Ta Thật Không Muốn Làm Nam Thần

Chương 40: Ta để Thiển Thiển giúp ta truy ngươi

Chương 40: Ta bảo Thiển Thiển giúp ta theo đuổi ngươi
Đại học thành lúc này là một phố thương mại, cách trường học của bọn Chu Dục Văn không xa, đi bộ mười phút là đến nơi, trời còn chưa tối hẳn, phố thương mại đã sáng lên đèn nê ông ngũ quang thập sắc.
Chu Dục Văn kiếp trước học bốn năm ở chỗ này, đối với phố thương mại cũng coi là rõ như lòng bàn tay, cũng biết chỗ nào có đồ ăn ngon.
Lần này dẫn bọn họ đến ăn cũng là một nhà hàng tiệc đứng mà Chu Dục Văn cảm thấy khá ổn, thật ra thì hương vị tiệc đứng đều na ná nhau, 49 đồng, lúc chưa vào thì cảm giác có cả đống đồ ăn ngon, kết quả vào rồi lại phát hiện chẳng có món gì ngon.
Đến đây chủ yếu là vì hoàn cảnh tốt, người cũng ít, kiếp trước không ít lần dẫn tiểu cô nương tới.
Lần này trở lại chốn cũ, Chu Dục Văn xe nhẹ đường quen, chọn một bàn tám người, dẫn mọi người đi vào.
Trong tám người, có người đã từng ăn tiệc đứng, nhưng cũng có người lần đầu tiên đến, cảm thấy mới lạ, Lưu Trụ nhìn những chiếc đùi gà, khoai tây chiên rực rỡ muôn màu, có chút ngẩn người, hỏi Chu Dục Văn: "Lão Chu, cái này thật sự ăn tùy ý sao?"
"Có bao nhiêu ăn bấy nhiêu." Chu Dục Văn nói.
"Thế này thì quá tuyệt vời rồi!"
"Đồ nhà quê, ở Kinh Thành tiệc đứng nhiều lắm, Toronto còn có cả Haagen Dazs nữa kìa!" Vương Tử Kiệt nói.
Lưu Trụ căn bản không biết Haagen Dazs là gì, kéo Lục Xán Xán đi chọn đồ ăn.
Kiều Lâm Lâm nhìn quanh bốn phía, bình luận: "Hoàn cảnh ở đây cũng được đấy nhỉ, đi, chúng ta cũng đi chọn đồ ăn!"
Nói rồi kéo Tương Đình đi chọn đồ.
Vương Tử Kiệt tự nhiên là đi theo Kiều Lâm Lâm, Hàn Thanh Thanh thì đi theo Tô Thiển Thiển.
Tám người tản ra đi chọn đồ ăn, Chu Dục Văn là bình tĩnh nhất, nói thật, nếu không phải không có chỗ nào khác để đi, Chu Dục Văn thật sự không muốn ăn tiệc đứng lắm, có gì ngon đâu, toàn là đồ ăn nhanh, Chu Dục Văn trực tiếp lấy một chai nước khoáng, sau đó lấy đơn giản một ít đồ ăn vặt rồi quay về chỗ ngồi, chờ bọn họ chọn đồ.
Vương Tử Kiệt cứ mặt dày lẽo đẽo theo sau Kiều Lâm Lâm, Tương Đình tự giác không thể làm kỳ đà cản mũi, tìm một cái cớ rời khỏi Kiều Lâm Lâm, lân la đến chỗ Tô Thiển Thiển và Hàn Thanh Thanh, cười hỏi Tô Thiển Thiển: "Thiển Thiển, các ngươi định ăn gì thế?"
"Ngươi quản được chắc?"
Ai ngờ, Tương Đình tươi cười chào hỏi, đổi lại là vẻ mặt lạnh lùng của Tô Thiển Thiển, Tô Thiển Thiển không hiểu sao lại lườm Tương Đình một cái, sau đó bỏ đi.
Điều này khiến Tương Đình không khỏi sững sờ, có chút không hiểu, nói với Hàn Thanh Thanh bên cạnh: "Sao thế này? Ai chọc nàng giận à?"
"Còn có thể là ai? Chắc chắn là vị Chu lão sư kia của ngươi rồi." Hàn Thanh Thanh lúc chọn đồ cũng không quên cầm điện thoại đọc tiểu thuyết.
Tương Đình lúc này mới nhớ ra, trên đường đến đây, Tô Thiển Thiển cứ nói chuyện gì đó không rõ với Chu Dục Văn, kết quả nói chuyện xong thì lại tỏ thái độ không tốt với mình.
Ủa khoan, Chu Dục Văn đắc tội ngươi, ngươi trút giận lên ta làm gì?
Tương Đình có chút không hiểu, bèn nhìn quanh sảnh tiệc đứng tìm bóng dáng Chu Dục Văn, tìm một lúc mới phát hiện Chu Dục Văn hoàn toàn không ra lấy đồ ăn, cứ ngồi yên tại chỗ uống nước khoáng.
Nhìn bộ dạng thong dong tự tại của Chu Dục Văn, Tương Đình cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nàng dứt khoát cũng không chọn đồ ăn nữa, quay lại chỗ ngồi xuống đối diện Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn thấy Tương Đình quay lại, bèn khách sáo hỏi một câu: "Chọn xong rồi à?"
"Cũng tàm tạm, ngươi chỉ ăn mấy thứ này thôi sao?" Tương Đình nhìn mấy món đồ ăn vặt trong đĩa của Chu Dục Văn, hỏi.
"Ăn tạm một chút là được rồi, ăn không hết cũng lãng phí." Chu Dục Văn nói.
"Vậy ngươi như thế này không phải thiệt lắm sao, 49 đồng mà chỉ ăn mấy thứ này?" Tương Đình cười nói.
Chu Dục Văn nghe vậy cười cười, không nói gì, không biết nên đáp lại lời này thế nào, kiếp trước đã quen rồi, những nơi có không khí thế này, cơ bản là chỗ mấy tiểu cô nương thích đến, còn Chu Dục Văn thì chỉ coi như trả tiền vé vào cửa, vào rồi cũng chẳng ăn mấy, chỉ ngồi nhìn bạn gái nhỏ ăn ở bên kia.
Thường thì bạn gái nhỏ gọi cả bàn đồ ăn cũng chẳng ăn mấy, mà chỉ cầm điện thoại bấm tách tách chụp mấy tấm hình, sau đó sửa ảnh, sửa xong xuôi mới phát hiện Chu đại thúc đối diện chẳng ăn gì cả, có thể sẽ quan tâm hỏi một câu: "Ngươi ăn gì đi chứ?"
Lúc này, Chu đại thúc sẽ nhìn bạn gái nhỏ đối diện nói: "Để dành bụng đi, tối ăn món ngon hơn."
"A?"
Chuyện cũ như mây khói, cuộc sống tùy ý ở kiếp trước, nói thật Chu Dục Văn cũng đã chán ngấy, lúc này đã trọng sinh được ba tháng, đời này phải sống thế nào đây, Chu Dục Văn không có kế hoạch gì lớn lao, tóm lại cũng là đi một bước xem một bước, trước mắt cứ đạt được tự do tài chính trong thời gian đại học đã.
Tương Đình thấy Chu Dục Văn không nói gì, bèn tiếp tục chủ đề ban nãy, hỏi Chu Dục Văn trên đường đến đã nói gì với Tô Thiển Thiển?
"Sao ta cứ cảm giác Tô Thiển Thiển bây giờ đối với ta có địch ý rất lớn thế, rốt cuộc ngươi đã nói gì với nàng vậy?" Tương Đình tò mò hỏi.
"Địch ý?" Chu Dục Văn cười, hắn nói: "Thật ra cũng không nói gì cả."
"Rốt cuộc đã nói gì?"
Chu Dục Văn liếc nhìn Tô Thiển Thiển đang lấy đồ ăn ở khu đồ nướng xiên phía xa, lúc này Tô Thiển Thiển cũng đang lén nhìn về phía Chu Dục Văn, nàng muốn biết Chu Dục Văn lại đang nói gì với Tương Đình.
"Ngươi muốn biết à?" Chu Dục Văn hỏi.
Tương Đình gật đầu tỏ ý muốn biết.
Chu Dục Văn nói: "Vậy ngươi ngồi sang cạnh ta đi, ta nói cho ngươi."
Nghe vậy, Tương Đình không khỏi cười bất đắc dĩ, nói: "Chuyện này mà cũng phải ngồi cạnh ngươi à?"
"Ngươi ngồi không?"
"Ừm," Tương Đình lại rất thoải mái, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Chu Dục Văn, nàng vừa mới tắm gội xong nên tới, vì vậy trên tóc toàn là mùi thơm dầu gội, vừa ngồi xuống cạnh Chu Dục Văn, hắn liền ngửi thấy.
Còn có đôi chân kia ẩn dưới chiếc áo thun rộng, cứ như vậy ngồi sát bên cạnh Chu Dục Văn, gần trong gang tấc.
"Nói cho ta biết được chưa?" Tương Đình hỏi.
Chu Dục Văn nói: "Ngươi ghé sát vào đây chút nữa, ta nói cho ngươi."
Tương Đình nghiêng đầu lại gần.
Chu Dục Văn nhỏ giọng nói: "Ta bảo Thiển Thiển giúp ta theo đuổi ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận