Ta Thật Không Muốn Làm Nam Thần

Chương 127: Bốc đồng Thiển Thiển

Chương 127: Tô Thiển Thiển bốc đồng
Chu Dục Văn vốn định mời Vương Tử Kiệt và Kiều Lâm Lâm ăn một bữa cơm trước khi đi, dù sao cũng quen biết nhau rồi, nhưng nhìn ý tứ này của Vương Tử Kiệt thì dường như là không muốn ra ngoài ăn cơm cùng chính mình.
Chu Dục Văn cũng không ép buộc, mua một tấm vé máy bay, sau đó ở sân bay đợi hai tiếng đồng hồ rồi lên máy bay, một lần nữa trở lại Kim Lăng.
Lúc đến Kim Lăng đã là sáu giờ chiều, Chu Dục Văn lái chiếc Audi nhỏ của mình, cũng lười về ký túc xá ở, liền đến cái khách sạn hạng sao đã ở lúc trước đặt thêm phòng hai ngày.
Chuyên tâm ở khách sạn tiếp tục viết ngoại truyện, phần chính văn viết xong, tổng cộng mới kiếm được cho Chu Dục Văn khoảng một triệu, lần này thu nhập từ ngoại truyện, chỉ riêng ngày hôm qua đã mang đến cho Chu Dục Văn năm mươi ngàn tệ thu nhập, Chu Dục Văn nghĩ rằng nếu cứ tiếp tục viết như vậy, dựa vào việc viết tiểu thuyết để trở thành ức vạn phú ông cũng không phải là không thể.
Đương nhiên cái này cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi.
Lúc này Chu Dục Văn trong tay có 1,2 triệu, còn có một bản hợp đồng trả 200 tệ mỗi ngàn chữ, Chu Dục Văn một ngày có thể viết 2 vạn chữ, như vậy chính là 4000 tệ, một tháng cũng kiếm được 12 vạn, nhưng vấn đề là không biết nên viết cái gì.
Cái việc viết tiểu thuyết này thật sự cần linh cảm, quyển tiểu thuyết đầu tiên có thể nói là Chu Dục Văn đã đem toàn bộ những mô-típ trên kênh truyện nữ mà mình biết ra dùng hết, đến quyển tiểu thuyết thứ hai, Chu Dục Văn muốn viết nhưng cũng không thể nào hạ bút được, chỉ có thể từ từ đến, nếu không thì cứ trực tiếp dựa theo quyển đầu tiên mà sửa lại một chút, dù sao kiếm được chính là tiền bán đứt bản quyền, kiếm thêm được một chút nào hay chút đó.
Chu Dục Văn đầu tiên là viết 4000 chữ ngoại truyện đăng lên, sau đó gọi điện thoại cho mẫu thân báo bình an, mẫu thân hỏi Chu Dục Văn có về nhà nữa không, vì vẫn còn hai ngày nghỉ.
Chu Dục Văn nói thôi bỏ đi, ở Kim Lăng vẫn còn chút chuyện.
"Ta tại Kim Lăng mua bộ căn phòng lớn đem ngươi đón tới ở." Chu Dục Văn cười nói.
Chu mẫu bĩu môi: "Ngươi không gây thêm phiền phức cho ta là tốt lắm rồi, Thiển Thiển nói với ta, mấy ngày nay sao ngươi không nghe điện thoại của nàng?"
Được lắm, Tô Thiển Thiển đây là tìm được chỗ dựa rồi, đến cáo trạng cũng báo lên chỗ lão mụ.
Chu Dục Văn tuy bất đắc dĩ, nhưng nghĩ đến mấy ngày nay Tô Thiển Thiển bầu bạn với mẹ của mình cũng coi như tận tâm tận lực, khoảng thời gian trước quá bận rộn không trả lời điện thoại cho nàng, hiện tại có thời gian rồi, đúng là nên gọi lại cho nàng.
Lúc Chu Dục Văn gọi điện thoại cho Tô Thiển Thiển, nàng đang ở nhà ăn cơm.
Ở nhà nàng ăn mặc cũng khá tùy tiện, tháng mười là lúc cái nóng oi ả cuối thu, tiết trời nóng bức, nàng mặc một bộ váy thục nữ màu trắng cộng thêm một đôi vớ ống ngắn bằng cotton thuần màu trắng, bao bọc lấy đôi chân nhỏ của nàng.
Nàng đang say sưa đọc tiểu thuyết ở kia, trong bốn người ở ký túc xá các nàng, nàng là người cuối cùng đọc tiểu thuyết này. Khi đọc tiểu thuyết, Tô Thiển Thiển lại dùng một loại ánh mắt phê phán đầy soi mói để xem.
Mỗi lần đọc đến những chỗ khiến người ta thấy khó xử, Tô Thiển Thiển đều đỏ mặt, thẹn thùng tự hỏi sao Chu Dục Văn có thể viết như thế này!
Trời ạ, Chu Dục Văn thật là háo sắc!
Hừ, hắn vậy mà lại thích cái này.
Thật khiến người ta xấu hổ.
Bởi vì là Chu Dục Văn viết, cho nên Tô Thiển Thiển càng có cảm giác đại nhập cảm hơn những người khác, dù sao hồi cấp ba bên cạnh Chu Dục Văn cũng chỉ có mình nàng là bạn học nữ, vậy nữ chính trong tiểu thuyết của Chu Dục Văn chẳng phải là lấy mình làm nguyên mẫu để viết sao?
Cho nên Tô Thiển Thiển càng xem càng mê mẩn, mặc dù nói Chu Dục Văn viết có mức độ hơi táo bạo, nhưng mà ai lại không thích xem tiểu thuyết có tình tiết táo bạo chứ?
Càng đỏ mặt lại càng phải xem.
Tô mẫu ở bên cạnh nhìn không nổi nữa, nhịn không được nói: "Ăn cơm thì ăn cơm đi, đừng có cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại di động mãi thế, ai dạy cho ngươi cái tật xấu này vậy, y hệt ba ba ngươi."
Tô phụ: "? ? ?"
Tô Thiển Thiển ở bên kia "Ồ" một tiếng nói: "Xem một lát nữa là xong ngay."
Nói rồi lùa thêm hai miếng cơm, Tô mẫu không nhịn được định đến giật điện thoại di động, kết quả đúng lúc này, đột nhiên màn hình điện thoại hiển thị tên Chu Dục Văn.
Tô Thiển Thiển kích động cầm lấy điện thoại di động: "Mẹ! Chu Dục Văn gọi điện thoại tới cho ta!"
"Chu Dục Văn gọi điện thoại tới cho ta!"
Tô Thiển Thiển hưng phấn cầm điện thoại di động chạy biến, về đến phòng của mình, lập tức nhảy lên giường, nhận điện thoại, giọng nói cũng thay đổi: "Alô ~ "
Tiếp đó, trong phòng thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng cười khúc khích của Tô Thiển Thiển, sau đó là giọng nàng làm nũng với Chu Dục Văn.
Loại ngữ khí đó, không cách nào miêu tả được, dù sao Tô phụ Tô mẫu nghe mà khắp người nổi da gà, Tô phụ rất u oán nói: "Nàng chưa từng nói chuyện với ta như thế bao giờ."
Tô mẫu trừng mắt liếc Tô phụ.
Thực ra Chu Dục Văn gọi điện thoại tới cũng là muốn cảm ơn Tô Thiển Thiển mấy ngày nay đã bầu bạn với mẹ của mình.
Kết quả Tô Thiển Thiển lại lập tức nói: "Đây là chuyện ta nên làm mà, dì nhìn ta lớn lên, cũng giống như mẹ ta vậy, ta đi cùng dì ra ngoài mua thức ăn, người ta còn nói chúng ta có tướng mẫu nữ nữa đó!"
Bên ngoài Tô mẫu hơi nhíu mày, Tô phụ không nhịn được cười trộm, kết quả Tô mẫu cũng trợn mắt lườm hắn một cái: "Ngươi cười cái gì mà cười? Ăn cơm đi!"
"Chu Dục Văn, ta rất nhớ ngươi." Trong phòng, Tô Thiển Thiển nằm ườn trên giường, đôi chân nhỏ đi đôi vớ cotton thuần màu trắng lúc ẩn lúc hiện ở bên kia.
Chu Dục Văn nói: "Ta mới từ Kinh Thành trở về, thế này đi, lúc nào ngươi về Kim Lăng thì nói với ta một tiếng, ta đến đón ngươi."
"Thật không?" Tô Thiển Thiển rất vui vẻ.
"Ừm, ngươi đã bầu bạn với mẹ ta lâu như vậy, ta phải cảm ơn ngươi." Chu Dục Văn nói.
"Ha ha ha, phải thế chứ, mẹ của ngươi cũng là mẹ của ta mà!" Tô Thiển Thiển ám chỉ nói.
Chu Dục Văn nói một tiếng cảm ơn, sau đó nói: "Ừm, bên này ta còn có chút việc..."
"Chu Dục Văn, ngươi nói chuyện với ta thêm một lát nữa được không?" Lúc này giọng Tô Thiển Thiển đột nhiên trở nên có chút tủi thân, nàng thật sự rất nhớ Chu Dục Văn, Chu Dục Văn đã năm ngày không để ý tới nàng.
Chu Dục Văn cuối cùng vẫn mềm lòng, ngồi bên cửa sổ khách sạn, nhìn ra ngoài cửa sổ cảnh nhà nhà lên đèn, Chu Dục Văn nhàn nhạt hỏi: "Ngươi muốn nói chuyện gì?"
"Ừm, nguyên mẫu nữ chính trong tiểu thuyết của ngươi là dựa theo ta mà viết đúng không?" Tô Thiển Thiển hỏi.
Chu Dục Văn cười nói: "Sao có thể được, nữ chính đáng thương như vậy, còn ngươi thì hạnh phúc thế kia."
"Nhưng mà ta cảm thấy nàng và ta rất giống nhau!"
"Điểm nào? Điêu ngoa tùy hứng hả?"
"Ngươi đáng ghét! Ngươi nói nàng ôn nhu thiện lương, đáng yêu," Tô Thiển Thiển đỏ mặt.
"..." Chu Dục Văn không còn lời nào để nói.
Tô Thiển Thiển thẹn thùng hỏi: "Có phải ngươi dựa vào tính cách của ta để viết không?"
Chu Dục Văn gãi gãi mũi, ấp úng: "Ừm, cũng gần giống vậy?"
Tô Thiển Thiển chu môi, lén lút liếc nhìn cha mẹ ngoài cửa, nhỏ giọng hỏi: "Chu Dục Văn, chừng nào thì ngươi chia tay với người con gái kia?"
"Ờm,"
"Thiển Thiển, không thể như vậy được, ăn cơm xong rồi nói chuyện tiếp. Là Tiểu Chu gọi điện thoại à? Để dì nói với hắn vài câu."
Ngay lúc Chu Dục Văn không biết nên trả lời Tô Thiển Thiển thế nào, đột nhiên nghe thấy giọng của Tô mẫu truyền đến từ đầu dây bên kia.
Tiếp đó liền nghe thấy Tô Thiển Thiển ở bên kia càu nhàu, nói: "Phiền chết đi được! Ngươi vào mà cũng không biết gõ cửa sao?"
Tô mẫu nói: "Cả người ngươi đều là ta sinh ra? Ta chẳng qua là không gõ cửa thôi mà, ngươi đến mức nổi giận lớn như vậy sao?"
Tiếp đó hai mẹ con lại cãi nhau ầm ĩ ở đó.
Chu Dục Văn không có hứng thú nghe mẹ con nhà họ Tô ở bên kia pk, nghe một lát, dứt khoát cúp điện thoại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận