Ta Thật Không Muốn Làm Nam Thần

Chương 301: Cao trung tốt nghiệp thì lái Audi(cảm tạ hậu cung bang bang chủ trở thành quyển sách vị thứ chín minh chủ)

Chương 301: Tốt nghiệp cấp ba liền lái Audi (cảm tạ Hậu Cung Bang Bang Chủ trở thành minh chủ thứ chín của quyển sách)
Đời người có ba niềm vui lớn, một trong số đó là nơi đất khách quê người gặp lại bạn cũ. Từ khi tốt nghiệp cấp ba về sau, bạn học cùng lớp đều đã mất liên lạc bảy tám phần, còn như những bạn học khác lớp thế này, đoán chừng dù có số QQ cũng chẳng mấy khi liên hệ.
Có thể gặp được Ngụy Tư Hàm tại trạm dừng nghỉ cũng coi là niềm vui ngoài ý muốn. Hai cô gái vừa gặp mặt đã giống như chị em tốt thất lạc nhiều năm, đứng ở bên kia líu ríu trò chuyện, nói về những điều đã trải qua trong cuộc sống đại học hơn nửa năm qua.
Ngụy Tư Hàm thi đỗ Đại học Tô Châu, Tô Thiển Thiển thì học Đại học Khoa học Tự nhiên. Cả hai đều đã có bạn trai. Bạn trai của Ngụy Tư Hàm cũng học cùng trường cấp ba trước kia, là một học bá, thành tích thuộc mức khá giỏi, nhưng cũng không phải dạng đứng đầu đặc biệt. Loại người này ở trường cấp ba thường không quá nổi bật, bình bình thường thường thôi.
Mà bạn trai của Tô Thiển Thiển đương nhiên là Chu Dục Văn.
Ngụy Tư Hàm vội vàng hỏi Tô Thiển Thiển bạn trai là ai.
Tô Thiển Thiển cười nhẹ nói: "Cũng học cùng trường cấp ba với chúng ta."
"Vậy các ngươi đi cùng nhau à? Hay là, hay là các ngươi lẻn lên xe bọn ta đi? Trên xe bọn ta còn trống hai chỗ, đến lúc đó về cùng nhau, chúng ta còn có thể trò chuyện." Ngụy Tư Hàm vui vẻ nắm lấy tay Tô Thiển Thiển nói.
Tô Thiển Thiển có chút kiêu ngạo nói: "Bạn trai ta lái xe đưa ta về nhà."
Nụ cười của Ngụy Tư Hàm lập tức cứng đờ.
Lái?
Lái xe?
Thế này thì hết cách nói chuyện rồi. Mọi người đều là sinh viên, nghỉ hè về nhà, hoặc là đi tàu hỏa hoặc là đi xe khách. Kết quả ngươi lại nói một câu lái xe về nhà, thế thì còn nói chuyện kiểu gì nữa?
Trong thực tế cũng không có nhiều phú nhị đại như vậy, có đi nữa thì cũng không phải là những người bình thường như bọn họ có thể tiếp xúc được.
Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa đi ra ngoài. Ngụy Tư Hàm rất tò mò rốt cuộc bạn trai của Tô Thiển Thiển là ai? Học cùng trường cấp ba mà lại là phú nhị đại sao? Dù sao trong ấn tượng của nàng thì không có ai như vậy.
Chu Dục Văn đang ở bên ngoài hít thở không khí, gọi điện thoại báo bình an cho mẹ, nói khoảng năm sáu giờ có thể về đến nhà.
Mẹ Chu nói: "Chú Tô và dì Ôn của ngươi đã đặt phòng ở khách sạn cho ngươi rồi, nói là giúp ngươi và Thiển Thiển đón gió bụi,"
"Con biết, hôm qua họ nói với con rồi. Bảo đi thì cứ đi thôi, có gì mà ngại. Con đưa con gái họ về nhà, tốt xấu gì cũng giúp họ tiết kiệm được hơn một trăm tệ tiền xe đấy, ăn một bữa cơm là phải rồi." Chu Dục Văn nói.
Mẹ Chu nói: "Vậy ngươi cứ đi đi, ta và dì Trần của ngươi đã hẹn đánh bài rồi."
"? "
Hay thật, Chu Dục Văn còn tưởng mẹ không có ý định đi, hóa ra là muốn mình tự đi. Chu Dục Văn đành nói được thôi.
Mẹ Chu suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Ý của chú Tô và dì Ôn nhà ngươi rõ ràng là muốn ngươi làm con rể nhà họ. Trước đây ta cũng đã đồng ý rồi. Giờ ngươi đã có người yêu, định giải quyết thế nào?"
"Con đã nói với dì Ôn là con có bạn gái rồi. Dì ấy nghĩ thế nào sao con biết được. Cứ xem sao đã, không chừng không phức tạp như mẹ nghĩ đâu. Người ta coi con như anh trai của Thiển Thiển, cùng về nhà ăn bữa cơm chẳng phải cũng là chuyện nên làm sao?" Chu Dục Văn nói.
Mẹ Chu nói không lại Chu Dục Văn, đành nói: "Thôi được rồi, dù sao ngươi cứ xem tình hình mà liệu."
"Con thật sự có bạn gái rồi à? Thực ra ta thấy Thiển Thiển cũng được đấy chứ." Trong lòng mẹ Chu vẫn thiên về phía Tô Thiển Thiển hơn, dù sao cũng là nhìn con bé lớn lên.
Chu Dục Văn không có ý kiến gì, lại nói thêm vài câu với mẹ. Lúc này, Tô Thiển Thiển và Ngụy Tư Hàm tay trong tay đi ra, Tô Thiển Thiển gọi lớn: "Chu Dục Văn."
Chu Dục Văn nói vài câu với mẹ rồi cúp điện thoại, quay sang nói với Tô Thiển Thiển: "Sao chậm thế?"
"Ai da, ngươi đợi người ta một chút thì sao nào!" Tô Thiển Thiển ở trước mặt bạn học cũ vẫn rất thích làm nũng, đi tới ôm lấy cánh tay Chu Dục Văn, ra dáng một tiểu nữ nhân đích thực.
Nàng nói: "Chu Dục Văn, ngươi nhìn xem đây là ai?"
Chu Dục Văn liếc nhìn Ngụy Tư Hàm, nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra là ai.
"Chu Dục Văn? Là ngươi à? Ngươi thật sự đang hẹn hò với Tô Thiển Thiển sao?" Ngụy Tư Hàm nhìn thấy Chu Dục Văn thì rất kinh ngạc và vui mừng. Bởi vì nửa năm nay Chu Dục Văn thay đổi quá lớn, người ở bên cạnh có lẽ không chú ý tới, nhưng Chu Dục Văn hiện tại đã hoàn toàn trút bỏ vẻ ngây thơ. Hơn nữa, sự phát triển trong nửa năm đã khiến khí chất của Chu Dục Văn càng thêm vững vàng. Cùng đứng một chỗ, có thể rõ ràng cảm nhận được sự ưu tú của Chu Dục Văn, khác biệt rõ rệt so với những đứa trẻ non nớt này.
Chu Dục Văn nghĩ nửa ngày vẫn không nhớ ra Ngụy Tư Hàm là ai, liếc nhìn Tô Thiển Thiển, nghi ngờ hỏi: "Bạn học cấp ba à?"
Ờm!
Ngụy Tư Hàm có chút không nói nên lời. Tô Thiển Thiển nghe vậy thì phì cười, vỗ nhẹ vào người Chu Dục Văn một cái đầy vẻ trách móc: "Ngươi quên thật hay giả vờ quên đấy! Đây là hoa khôi lớp 19, Ngụy Tư Hàm mà!"
"Ồ, Ngụy Tư Hàm à!" Chu Dục Văn làm ra vẻ đã nhớ ra, nhưng thực ra hắn thật sự không nhớ nổi. Đời người dài như vậy, có những người nhất định chỉ là khách qua đường, làm sao có thể nhớ hết được.
Ngược lại, Ngụy Tư Hàm lại có ấn tượng sâu sắc về Chu Dục Văn, còn nhắc tới một lần học tiết thí nghiệm Vật lý, hai người từng ngồi cùng nhau.
Chu Dục Văn nói không hổ là học sinh giỏi, trí nhớ thật tốt.
Tiếp theo là giới thiệu bạn trai của Ngụy Tư Hàm. Chu Dục Văn đến cả Ngụy Tư Hàm còn không nhớ rõ, làm sao có thể nhớ được bạn trai của nàng, một chút ấn tượng cũng không có.
Vì vậy, thái độ của Chu Dục Văn đối với hai người chỉ là khách sáo. Ngược lại, Tô Thiển Thiển lại rất nhiệt tình, đứng nói chuyện phiếm với hai người.
Chu Dục Văn thấy không có chuyện gì liên quan đến mình, liền đi lấy xe.
Ngụy Tư Hàm và bạn trai cứ thế tận mắt nhìn thấy Chu Dục Văn lên một chiếc xe Audi màu trắng, hơn nữa còn là xe mới tinh. Hắn khởi động xe, lái đến trước mặt Tô Thiển Thiển.
Tô Thiển Thiển cũng là cô gái có lòng hư vinh, thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ngụy Tư Hàm, trong lòng có chút đắc ý, suy nghĩ một lát rồi cười nói: "Hay là ngươi ngồi xe của bọn ta về đi, xe bọn ta chạy nhanh hơn."
"Cái này... đây là xe của Chu Dục Văn?"
Vào năm 2011, xe Audi được coi là xe xịn rồi. Hơn nữa xe của Chu Dục Văn trông còn là xe mới. Quan trọng nhất là mấy người họ chỉ vừa mới tốt nghiệp cấp ba không bao lâu, xe hơi đối với bọn họ mà nói là chuyện quá xa vời.
Đối mặt với câu hỏi của Ngụy Tư Hàm, Tô Thiển Thiển cười đầy tự đắc: "Đúng vậy, đẹp không!?"
"Audi chắc tốn không ít tiền đâu nhỉ?" Bạn trai của Ngụy Tư Hàm nhịn không được lên tiếng.
Lúc này Chu Dục Văn hạ cửa kính xe xuống, nói với Tô Thiển Thiển: "Ngươi có đi không hả? Không đi ta bỏ ngươi lại đây đấy?"
"Chu Dục Văn, ngươi nói năng với ta nhẹ nhàng chút đi!" Tô Thiển Thiển vô cùng tức giận, người này ở trước mặt người ngoài mà không thể giữ cho mình chút thể diện nào.
Nhưng Chu Dục Văn lại không biết Tô Thiển Thiển đang nghĩ gì, thầm nghĩ đậu đen rau muống, phụ nữ thật là phiền phức.
Tô Thiển Thiển chẳng thèm để ý đến Chu Dục Văn, lại mời Ngụy Tư Hàm và bạn trai nàng: "Hay là về cùng bọn ta đi, trên đường đi cũng có người trò chuyện?"
Ngụy Tư Hàm có chút do dự. Nàng quả thực có hơi muốn ngồi xe con một chuyến, nhưng Chu Dục Văn lúc này hoàn toàn không giống Chu Dục Văn thời cấp ba, khiến nàng cảm thấy có một loại cảm giác xa cách.
Sau đó, nàng rụt rè hỏi Chu Dục Văn đang ở trong xe: "Như vậy có phiền phức quá không? Có được không, Chu Dục Văn?"
Chu Dục Văn cũng nghe được mấy người nói chuyện. Đối với Chu Dục Văn mà nói thì việc này không thành vấn đề, thêm hai người cũng chẳng tốn thêm bao nhiêu xăng dầu, liền nói: "Hành lý của các ngươi không phải vẫn còn ở trên xe khách sao? Nếu các ngươi không ngại phiền phức thì cứ lên xe đi, ta đưa các ngươi về nhà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận