệt, thấy dưới lầu một đại mỹ nữ như vậy đang khóc sướt mướt ở đó, liền trực tiếp dán cho Chu Dục Văn cái mác kẻ đồi bại.
Trong lòng càng là chửi rủa Chu Dục Văn nghìn lần vạn lần!
Mẹ nó!
Cô gái xinh đẹp như vậy!
Cô gái có đôi chân đẹp như vậy!
Còn si tình như vậy!
Cái thằng Chu Dục Văn này đúng là súc sinh mà!
Nếu cô bé này là bạn gái mình! Mình nhất định sẽ cưng chiều nàng như mạng!
Có nam sinh thấy Tô Thiển Thiển cứ đứng mãi dưới lầu ký túc xá, thật sự không đành lòng, liền đi xuống tỏ vẻ thương hương tiếc ngọc nói: "Ngươi đừng đợi nữa, ngươi xinh đẹp như vậy, muốn tìm bạn trai chẳng phải rất đơn giản sao?"
Tô Thiển Thiển mắt hoe đỏ, đáp thẳng một câu: "Mắc mớ gì tới ngươi?"
Sau đó cũng có nam sinh đi xuống hỏi: "Này, cô nương, ta có thể xin phương thức liên lạc của ngươi được không?"
Tô Thiển Thiển mắt đỏ hoe, nói thẳng: "Bạn trai ta là Chu Dục Văn! Ngoài Chu Dục Văn ra! Ta không muốn bất kỳ ai khác!"
Nghe được tin này, các nam sinh trên lầu ký túc xá trong lòng càng chửi Chu Dục Văn là súc sinh, mẹ nó, đây quả là một cô gái hiểu chuyện biết bao!
Phải chi đây là bạn gái mình, chỉ cần cãi nhau với nàng, chính mình cũng tự tát mình hai cái. Vậy mà tên Chu Dục Văn, cái tên súc sinh này lại để nữ thần khóc thương tâm như vậy!
Vương Tử Kiệt và Lưu Trụ ở bên kia nói loạn cả lên, tóm lại là nhất định đừng đi xuống dưới lầu ký túc xá nam, đó quả thực là Tu La Tràng!
"Mau theo cửa sổ sau mà lẻn vào đi." Vương Tử Kiệt nói.
Chu Dục Văn lại tỏ vẻ không sao cả, hắn thở dài một hơi nói: "Thôi bỏ đi, trốn được nhất thời, không trốn được cả đời, nói rõ ràng với nàng thì tốt hơn."
"Khoan đã, Lão Chu, ngươi có ý gì vậy hả? Ngươi lén lút sau lưng Thiển Thiển tìm người phụ nữ khác thì thôi đi, còn định xát muối lên vết thương của người ta à? Làm người không thể như vậy!" Vương Tử Kiệt nhíu mày nói thẳng.
"Cái gì mà ta lén lút sau lưng Tô Thiển Thiển tìm người phụ nữ khác? Ta lén lút sau lưng Tô Thiển Thiển hồi nào? Ta thân mật với bạn gái của ta cũng không được à? Ngươi có ý gì?" Chu Dục Văn tỏ vẻ không vui ngay tại chỗ, hỏi Vương Tử Kiệt.
"Bạn gái? Khoan đã, vậy còn Tô Thiển Thiển?" Vương Tử Kiệt cũng ngớ người.
Chu Dục Văn hỏi: "Tại sao các ngươi đều nghĩ Tô Thiển Thiển là bạn gái của ta?"
"Các ngươi là bạn học cấp ba mà!" Vương Tử Kiệt nói.
"Đúng, chúng ta là bạn học cấp ba." Chu Dục Văn gật đầu.
Vương Tử Kiệt cũng không biết nên nói thế nào, chỉ có thể hỏi một câu: "Vậy... bạn gái của ngươi là...?"
"Chương Nam Nam, hôm nay vừa mới xác định quan hệ." Chu Dục Văn thẳng thắn nói.
"Vậy còn Tô Thiển Thiển thì sao?"
"Cho nên ta muốn nói rõ ràng với nàng ấy."
"Nhưng mà Lão Chu, nhìn là biết Tô Thiển Thiển thích ngươi rồi, ngươi như vậy thì nói rõ ràng thế nào được?"
Chu Dục Văn cảm thấy có nói bọn họ cũng không hiểu, dứt khoát đi thẳng về phía ký túc xá nam. Trong mắt Vương Tử Kiệt và Lưu Trụ, lúc này Chu Dục Văn giống như một dũng sĩ, nghĩa vô phản cố lao vào đống lửa.
Lưu Trụ yếu ớt nói từ phía bên kia: "Kiệt ca, có lúc ta thật ngưỡng mộ Lão Chu. Tô Thiển Thiển, Chương Nam Nam, Tưởng Đình, tùy tiện cho ta một người thôi là ta đã có thể vui đến mất ngủ rồi."
"Có gì mà ngưỡng mộ, sống như vậy mệt lắm? Chẳng bằng ta, một lòng một dạ với Lâm Lâm nhà mình."
Lúc này Tô Thiển Thiển đứng dưới lầu ký túc xá có thể nói đã trở thành một phong cảnh xinh đẹp. Bên các khung cửa sổ, một đám nam sinh đang vây xem. Còn có nam sinh mang ghế nhỏ đến cho Tô Thiển Thiển, nhưng nàng vẫn cứ đứng ở đó, không hề ngồi xuống.
Có nam sinh đứng bên cửa sổ nói với bạn cùng phòng: "Haiz, nếu đây là bạn gái của ta thì tốt biết mấy."
"Chính chủ đến rồi!"
"Chính chủ đến rồi!"
Khi Chu Dục Văn xuất hiện trước mắt mọi người, cảm giác giống như trong phim truyền hình, nam chính lên sân khấu, các nam sinh trên lầu bên các cửa sổ lập tức hô to lên.
Ngay sau đó, đám đông hóng chuyện bên cửa sổ lập tức tăng gấp đôi, mỗi khung cửa sổ đều chen chúc đầu người đứng xem kịch hay.
Lúc này, Tô Thiển Thiển cuối cùng cũng thấy được Chu Dục Văn. Chu Dục Văn với vẻ mặt bình thản đi tới trước mặt Tô Thiển Thiển.
Mắt Tô Thiển Thiển hoe đỏ, mũi cũng hơi đỏ lên, xem ra đã khóc rất thương tâm. Câu đầu tiên nàng nghiêm nghị chất vấn là: "Muộn như vậy mới về, ngươi đi đâu?"
Chu Dục Văn rất thẳng thắn đáp: "Đưa bạn gái về ký túc xá."
"Ngươi lấy đâu ra bạn gái!?" Câu nói này Tô Thiển Thiển gần như hét lên. Nàng lau nước mắt, cố gắng để mình trông kiên cường hơn một chút, nàng hỏi Chu Dục Văn: "Ngươi lấy đâu ra bạn gái!?"
"Vừa tỏ tình thành công, sao nào?" Chu Dục Văn hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận